Tác giả:

Từ thời huyền hoàng khai thiên lập địa, trải qua lịch sử hồng hoang, trong dòng chảy năm tháng, vượt qua cái chết hướng đến sự sống, rốt cuộc là lời nguyền hay là số mệnh của sinh linh? Quân vương không thấy hồng nhan khuynh thế, chớp mắt xương trắng, kiêu hùng tiếu ngạo, trầm sa chiết kích! Cho dù năm tháng một đao cuối cùng cũng khó tránh khỏi, cũng phải tranh giành mạng sống với ông trời, đây chính là tu hành. ...! Đại lục Triều Thiên, thành Hàn Giang, Mục gia. Chính ngọ, ánh mặt trời chói trang, một thiếu niên 15-16 tuổi đang đứng trước đan đường. Hắn mặc một thân bạch y sớm đã bị mồ hôi làm cho ướt sũng, môi khô nứt nẻ, hai chân lại như cắm rễ không chút nhúc nhích, hai mắt ẩn chứa vẻ kiên nghị không gì sánh nổi. "Đệ tử Mục Long tới xin đan dược!", không biết hắn đã gào bao nhiêu lần, chỉ thấy thanh âm khàn khàn, yết hầu như có hàng ngàn mũi kim đâm vào. Hôm nay là ngày trong tộc phát đan dược, trời còn chưa sáng hắn đã đứng ở đây, những tộc nhân khác sớm đã lĩnh đan dược xong…

Chương 297

Yêu Thần Thái Cổ Hắc LongTác giả: Long bất bạiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTừ thời huyền hoàng khai thiên lập địa, trải qua lịch sử hồng hoang, trong dòng chảy năm tháng, vượt qua cái chết hướng đến sự sống, rốt cuộc là lời nguyền hay là số mệnh của sinh linh? Quân vương không thấy hồng nhan khuynh thế, chớp mắt xương trắng, kiêu hùng tiếu ngạo, trầm sa chiết kích! Cho dù năm tháng một đao cuối cùng cũng khó tránh khỏi, cũng phải tranh giành mạng sống với ông trời, đây chính là tu hành. ...! Đại lục Triều Thiên, thành Hàn Giang, Mục gia. Chính ngọ, ánh mặt trời chói trang, một thiếu niên 15-16 tuổi đang đứng trước đan đường. Hắn mặc một thân bạch y sớm đã bị mồ hôi làm cho ướt sũng, môi khô nứt nẻ, hai chân lại như cắm rễ không chút nhúc nhích, hai mắt ẩn chứa vẻ kiên nghị không gì sánh nổi. "Đệ tử Mục Long tới xin đan dược!", không biết hắn đã gào bao nhiêu lần, chỉ thấy thanh âm khàn khàn, yết hầu như có hàng ngàn mũi kim đâm vào. Hôm nay là ngày trong tộc phát đan dược, trời còn chưa sáng hắn đã đứng ở đây, những tộc nhân khác sớm đã lĩnh đan dược xong… Chương 297“Hừ, Mặc Linh Lung, mặc dù ngươi là người xếp thứ sáu trong bảng Sơn Hà, nhưng bằng vào bản lĩnh mở được thập phương huyền cung của ta bây giờ, cũng chưa chắc đã sợ ngươi, món nợ của chúng ta ngày sau sẽ tính”.“Hôm nay ta chỉ hiếu kỳ vì sao trên người Miêu Thiên Tú này lại có khí tức thuộc về Thất Sát Diệt Hồn Trùy thôi?”, Giang Thiên Vũ nói rồi chậm rãi đi tới gần Mục Long, vẻ mặt cảnh giác.Sau đó, hắn ta lại nói với mọi người: “Thất Sát Diệt Hồn Trùy kia vốn là tất cả của ta, nhưng đã bị gian kế Mục Long cướp đoạt trên Sinh Tử đài, thực sự không dám giấu giếm, hôm nay sở dĩ ta đến đây, vừa là bị ánh hào quang thần bí thu hút, nguyên nhân khác chính là bởi vì Thất Sát Diệt Hồn Trùy”.“Vật này chính là truyền thừa lúc trước ta lấy được, ta đã luyện tập với nó rất nhiều lần, cho nên ta có thể cảm ứng được sự tồn tại của nó rất rõ ràng, trước đó rõ ràng ta đã cảm ứng được có người sử dụng Thất Sát Diệt Hồn Trùy ở gần đây, mà trên người Miêu Thiên Tú lại có khí tức của Thất Sát Diệt Hồn Trùy để lại, xem ra ngươi chính là người sử dụng!”, ánh mắt Giang Thiên Vũ nhìn về phía Mục Long càng thêm chắc chắn.Mà Mục Long lại không nói gì, bởi vì mặt nạ họa bì này chỉ có thể thay đổi hình dạng bên ngoài chứ không có cách nào thay đổi giọng nói của một người, nếu như hắn mở miệng, chắc chắn sẽ bị lộ.Mặc Linh Lung ở bên cạnh nghe thấy vậy, trong lòng cũng âm thầm sốt ruột, nàng ta biết được bây giờ chỉ cần Mục Long nói chuyện, chắc chắn sẽ lộ, nhưng hắn cũng không có biện pháp khác.Có lẽ ngay cả Mục Long c*̃ng không nghĩ tới hắn sử dụng Thất Sát Diệt Hồn Trùy tiêu diệt Yêu Hủy, vậy mà lại gây ra phiền phức như vậy. Nhưng hắn cũng không hối hận, bởi vì nếu như không dùng Thất Sát Diệt Hồn Trùy, sợ là giờ phút này đã sớm vào bụng của Yêu Hủy rồi.“Cho nên ngươi không phải Miêu Thiên Tú, rốt cuộc ngươi là ai?”, lúc này Giang Thiên Vũ đứng ở trước mặt Mục Long, nhìn chằm chằm hắn như muốn nhìn ra càng nhiều sơ hở ở trên cơ thể này vậy.“Bình thường từ trên xuống dưới cả người Miêu Thiên Tú đều tản ra một luồng khí u ám, hơn nữa còn là kẻ có thù tất báo, bây giờ bị ta đề ra nghi vấn như thế mà không hề tức giận, xem ra ngươi quả thật không phải Miêu Thiên Tú, hơn nữa ngươi còn từng sử dụng Thất Sát Diệt Hồn Trùy, chắc chắn… ngươi là…”, Giang Thiên Vũ nói, trong mắt tràn ngập sát ý.Giờ phút này, Mục Long liền biết được hắn không có khả năng ngụy trang nữa.Hắn thu mặt nạ về, cũng chậm rãi cởi đấu bồng màu đen ra để lộ khuôn mặt thật.“Không sai, ta chính là Mục Long, người mà các ngươi vẫn luôn muốn giết, nhưng hôm nay cũng muốn nhìn xem các ngươi có bản lĩnh này hay không!”Thấy cảnh này, trong mắt Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện lập tức tràn ngập sát khí, đám người của hội Đồ Long c*̃ng trở nên hung dữ, lập tức ra tay vây quanh Mục Long.Nhưng mà hắn lại không có vẻ hoảng sợ mấy, chỉ vung tay lên, cầm kiếm Phá Vân trong tay trước, đây mới là binh khí thuộc về hắn.Sau đó hắn nói với Sở Tùy Duyên và Mặc Linh Lung: “Đây là ân oán cá nhân của ta và hội Đồ Long, để ta tự mình xử lý, các ngươi nhanh chóng rời khỏi đây đi”.Mặc dù đều là bạn bè cùng nhau trải qua sống chết, nhưng Mục Long biết được bây giờ hắn đã bị bao vây, không có khả năng dễ dàng trốn thoát, điều duy nhất có thể làm lúc này chính là không để liên lụy đến hai người, bởi vì hắn biết rất rõ ràng, hội Đồ Long có quá nhiều người, mặc dù có bọn họ ở đây cũng không phải đối thủ.Giống như trước khi bắt đầu thí luyện vậy, Mục Long nói năng rất nghiêm túc, thái độ kiên cường, phân rõ giới hạn với Kim Bá Thiên.Bởi vì hắn biết lấy thực lực của Kim Bá Thiên, nếu như dính líu đến hắn, chắc chắn sẽ dữ nhiều lành ít, cho dù là huynh đệ, hắn cũng không muốn kéo Kim Bá Thiên vào trong ân oán của mình.

Chương 297

“Hừ, Mặc Linh Lung, mặc dù ngươi là người xếp thứ sáu trong bảng Sơn Hà, nhưng bằng vào bản lĩnh mở được thập phương huyền cung của ta bây giờ, cũng chưa chắc đã sợ ngươi, món nợ của chúng ta ngày sau sẽ tính”.

“Hôm nay ta chỉ hiếu kỳ vì sao trên người Miêu Thiên Tú này lại có khí tức thuộc về Thất Sát Diệt Hồn Trùy thôi?”, Giang Thiên Vũ nói rồi chậm rãi đi tới gần Mục Long, vẻ mặt cảnh giác.

Sau đó, hắn ta lại nói với mọi người: “Thất Sát Diệt Hồn Trùy kia vốn là tất cả của ta, nhưng đã bị gian kế Mục Long cướp đoạt trên Sinh Tử đài, thực sự không dám giấu giếm, hôm nay sở dĩ ta đến đây, vừa là bị ánh hào quang thần bí thu hút, nguyên nhân khác chính là bởi vì Thất Sát Diệt Hồn Trùy”.

“Vật này chính là truyền thừa lúc trước ta lấy được, ta đã luyện tập với nó rất nhiều lần, cho nên ta có thể cảm ứng được sự tồn tại của nó rất rõ ràng, trước đó rõ ràng ta đã cảm ứng được có người sử dụng Thất Sát Diệt Hồn Trùy ở gần đây, mà trên người Miêu Thiên Tú lại có khí tức của Thất Sát Diệt Hồn Trùy để lại, xem ra ngươi chính là người sử dụng!”, ánh mắt Giang Thiên Vũ nhìn về phía Mục Long càng thêm chắc chắn.

Mà Mục Long lại không nói gì, bởi vì mặt nạ họa bì này chỉ có thể thay đổi hình dạng bên ngoài chứ không có cách nào thay đổi giọng nói của một người, nếu như hắn mở miệng, chắc chắn sẽ bị lộ.

Mặc Linh Lung ở bên cạnh nghe thấy vậy, trong lòng cũng âm thầm sốt ruột, nàng ta biết được bây giờ chỉ cần Mục Long nói chuyện, chắc chắn sẽ lộ, nhưng hắn cũng không có biện pháp khác.

Có lẽ ngay cả Mục Long c*̃ng không nghĩ tới hắn sử dụng Thất Sát Diệt Hồn Trùy tiêu diệt Yêu Hủy, vậy mà lại gây ra phiền phức như vậy. Nhưng hắn cũng không hối hận, bởi vì nếu như không dùng Thất Sát Diệt Hồn Trùy, sợ là giờ phút này đã sớm vào bụng của Yêu Hủy rồi.

“Cho nên ngươi không phải Miêu Thiên Tú, rốt cuộc ngươi là ai?”, lúc này Giang Thiên Vũ đứng ở trước mặt Mục Long, nhìn chằm chằm hắn như muốn nhìn ra càng nhiều sơ hở ở trên cơ thể này vậy.

“Bình thường từ trên xuống dưới cả người Miêu Thiên Tú đều tản ra một luồng khí u ám, hơn nữa còn là kẻ có thù tất báo, bây giờ bị ta đề ra nghi vấn như thế mà không hề tức giận, xem ra ngươi quả thật không phải Miêu Thiên Tú, hơn nữa ngươi còn từng sử dụng Thất Sát Diệt Hồn Trùy, chắc chắn… ngươi là…”, Giang Thiên Vũ nói, trong mắt tràn ngập sát ý.

Giờ phút này, Mục Long liền biết được hắn không có khả năng ngụy trang nữa.

Hắn thu mặt nạ về, cũng chậm rãi cởi đấu bồng màu đen ra để lộ khuôn mặt thật.

“Không sai, ta chính là Mục Long, người mà các ngươi vẫn luôn muốn giết, nhưng hôm nay cũng muốn nhìn xem các ngươi có bản lĩnh này hay không!”

Thấy cảnh này, trong mắt Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện lập tức tràn ngập sát khí, đám người của hội Đồ Long c*̃ng trở nên hung dữ, lập tức ra tay vây quanh Mục Long.

Nhưng mà hắn lại không có vẻ hoảng sợ mấy, chỉ vung tay lên, cầm kiếm Phá Vân trong tay trước, đây mới là binh khí thuộc về hắn.

Sau đó hắn nói với Sở Tùy Duyên và Mặc Linh Lung: “Đây là ân oán cá nhân của ta và hội Đồ Long, để ta tự mình xử lý, các ngươi nhanh chóng rời khỏi đây đi”.

Mặc dù đều là bạn bè cùng nhau trải qua sống chết, nhưng Mục Long biết được bây giờ hắn đã bị bao vây, không có khả năng dễ dàng trốn thoát, điều duy nhất có thể làm lúc này chính là không để liên lụy đến hai người, bởi vì hắn biết rất rõ ràng, hội Đồ Long có quá nhiều người, mặc dù có bọn họ ở đây cũng không phải đối thủ.

Giống như trước khi bắt đầu thí luyện vậy, Mục Long nói năng rất nghiêm túc, thái độ kiên cường, phân rõ giới hạn với Kim Bá Thiên.

Bởi vì hắn biết lấy thực lực của Kim Bá Thiên, nếu như dính líu đến hắn, chắc chắn sẽ dữ nhiều lành ít, cho dù là huynh đệ, hắn cũng không muốn kéo Kim Bá Thiên vào trong ân oán của mình.

Yêu Thần Thái Cổ Hắc LongTác giả: Long bất bạiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTừ thời huyền hoàng khai thiên lập địa, trải qua lịch sử hồng hoang, trong dòng chảy năm tháng, vượt qua cái chết hướng đến sự sống, rốt cuộc là lời nguyền hay là số mệnh của sinh linh? Quân vương không thấy hồng nhan khuynh thế, chớp mắt xương trắng, kiêu hùng tiếu ngạo, trầm sa chiết kích! Cho dù năm tháng một đao cuối cùng cũng khó tránh khỏi, cũng phải tranh giành mạng sống với ông trời, đây chính là tu hành. ...! Đại lục Triều Thiên, thành Hàn Giang, Mục gia. Chính ngọ, ánh mặt trời chói trang, một thiếu niên 15-16 tuổi đang đứng trước đan đường. Hắn mặc một thân bạch y sớm đã bị mồ hôi làm cho ướt sũng, môi khô nứt nẻ, hai chân lại như cắm rễ không chút nhúc nhích, hai mắt ẩn chứa vẻ kiên nghị không gì sánh nổi. "Đệ tử Mục Long tới xin đan dược!", không biết hắn đã gào bao nhiêu lần, chỉ thấy thanh âm khàn khàn, yết hầu như có hàng ngàn mũi kim đâm vào. Hôm nay là ngày trong tộc phát đan dược, trời còn chưa sáng hắn đã đứng ở đây, những tộc nhân khác sớm đã lĩnh đan dược xong… Chương 297“Hừ, Mặc Linh Lung, mặc dù ngươi là người xếp thứ sáu trong bảng Sơn Hà, nhưng bằng vào bản lĩnh mở được thập phương huyền cung của ta bây giờ, cũng chưa chắc đã sợ ngươi, món nợ của chúng ta ngày sau sẽ tính”.“Hôm nay ta chỉ hiếu kỳ vì sao trên người Miêu Thiên Tú này lại có khí tức thuộc về Thất Sát Diệt Hồn Trùy thôi?”, Giang Thiên Vũ nói rồi chậm rãi đi tới gần Mục Long, vẻ mặt cảnh giác.Sau đó, hắn ta lại nói với mọi người: “Thất Sát Diệt Hồn Trùy kia vốn là tất cả của ta, nhưng đã bị gian kế Mục Long cướp đoạt trên Sinh Tử đài, thực sự không dám giấu giếm, hôm nay sở dĩ ta đến đây, vừa là bị ánh hào quang thần bí thu hút, nguyên nhân khác chính là bởi vì Thất Sát Diệt Hồn Trùy”.“Vật này chính là truyền thừa lúc trước ta lấy được, ta đã luyện tập với nó rất nhiều lần, cho nên ta có thể cảm ứng được sự tồn tại của nó rất rõ ràng, trước đó rõ ràng ta đã cảm ứng được có người sử dụng Thất Sát Diệt Hồn Trùy ở gần đây, mà trên người Miêu Thiên Tú lại có khí tức của Thất Sát Diệt Hồn Trùy để lại, xem ra ngươi chính là người sử dụng!”, ánh mắt Giang Thiên Vũ nhìn về phía Mục Long càng thêm chắc chắn.Mà Mục Long lại không nói gì, bởi vì mặt nạ họa bì này chỉ có thể thay đổi hình dạng bên ngoài chứ không có cách nào thay đổi giọng nói của một người, nếu như hắn mở miệng, chắc chắn sẽ bị lộ.Mặc Linh Lung ở bên cạnh nghe thấy vậy, trong lòng cũng âm thầm sốt ruột, nàng ta biết được bây giờ chỉ cần Mục Long nói chuyện, chắc chắn sẽ lộ, nhưng hắn cũng không có biện pháp khác.Có lẽ ngay cả Mục Long c*̃ng không nghĩ tới hắn sử dụng Thất Sát Diệt Hồn Trùy tiêu diệt Yêu Hủy, vậy mà lại gây ra phiền phức như vậy. Nhưng hắn cũng không hối hận, bởi vì nếu như không dùng Thất Sát Diệt Hồn Trùy, sợ là giờ phút này đã sớm vào bụng của Yêu Hủy rồi.“Cho nên ngươi không phải Miêu Thiên Tú, rốt cuộc ngươi là ai?”, lúc này Giang Thiên Vũ đứng ở trước mặt Mục Long, nhìn chằm chằm hắn như muốn nhìn ra càng nhiều sơ hở ở trên cơ thể này vậy.“Bình thường từ trên xuống dưới cả người Miêu Thiên Tú đều tản ra một luồng khí u ám, hơn nữa còn là kẻ có thù tất báo, bây giờ bị ta đề ra nghi vấn như thế mà không hề tức giận, xem ra ngươi quả thật không phải Miêu Thiên Tú, hơn nữa ngươi còn từng sử dụng Thất Sát Diệt Hồn Trùy, chắc chắn… ngươi là…”, Giang Thiên Vũ nói, trong mắt tràn ngập sát ý.Giờ phút này, Mục Long liền biết được hắn không có khả năng ngụy trang nữa.Hắn thu mặt nạ về, cũng chậm rãi cởi đấu bồng màu đen ra để lộ khuôn mặt thật.“Không sai, ta chính là Mục Long, người mà các ngươi vẫn luôn muốn giết, nhưng hôm nay cũng muốn nhìn xem các ngươi có bản lĩnh này hay không!”Thấy cảnh này, trong mắt Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện lập tức tràn ngập sát khí, đám người của hội Đồ Long c*̃ng trở nên hung dữ, lập tức ra tay vây quanh Mục Long.Nhưng mà hắn lại không có vẻ hoảng sợ mấy, chỉ vung tay lên, cầm kiếm Phá Vân trong tay trước, đây mới là binh khí thuộc về hắn.Sau đó hắn nói với Sở Tùy Duyên và Mặc Linh Lung: “Đây là ân oán cá nhân của ta và hội Đồ Long, để ta tự mình xử lý, các ngươi nhanh chóng rời khỏi đây đi”.Mặc dù đều là bạn bè cùng nhau trải qua sống chết, nhưng Mục Long biết được bây giờ hắn đã bị bao vây, không có khả năng dễ dàng trốn thoát, điều duy nhất có thể làm lúc này chính là không để liên lụy đến hai người, bởi vì hắn biết rất rõ ràng, hội Đồ Long có quá nhiều người, mặc dù có bọn họ ở đây cũng không phải đối thủ.Giống như trước khi bắt đầu thí luyện vậy, Mục Long nói năng rất nghiêm túc, thái độ kiên cường, phân rõ giới hạn với Kim Bá Thiên.Bởi vì hắn biết lấy thực lực của Kim Bá Thiên, nếu như dính líu đến hắn, chắc chắn sẽ dữ nhiều lành ít, cho dù là huynh đệ, hắn cũng không muốn kéo Kim Bá Thiên vào trong ân oán của mình.

Chương 297