Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 186

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. "Chị ơi, khi nãy chị ngầu quá đi mất!"  Bên trong xe, Hàn Tử Di từ hàng ghế sau thò đầu lên, quơ quơ nắm tay nhỏ kêu lên.  Gương mặt nhỏ nhắn của cô ấy phấn khích đến đỏ bừng.  Hàn Tuyết cạn lời, chỉ vào đầu cô ấy nói: "Em đúng là con nhóc không ngại ầm ĩ mà!"  Advertisement"Chị à, ai là nhóc chứ, em đã là thiếu nữ rồi đó", Hàn Tử Di bĩu môi không đồng ý.  "Chỉ có con nít mới nói mình lớn thôi, đối với chị, em lúc nào cũng là con nít hết", Hàn Tuyết cưng chiều nói.  AdvertisementThực tế thì Hàn Tuyết lớn hơn Hàn Tử Di chưa đến năm tuổi nữa.  Chỉ là từ nhỏ đến lớn, trong nhà không lúc nào yên ắng, Lưu Tú Cầm và Hàn Tại Dần cũng chẳng quan tâm đến hai chị em bọn họ.  Vì thế, trên mặt nào đó, cũng có thể nói Hàn Tuyết nuôi nấng Hàn Tử Di lớn khôn, vừa làm chị cũng vừa làm mẹ.  "Hứ!"  Hàn Tử Di bất mãn hứ một tiếng, ưỡn người lên trước vỗ vai Diệp Phàm, ấm ức nói:  "Anh rể à, anh nói xem em còn nhỏ lắm sao? Em đã lớn rồi mà, có còn là con nhóc nữa đâu chứ!"  "Khụ khụ..."  Diệp Phàm ho khù khụ, liếc nhìn kính chiếu hậu, tự biết thân biết phận, không dám hó hé nửa câu.  Cơ mà, đúng là không còn nhỏ nữa, chỉ bé hơn Hàn Tuyết có một chút thôi.  Có câu: "Thanh xuân đẹp nhất là khi còn đầy đặn..."  "Anh rể, anh nói gì đi chứ?", không nghe Diệp Phàm trả lời, Hàn Tử Di lại gọi tiếp.  "Khụ khụ, chị em nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, đừng hỏi anh, chị em nói gì thì là cái đó..."  "Hứ, anh rể anh phải có chính kiến chứ, anh nhát quá đi!", Hàn Tử Di lẩm bẩm khinh bỉ Diệp Phàm.  Hàn Tuyết đanh mặt mắng: "Nhanh ngồi lại đàng hoàng đi, là thiếu nữ rồi còn không chín chắn được chút nào, không ra thể thống gì cả!"  Hàn Tử Di xụ mặt, vừa định ngồi lại chỗ của mình, chợt nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đang sắp đâm chầm vào xe bọn họ.  "Anh rể, có xe...".  Lúc Hàn Tử Di hét lên thì đã muộn.  "Rầm...".  Chiếc BMW đang chạy một đường thẳng thì bỗng nhiên có một chiếc xe màu đen đâm vào bên hông, BMW bị lệch ra khỏi con đường ban đầu, suýt nữa thì va vào dãy ngăn cách bên cạnh.  "Thắt chặt dây an toàn, ngồi vững lại ngay!", Diệp Phàm hét lớn, động cơ của xe BMW gầm lên, bất chợt tăng tốc vụt thẳng về trước.  "Tử Di, em có sao không?", Hàn Tuyết không bận tâm gì cả, vội vã lo lắng hỏi.  "Em không sao, chỉ bị u một cục, sao lại có người muốn tông xe chúng ta chứ", Hàn Tử Di xoa trán hỏi.  Cú va chạm vừa rồi làm đầu cô ấy đập vào ghế bên cạnh, cũng may xe BMW đều làm bằng da, có tính đàn tốt.  "Diệp Phàm, có chuyện gì vậy?", Hàn Tuyết hoang mang hỏi. 

"Chị ơi, khi nãy chị ngầu quá đi mất!"  

Bên trong xe, Hàn Tử Di từ hàng ghế sau thò đầu lên, quơ quơ nắm tay nhỏ kêu lên.  

Gương mặt nhỏ nhắn của cô ấy phấn khích đến đỏ bừng.  

Hàn Tuyết cạn lời, chỉ vào đầu cô ấy nói: "Em đúng là con nhóc không ngại ầm ĩ mà!"  

Advertisement

"Chị à, ai là nhóc chứ, em đã là thiếu nữ rồi đó", Hàn Tử Di bĩu môi không đồng ý.  

"Chỉ có con nít mới nói mình lớn thôi, đối với chị, em lúc nào cũng là con nít hết", Hàn Tuyết cưng chiều nói.  

Advertisement

Thực tế thì Hàn Tuyết lớn hơn Hàn Tử Di chưa đến năm tuổi nữa.  

Chỉ là từ nhỏ đến lớn, trong nhà không lúc nào yên ắng, Lưu Tú Cầm và Hàn Tại Dần cũng chẳng quan tâm đến hai chị em bọn họ.  

Vì thế, trên mặt nào đó, cũng có thể nói Hàn Tuyết nuôi nấng Hàn Tử Di lớn khôn, vừa làm chị cũng vừa làm mẹ.  

"Hứ!"  

Hàn Tử Di bất mãn hứ một tiếng, ưỡn người lên trước vỗ vai Diệp Phàm, ấm ức nói:  

"Anh rể à, anh nói xem em còn nhỏ lắm sao? Em đã lớn rồi mà, có còn là con nhóc nữa đâu chứ!"  

"Khụ khụ..."  

Diệp Phàm ho khù khụ, liếc nhìn kính chiếu hậu, tự biết thân biết phận, không dám hó hé nửa câu.  

Cơ mà, đúng là không còn nhỏ nữa, chỉ bé hơn Hàn Tuyết có một chút thôi.  

Có câu: "Thanh xuân đẹp nhất là khi còn đầy đặn..."  

"Anh rể, anh nói gì đi chứ?", không nghe Diệp Phàm trả lời, Hàn Tử Di lại gọi tiếp.  

"Khụ khụ, chị em nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, đừng hỏi anh, chị em nói gì thì là cái đó..."  

"Hứ, anh rể anh phải có chính kiến chứ, anh nhát quá đi!", Hàn Tử Di lẩm bẩm khinh bỉ Diệp Phàm.  

Hàn Tuyết đanh mặt mắng: "Nhanh ngồi lại đàng hoàng đi, là thiếu nữ rồi còn không chín chắn được chút nào, không ra thể thống gì cả!"  

Hàn Tử Di xụ mặt, vừa định ngồi lại chỗ của mình, chợt nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đang sắp đâm chầm vào xe bọn họ.  

"Anh rể, có xe...".  

Lúc Hàn Tử Di hét lên thì đã muộn.  

"Rầm...".  

Chiếc BMW đang chạy một đường thẳng thì bỗng nhiên có một chiếc xe màu đen đâm vào bên hông, BMW bị lệch ra khỏi con đường ban đầu, suýt nữa thì va vào dãy ngăn cách bên cạnh.  

"Thắt chặt dây an toàn, ngồi vững lại ngay!", Diệp Phàm hét lớn, động cơ của xe BMW gầm lên, bất chợt tăng tốc vụt thẳng về trước.  

"Tử Di, em có sao không?", Hàn Tuyết không bận tâm gì cả, vội vã lo lắng hỏi.  

"Em không sao, chỉ bị u một cục, sao lại có người muốn tông xe chúng ta chứ", Hàn Tử Di xoa trán hỏi.  

Cú va chạm vừa rồi làm đầu cô ấy đập vào ghế bên cạnh, cũng may xe BMW đều làm bằng da, có tính đàn tốt.  

"Diệp Phàm, có chuyện gì vậy?", Hàn Tuyết hoang mang hỏi. 

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. "Chị ơi, khi nãy chị ngầu quá đi mất!"  Bên trong xe, Hàn Tử Di từ hàng ghế sau thò đầu lên, quơ quơ nắm tay nhỏ kêu lên.  Gương mặt nhỏ nhắn của cô ấy phấn khích đến đỏ bừng.  Hàn Tuyết cạn lời, chỉ vào đầu cô ấy nói: "Em đúng là con nhóc không ngại ầm ĩ mà!"  Advertisement"Chị à, ai là nhóc chứ, em đã là thiếu nữ rồi đó", Hàn Tử Di bĩu môi không đồng ý.  "Chỉ có con nít mới nói mình lớn thôi, đối với chị, em lúc nào cũng là con nít hết", Hàn Tuyết cưng chiều nói.  AdvertisementThực tế thì Hàn Tuyết lớn hơn Hàn Tử Di chưa đến năm tuổi nữa.  Chỉ là từ nhỏ đến lớn, trong nhà không lúc nào yên ắng, Lưu Tú Cầm và Hàn Tại Dần cũng chẳng quan tâm đến hai chị em bọn họ.  Vì thế, trên mặt nào đó, cũng có thể nói Hàn Tuyết nuôi nấng Hàn Tử Di lớn khôn, vừa làm chị cũng vừa làm mẹ.  "Hứ!"  Hàn Tử Di bất mãn hứ một tiếng, ưỡn người lên trước vỗ vai Diệp Phàm, ấm ức nói:  "Anh rể à, anh nói xem em còn nhỏ lắm sao? Em đã lớn rồi mà, có còn là con nhóc nữa đâu chứ!"  "Khụ khụ..."  Diệp Phàm ho khù khụ, liếc nhìn kính chiếu hậu, tự biết thân biết phận, không dám hó hé nửa câu.  Cơ mà, đúng là không còn nhỏ nữa, chỉ bé hơn Hàn Tuyết có một chút thôi.  Có câu: "Thanh xuân đẹp nhất là khi còn đầy đặn..."  "Anh rể, anh nói gì đi chứ?", không nghe Diệp Phàm trả lời, Hàn Tử Di lại gọi tiếp.  "Khụ khụ, chị em nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, đừng hỏi anh, chị em nói gì thì là cái đó..."  "Hứ, anh rể anh phải có chính kiến chứ, anh nhát quá đi!", Hàn Tử Di lẩm bẩm khinh bỉ Diệp Phàm.  Hàn Tuyết đanh mặt mắng: "Nhanh ngồi lại đàng hoàng đi, là thiếu nữ rồi còn không chín chắn được chút nào, không ra thể thống gì cả!"  Hàn Tử Di xụ mặt, vừa định ngồi lại chỗ của mình, chợt nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đang sắp đâm chầm vào xe bọn họ.  "Anh rể, có xe...".  Lúc Hàn Tử Di hét lên thì đã muộn.  "Rầm...".  Chiếc BMW đang chạy một đường thẳng thì bỗng nhiên có một chiếc xe màu đen đâm vào bên hông, BMW bị lệch ra khỏi con đường ban đầu, suýt nữa thì va vào dãy ngăn cách bên cạnh.  "Thắt chặt dây an toàn, ngồi vững lại ngay!", Diệp Phàm hét lớn, động cơ của xe BMW gầm lên, bất chợt tăng tốc vụt thẳng về trước.  "Tử Di, em có sao không?", Hàn Tuyết không bận tâm gì cả, vội vã lo lắng hỏi.  "Em không sao, chỉ bị u một cục, sao lại có người muốn tông xe chúng ta chứ", Hàn Tử Di xoa trán hỏi.  Cú va chạm vừa rồi làm đầu cô ấy đập vào ghế bên cạnh, cũng may xe BMW đều làm bằng da, có tính đàn tốt.  "Diệp Phàm, có chuyện gì vậy?", Hàn Tuyết hoang mang hỏi. 

Chương 186