Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 168

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn lại Diệp Phàm, trên quần áo còn có nhiều vết rách, giống như chưa từng ăn được tôm hùm hay bào ngư bao giờ, nhất là vừa rồi lúc Diệp Phàm uống rượu vang, Tần Ngữ Lan cũng nhìn thấy.  Đây là một người “thô bỉ”, lần đầu tiên bước chân vào giới thượng lưu.  “Chào cô, tôi là Diệp Phàm, bạn trai của Hoắc Thanh Thanh”, Diệp Phàm chùi tay, đưa tay ra rộng rãi khéo léo.  Advertisement“Chào!”  Theo phép lịch sự, Tần Ngữ Lan cũng đưa tay ra chào lại Diệp Phàm, nhưng vừa đưa ra đã vội thu lại, thậm chí ngay cả đầu ngón tay còn chưa chạm vào.  AdvertisementDiệp Phàm nhìn thấy vậy, cũng không để ý, không cần đoán cũng biết Tần Ngữ Lan chắc chắn cũng là cô gái con nhà giàu.  Hoắc Thanh Thanh thấy vậy thì nụ cười trên mặt càng nhạt đi.  “Thanh Thanh, chúng ta vào trong đi. Mạn Hà, Linh Vi cũng tới rồi. Chúng ta đi chào hỏi đi”, Tần Ngữ Lan nói, rồi kéo tay của Hoắc Thanh Thanh đi sang bên đó.  Nhưng bị Hoắc Thanh Thanh rút tay lại không nể nang, cô ta lấy một tờ khăn giấy, rất dịu dàng lau khóe miệng cho Diệp Phàm.  Khiến trái tim của Diệp Phàm run lên, vốn muốn tránh ra nhưng lại bị ánh mắt của Hoắc Thanh Thanh cảnh cáo, nên đành để cô ta lau, trong lòng thầm nói: “Mẹ ơi, có cần phải làm màu như vậy không?”  Khi Hoắc Thanh Thanh nhẹ nhàng lau khóe miệng cho Diệp Phàm, Tần Ngữ Lan chau mày lại, vẻ mặt tỏ ra không vui.  Hoắc Thanh Thanh nhẹ nhàng lau khóe miệng cho Diệp Phàm, cẩn thận như một cô vợ trẻ, làm tim gan của anh đều đảo lộn cả lên.  “Ngữ Lan, chúng ta đi thôi”, vứt tờ khăn giấy đi, Hoắc Thanh Thanh rất tự nhiên ôm lấy cánh tay của Diệp Phàm rồi nói với Tần Ngữ Lan.  “Ồ ồ… đi đi, hôm nay có một người mà cậu không ngờ tới sẽ đến đấy. Thanh Thanh, cậu làm vậy, đúng là khiến những người khác đau lòng đó”, Tần Ngữ Lan đi từ bên cạnh, nụ cười không được tự nhiên.  Hoắc Thanh Thanh cười cười chứ không nói gì. Một tay đưa vào chỗ eo của Diệp Phàm rồi thấp giọng: “Chút nữa biểu diễn tốt vào cho tôi”.  Diệp Phàm bĩu môi, bản thân cũng để cho Hoắc Thanh Thanh chùi khoé miệng rồi, hy sinh cũng đủ lớn rồi. Nếu để Hàn Tuyết nhìn thấy thì sẽ băm anh làm hai mảnh mất.  Lúc họ đi vào trong, bên cạnh một tác phẩm điêu khắc ở sâu trong Bách Hoa Lâu, một vài cô gái trẻ đang đứng nói chuyện cười đùa rất vui vẻ.  “Ngữ Lan đi tìm Thanh Thanh rồi, sao lâu như vậy, vẫn chưa tìm được sao? Cậu ấy không phải chưa tới chứ?”, một cô gái trẻ mặc một chiếc váy dạ hội xẻ ngực sâu màu đen, mái tóc cuộn tròn và trang điểm tinh tế.  “Chắc không phải chứ, chuyện đã đồng ý rồi sao có thể đột nhiên thất hẹn được?”  “Nói vậy cũng không được, người ta là cô chủ nhà họ Hoắc, tới hay không tới, ai dám oán trách câu nào”.  “Nhưng mình nghe được tin, hôm nay cậu chủ Chung đặc biệt tới đây là muốn gặp mặt Hoắc Thanh Thanh. Cậu ấy dám cho cậu chủ Chung leo cây ư?”, một cô gái mặc chiếc váy hai dây xẻ ngực sâu nói với vẻ mặt đầy kiêu ngạo.  

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn lại Diệp Phàm, trên quần áo còn có nhiều vết rách, giống như chưa từng ăn được tôm hùm hay bào ngư bao giờ, nhất là vừa rồi lúc Diệp Phàm uống rượu vang, Tần Ngữ Lan cũng nhìn thấy.  

Đây là một người “thô bỉ”, lần đầu tiên bước chân vào giới thượng lưu.  

“Chào cô, tôi là Diệp Phàm, bạn trai của Hoắc Thanh Thanh”, Diệp Phàm chùi tay, đưa tay ra rộng rãi khéo léo.  

Advertisement

“Chào!”  

Theo phép lịch sự, Tần Ngữ Lan cũng đưa tay ra chào lại Diệp Phàm, nhưng vừa đưa ra đã vội thu lại, thậm chí ngay cả đầu ngón tay còn chưa chạm vào.  

Advertisement

Diệp Phàm nhìn thấy vậy, cũng không để ý, không cần đoán cũng biết Tần Ngữ Lan chắc chắn cũng là cô gái con nhà giàu.  

Hoắc Thanh Thanh thấy vậy thì nụ cười trên mặt càng nhạt đi.  

“Thanh Thanh, chúng ta vào trong đi. Mạn Hà, Linh Vi cũng tới rồi. Chúng ta đi chào hỏi đi”, Tần Ngữ Lan nói, rồi kéo tay của Hoắc Thanh Thanh đi sang bên đó.  

Nhưng bị Hoắc Thanh Thanh rút tay lại không nể nang, cô ta lấy một tờ khăn giấy, rất dịu dàng lau khóe miệng cho Diệp Phàm.  

Khiến trái tim của Diệp Phàm run lên, vốn muốn tránh ra nhưng lại bị ánh mắt của Hoắc Thanh Thanh cảnh cáo, nên đành để cô ta lau, trong lòng thầm nói: “Mẹ ơi, có cần phải làm màu như vậy không?”  

Khi Hoắc Thanh Thanh nhẹ nhàng lau khóe miệng cho Diệp Phàm, Tần Ngữ Lan chau mày lại, vẻ mặt tỏ ra không vui.  

Hoắc Thanh Thanh nhẹ nhàng lau khóe miệng cho Diệp Phàm, cẩn thận như một cô vợ trẻ, làm tim gan của anh đều đảo lộn cả lên.  

“Ngữ Lan, chúng ta đi thôi”, vứt tờ khăn giấy đi, Hoắc Thanh Thanh rất tự nhiên ôm lấy cánh tay của Diệp Phàm rồi nói với Tần Ngữ Lan.  

“Ồ ồ… đi đi, hôm nay có một người mà cậu không ngờ tới sẽ đến đấy. Thanh Thanh, cậu làm vậy, đúng là khiến những người khác đau lòng đó”, Tần Ngữ Lan đi từ bên cạnh, nụ cười không được tự nhiên.  

Hoắc Thanh Thanh cười cười chứ không nói gì. Một tay đưa vào chỗ eo của Diệp Phàm rồi thấp giọng: “Chút nữa biểu diễn tốt vào cho tôi”.  

Diệp Phàm bĩu môi, bản thân cũng để cho Hoắc Thanh Thanh chùi khoé miệng rồi, hy sinh cũng đủ lớn rồi. Nếu để Hàn Tuyết nhìn thấy thì sẽ băm anh làm hai mảnh mất.  

Lúc họ đi vào trong, bên cạnh một tác phẩm điêu khắc ở sâu trong Bách Hoa Lâu, một vài cô gái trẻ đang đứng nói chuyện cười đùa rất vui vẻ.  

“Ngữ Lan đi tìm Thanh Thanh rồi, sao lâu như vậy, vẫn chưa tìm được sao? Cậu ấy không phải chưa tới chứ?”, một cô gái trẻ mặc một chiếc váy dạ hội xẻ ngực sâu màu đen, mái tóc cuộn tròn và trang điểm tinh tế.  

“Chắc không phải chứ, chuyện đã đồng ý rồi sao có thể đột nhiên thất hẹn được?”  

“Nói vậy cũng không được, người ta là cô chủ nhà họ Hoắc, tới hay không tới, ai dám oán trách câu nào”.  

“Nhưng mình nghe được tin, hôm nay cậu chủ Chung đặc biệt tới đây là muốn gặp mặt Hoắc Thanh Thanh. Cậu ấy dám cho cậu chủ Chung leo cây ư?”, một cô gái mặc chiếc váy hai dây xẻ ngực sâu nói với vẻ mặt đầy kiêu ngạo.  

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn lại Diệp Phàm, trên quần áo còn có nhiều vết rách, giống như chưa từng ăn được tôm hùm hay bào ngư bao giờ, nhất là vừa rồi lúc Diệp Phàm uống rượu vang, Tần Ngữ Lan cũng nhìn thấy.  Đây là một người “thô bỉ”, lần đầu tiên bước chân vào giới thượng lưu.  “Chào cô, tôi là Diệp Phàm, bạn trai của Hoắc Thanh Thanh”, Diệp Phàm chùi tay, đưa tay ra rộng rãi khéo léo.  Advertisement“Chào!”  Theo phép lịch sự, Tần Ngữ Lan cũng đưa tay ra chào lại Diệp Phàm, nhưng vừa đưa ra đã vội thu lại, thậm chí ngay cả đầu ngón tay còn chưa chạm vào.  AdvertisementDiệp Phàm nhìn thấy vậy, cũng không để ý, không cần đoán cũng biết Tần Ngữ Lan chắc chắn cũng là cô gái con nhà giàu.  Hoắc Thanh Thanh thấy vậy thì nụ cười trên mặt càng nhạt đi.  “Thanh Thanh, chúng ta vào trong đi. Mạn Hà, Linh Vi cũng tới rồi. Chúng ta đi chào hỏi đi”, Tần Ngữ Lan nói, rồi kéo tay của Hoắc Thanh Thanh đi sang bên đó.  Nhưng bị Hoắc Thanh Thanh rút tay lại không nể nang, cô ta lấy một tờ khăn giấy, rất dịu dàng lau khóe miệng cho Diệp Phàm.  Khiến trái tim của Diệp Phàm run lên, vốn muốn tránh ra nhưng lại bị ánh mắt của Hoắc Thanh Thanh cảnh cáo, nên đành để cô ta lau, trong lòng thầm nói: “Mẹ ơi, có cần phải làm màu như vậy không?”  Khi Hoắc Thanh Thanh nhẹ nhàng lau khóe miệng cho Diệp Phàm, Tần Ngữ Lan chau mày lại, vẻ mặt tỏ ra không vui.  Hoắc Thanh Thanh nhẹ nhàng lau khóe miệng cho Diệp Phàm, cẩn thận như một cô vợ trẻ, làm tim gan của anh đều đảo lộn cả lên.  “Ngữ Lan, chúng ta đi thôi”, vứt tờ khăn giấy đi, Hoắc Thanh Thanh rất tự nhiên ôm lấy cánh tay của Diệp Phàm rồi nói với Tần Ngữ Lan.  “Ồ ồ… đi đi, hôm nay có một người mà cậu không ngờ tới sẽ đến đấy. Thanh Thanh, cậu làm vậy, đúng là khiến những người khác đau lòng đó”, Tần Ngữ Lan đi từ bên cạnh, nụ cười không được tự nhiên.  Hoắc Thanh Thanh cười cười chứ không nói gì. Một tay đưa vào chỗ eo của Diệp Phàm rồi thấp giọng: “Chút nữa biểu diễn tốt vào cho tôi”.  Diệp Phàm bĩu môi, bản thân cũng để cho Hoắc Thanh Thanh chùi khoé miệng rồi, hy sinh cũng đủ lớn rồi. Nếu để Hàn Tuyết nhìn thấy thì sẽ băm anh làm hai mảnh mất.  Lúc họ đi vào trong, bên cạnh một tác phẩm điêu khắc ở sâu trong Bách Hoa Lâu, một vài cô gái trẻ đang đứng nói chuyện cười đùa rất vui vẻ.  “Ngữ Lan đi tìm Thanh Thanh rồi, sao lâu như vậy, vẫn chưa tìm được sao? Cậu ấy không phải chưa tới chứ?”, một cô gái trẻ mặc một chiếc váy dạ hội xẻ ngực sâu màu đen, mái tóc cuộn tròn và trang điểm tinh tế.  “Chắc không phải chứ, chuyện đã đồng ý rồi sao có thể đột nhiên thất hẹn được?”  “Nói vậy cũng không được, người ta là cô chủ nhà họ Hoắc, tới hay không tới, ai dám oán trách câu nào”.  “Nhưng mình nghe được tin, hôm nay cậu chủ Chung đặc biệt tới đây là muốn gặp mặt Hoắc Thanh Thanh. Cậu ấy dám cho cậu chủ Chung leo cây ư?”, một cô gái mặc chiếc váy hai dây xẻ ngực sâu nói với vẻ mặt đầy kiêu ngạo.  

Chương 168