Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 171

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của người mặc áo đen, vài người phụ nữ sợ hãi run lên, vội vàng bước đi nhanh hơn.  Lo sợ nếu đi chậm một chút thì sẽ bị người đàn ông mặc áo đen này bắt đi.  Diệp Phàm đứng ở đó bị mấy người đẹp vây quanh nên thu hút sự chú ý của rất nhiều người.  AdvertisementNhất là khi có vài người nhìn thấy Hoắc Thanh Thanh vẫn còn nắm lấy cánh tay Diệp Phàm, ai cũng lấy làm kinh ngạc.  Ở đây không ai không xem trọng thân phận của cô cả nhà họ Hoắc.  Advertisement“Tên đó là ai vậy?”  “Cô cả nhà họ Hoắc thân mật với cậu ta như vậy, đây là chuyện lớn đó”.  “Đúng thế, sau này tên này chắc không trở thành con rể nhà họ Hoắc chứ nhỉ? Nếu có khả năng đó thì phải nhớ mặt anh ta, lát nữa đi qua nhìn một chút”.  Đa số người đứng ở đây đều là thanh niên, có người đi theo bố mẹ tới mở mang tầm mắt, có người đã là con cháu nhà giàu trong giới.  Những người lớn tuổi đều ở trong sảnh chính tán gẫu với nhau về chuyện cười ở thành phố Cảng, vài người còn nói chuyện hợp tác trong lúc cười đùa.  Đây chính là xã hội của giới thượng lưu, đàn áp lẫn nhau nhưng lại giúp đỡ nhau, mọi thứ đều vì một chữ “lợi”.  Diệp Phàm đứng đây cũng nhìn thấy một người quen, Thượng Quan Diên Vũ.  Nhưng ánh mắt hai người chỉ chạm nhau trong phút chốc, tạm thời bên cạnh Diệp Phàm có quá nhiều người, không tiện nói chuyện.  “Diệp Phàm, tôi không sợ Thanh Thanh nổi giận với tôi, tôi chỉ muốn nói cho anh biết so sánh anh với Thanh Thanh cứ như so sánh bụi trần với ánh trăng vậy. Anh không xứng với Thanh Thanh, xin anh đừng lừa gạt tình cảm của Thanh Thanh”, Hứa Linh Vi lạnh lùng nói.  Diệp Phàm thật sự cạn lời, người phụ nữ này tự mình đa tình. Anh thờ ơ nói: “Có liên quan gì đến cô à? Chúng tôi rất yêu nhau, không làm phiền cô”.  “Cậu ấy là bạn thân của tôi, tất nhiên là liên quan đến tôi rồi. Tôi không thể nhìn cậu ấy bị gã đàn ông xấu xa lừa gạt”, Hứa Linh Vi kiêu ngạo hất cằm lên, chỉ vào Diệp Phàm mắng:  “Tôi thấy đồ trên người anh là hàng rẻ tiền cũng thôi đi, còn thủng lỗ. Chỉ với điều kiện này, anh đã không thể vào được trong giới thượng lưu này, chứ đừng nói gì yêu Thanh Thanh”.  “Nếu tôi đoán không lầm, người nhà của Thanh Thanh vẫn chưa biết quan hệ của hai người nhỉ? Nếu anh thiếu tiền, tôi có thể cho anh, năm trăm ngàn, một triệu để mời anh rời đi!”  Nhìn Hứa Linh Vi kiêu căng, Diệp Phàm cong khóe môi giễu cợt nói: “Cô Hứa, cô đánh giá mình quá cao rồi. Tôi và Thanh Thanh có thế nào, không cần cô cho phép, cái giới mà cô nói đó chẳng qua chỉ là trò chơi trẻ con mà thôi”.  “Trước tiên không nói tôi có xứng với Thanh Thanh hay không, dù không xứng?”  “Cô là cái thá gì?”  “Mà có tư cách chỉ tay năm ngón, tác oai tác quái!”  Lời nói cực kỳ sắc bén như một thanh kiếm sắc nhọn đâm vào Hứa Linh Vi.  

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của người mặc áo đen, vài người phụ nữ sợ hãi run lên, vội vàng bước đi nhanh hơn.  

Lo sợ nếu đi chậm một chút thì sẽ bị người đàn ông mặc áo đen này bắt đi.  

Diệp Phàm đứng ở đó bị mấy người đẹp vây quanh nên thu hút sự chú ý của rất nhiều người.  

Advertisement

Nhất là khi có vài người nhìn thấy Hoắc Thanh Thanh vẫn còn nắm lấy cánh tay Diệp Phàm, ai cũng lấy làm kinh ngạc.  

Ở đây không ai không xem trọng thân phận của cô cả nhà họ Hoắc.  

Advertisement

“Tên đó là ai vậy?”  

“Cô cả nhà họ Hoắc thân mật với cậu ta như vậy, đây là chuyện lớn đó”.  

“Đúng thế, sau này tên này chắc không trở thành con rể nhà họ Hoắc chứ nhỉ? Nếu có khả năng đó thì phải nhớ mặt anh ta, lát nữa đi qua nhìn một chút”.  

Đa số người đứng ở đây đều là thanh niên, có người đi theo bố mẹ tới mở mang tầm mắt, có người đã là con cháu nhà giàu trong giới.  

Những người lớn tuổi đều ở trong sảnh chính tán gẫu với nhau về chuyện cười ở thành phố Cảng, vài người còn nói chuyện hợp tác trong lúc cười đùa.  

Đây chính là xã hội của giới thượng lưu, đàn áp lẫn nhau nhưng lại giúp đỡ nhau, mọi thứ đều vì một chữ “lợi”.  

Diệp Phàm đứng đây cũng nhìn thấy một người quen, Thượng Quan Diên Vũ.  

Nhưng ánh mắt hai người chỉ chạm nhau trong phút chốc, tạm thời bên cạnh Diệp Phàm có quá nhiều người, không tiện nói chuyện.  

“Diệp Phàm, tôi không sợ Thanh Thanh nổi giận với tôi, tôi chỉ muốn nói cho anh biết so sánh anh với Thanh Thanh cứ như so sánh bụi trần với ánh trăng vậy. Anh không xứng với Thanh Thanh, xin anh đừng lừa gạt tình cảm của Thanh Thanh”, Hứa Linh Vi lạnh lùng nói.  

Diệp Phàm thật sự cạn lời, người phụ nữ này tự mình đa tình. Anh thờ ơ nói: “Có liên quan gì đến cô à? Chúng tôi rất yêu nhau, không làm phiền cô”.  

“Cậu ấy là bạn thân của tôi, tất nhiên là liên quan đến tôi rồi. Tôi không thể nhìn cậu ấy bị gã đàn ông xấu xa lừa gạt”, Hứa Linh Vi kiêu ngạo hất cằm lên, chỉ vào Diệp Phàm mắng:  

“Tôi thấy đồ trên người anh là hàng rẻ tiền cũng thôi đi, còn thủng lỗ. Chỉ với điều kiện này, anh đã không thể vào được trong giới thượng lưu này, chứ đừng nói gì yêu Thanh Thanh”.  

“Nếu tôi đoán không lầm, người nhà của Thanh Thanh vẫn chưa biết quan hệ của hai người nhỉ? Nếu anh thiếu tiền, tôi có thể cho anh, năm trăm ngàn, một triệu để mời anh rời đi!”  

Nhìn Hứa Linh Vi kiêu căng, Diệp Phàm cong khóe môi giễu cợt nói: “Cô Hứa, cô đánh giá mình quá cao rồi. Tôi và Thanh Thanh có thế nào, không cần cô cho phép, cái giới mà cô nói đó chẳng qua chỉ là trò chơi trẻ con mà thôi”.  

“Trước tiên không nói tôi có xứng với Thanh Thanh hay không, dù không xứng?”  

“Cô là cái thá gì?”  

“Mà có tư cách chỉ tay năm ngón, tác oai tác quái!”  

Lời nói cực kỳ sắc bén như một thanh kiếm sắc nhọn đâm vào Hứa Linh Vi.  

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của người mặc áo đen, vài người phụ nữ sợ hãi run lên, vội vàng bước đi nhanh hơn.  Lo sợ nếu đi chậm một chút thì sẽ bị người đàn ông mặc áo đen này bắt đi.  Diệp Phàm đứng ở đó bị mấy người đẹp vây quanh nên thu hút sự chú ý của rất nhiều người.  AdvertisementNhất là khi có vài người nhìn thấy Hoắc Thanh Thanh vẫn còn nắm lấy cánh tay Diệp Phàm, ai cũng lấy làm kinh ngạc.  Ở đây không ai không xem trọng thân phận của cô cả nhà họ Hoắc.  Advertisement“Tên đó là ai vậy?”  “Cô cả nhà họ Hoắc thân mật với cậu ta như vậy, đây là chuyện lớn đó”.  “Đúng thế, sau này tên này chắc không trở thành con rể nhà họ Hoắc chứ nhỉ? Nếu có khả năng đó thì phải nhớ mặt anh ta, lát nữa đi qua nhìn một chút”.  Đa số người đứng ở đây đều là thanh niên, có người đi theo bố mẹ tới mở mang tầm mắt, có người đã là con cháu nhà giàu trong giới.  Những người lớn tuổi đều ở trong sảnh chính tán gẫu với nhau về chuyện cười ở thành phố Cảng, vài người còn nói chuyện hợp tác trong lúc cười đùa.  Đây chính là xã hội của giới thượng lưu, đàn áp lẫn nhau nhưng lại giúp đỡ nhau, mọi thứ đều vì một chữ “lợi”.  Diệp Phàm đứng đây cũng nhìn thấy một người quen, Thượng Quan Diên Vũ.  Nhưng ánh mắt hai người chỉ chạm nhau trong phút chốc, tạm thời bên cạnh Diệp Phàm có quá nhiều người, không tiện nói chuyện.  “Diệp Phàm, tôi không sợ Thanh Thanh nổi giận với tôi, tôi chỉ muốn nói cho anh biết so sánh anh với Thanh Thanh cứ như so sánh bụi trần với ánh trăng vậy. Anh không xứng với Thanh Thanh, xin anh đừng lừa gạt tình cảm của Thanh Thanh”, Hứa Linh Vi lạnh lùng nói.  Diệp Phàm thật sự cạn lời, người phụ nữ này tự mình đa tình. Anh thờ ơ nói: “Có liên quan gì đến cô à? Chúng tôi rất yêu nhau, không làm phiền cô”.  “Cậu ấy là bạn thân của tôi, tất nhiên là liên quan đến tôi rồi. Tôi không thể nhìn cậu ấy bị gã đàn ông xấu xa lừa gạt”, Hứa Linh Vi kiêu ngạo hất cằm lên, chỉ vào Diệp Phàm mắng:  “Tôi thấy đồ trên người anh là hàng rẻ tiền cũng thôi đi, còn thủng lỗ. Chỉ với điều kiện này, anh đã không thể vào được trong giới thượng lưu này, chứ đừng nói gì yêu Thanh Thanh”.  “Nếu tôi đoán không lầm, người nhà của Thanh Thanh vẫn chưa biết quan hệ của hai người nhỉ? Nếu anh thiếu tiền, tôi có thể cho anh, năm trăm ngàn, một triệu để mời anh rời đi!”  Nhìn Hứa Linh Vi kiêu căng, Diệp Phàm cong khóe môi giễu cợt nói: “Cô Hứa, cô đánh giá mình quá cao rồi. Tôi và Thanh Thanh có thế nào, không cần cô cho phép, cái giới mà cô nói đó chẳng qua chỉ là trò chơi trẻ con mà thôi”.  “Trước tiên không nói tôi có xứng với Thanh Thanh hay không, dù không xứng?”  “Cô là cái thá gì?”  “Mà có tư cách chỉ tay năm ngón, tác oai tác quái!”  Lời nói cực kỳ sắc bén như một thanh kiếm sắc nhọn đâm vào Hứa Linh Vi.  

Chương 171