Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 188

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Hàn Tuyết bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười vô cùng rực rỡ, chỉ có điều, nhiệt độ bên trong xe tựa như tuột dốc không phanh.  Diệp Phàm cũng cảm nhận được mồ hôi lạnh của mình đang tuông, vội vã rống to: "Hoắc Thanh Thanh, cô im mồm lại cho tôi, tôi đang bị người ta truy sát, bây giờ tôi chở vợ của tôi qua chỗ cô lánh đỡ, cô ra ngoài hỗ trợ tôi nhanh..."  Diệp Phàm hét xong không thèm đợi Hoắc Thanh Thanh trả lời thì đã cúp máy ngang.  AdvertisementAnh nghĩ Hoắc Thanh Thanh sẽ tin vào những gì anh nói, chuyện này không thể nào đùa giỡn được.  Trong phòng, Hoắc Thanh Thanh nhìn màn hình điện thoại đã tắt, mặt đầy ngơ ngác.  "Hàn Tuyết sẽ tới sao?"  Advertisement"Hàn Tuyết đang ở cạnh anh ấy sao?"  "Nãy giờ Hàn Tuyết đều nghe thấy à?"  "Trời ạ, chết rồi, chết chắc rồi..."  Đường đường là cô cả nhà họ Hoắc liền nhảy dựng lên, cả khuôn mặt xinh đẹp đều đỏ bừng.  Cô ta vậy mà lại nói ra những câu đó trước mặt vợ của Diệp Phàm, lát nữa sao mà gặp mặt người ta đây?  Aaa... Xấu hổ chết đi được!  Hoắc Thanh Thanh cũng không ngờ vực những gì Diệp Phàm nói, bởi vì anh cũng không nhất thiết phải lừa dối cô ta.  "Tiểu Tuyết, em thắt chặt dây an toàn vào, chỗ của Hoắc Thanh Thanh khá an toàn, anh sẽ chở bọn em qua đó trước, dù sao thì an toàn vẫn là trên hết...", Diệp Phàm lái xe, ngượng ngùng nói.  Sau đó, Hàn Tuyết cũng không ý kiến gì, mỉm cười nhẹ giọng nói: "Chơi rất vui nhỉ, còn thú vị hơn cả mấy trò đua xe này nhiều ha..."  Mặc dù môi cô vẫn đang mỉm cười, nhưng lời nói tuông ra sắt bén vô cùng, như muốn rạch đứt da mặt Diệp Phàm vậy.  Diệp Phàm rùng mình, đầu lắc như trống bỏi, vẻ mặt đau khổ nói: "Không có gì thú vị hết, không có chút xíu nào luôn, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, trở về anh sẽ giải thích với em, bọn em phải an toàn trước rồi hãy nói".  "Hừ!"  Hàn Tuyết hừ lạnh, tạm thời bỏ qua cho anh, dù sao lúc này cũng không tiện "thẩm vấn".  Hàn Tử Di ngồi phía sau nở một nụ cười xấu xa, cô ấy thấy Diệp Phàm như đang bị Hàn Tuyết "bắt gian" vậy, so với chuyện phóng xe truy đuổi còn kích thích hơn.  Xe hơi màu đen vẫn đang bám riết Diệp Phàm không tha, lúc này lại thêm một chiếc là đã ba chiếc, nhưng mà có vẻ cường độ truy đuổi đang giảm dần.  Bởi vì Diệp Phàm đã sắp vào tới trung tâm thành phố.  Nhưng ba chiếc xe đó vẫn bám riết xe Diệp Phàm không buông, cũng không có ý định rời đi.  Dưới Tụ Phúc Lâu, Hoắc Thanh Thanh đã đứng chờ sẵn, ngoài cô ta ra, còn có tầm hai mươi mấy thanh niên khoẻ mạnh đang đứng bảo hộ bên cạnh.  Diệp Phàm lái chiếc BMW đã tả tơi đến đỗ xe lại cạnh cô ta, hai mươi mấy thanh niên liền vây kín xung quanh bọn họ, đề phòng bị đánh lén.  "Hoắc Thanh Thanh, nhất định phải bảo vệ bọn họ chu đáo, tôi sẽ đi dụ đám người kia ra!", Diệp Phàm cũng không dong dài nữa, nhanh chóng giao hai chị em Hàn Tuyết cho Hoắc Thanh Thanh.  "Có cần hỗ trợ không? Tôi có thể cử tay súng bắn tỉa theo anh", Hoắc Thanh Thanh nói.

Hàn Tuyết bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười vô cùng rực rỡ, chỉ có điều, nhiệt độ bên trong xe tựa như tuột dốc không phanh.  

Diệp Phàm cũng cảm nhận được mồ hôi lạnh của mình đang tuông, vội vã rống to: "Hoắc Thanh Thanh, cô im mồm lại cho tôi, tôi đang bị người ta truy sát, bây giờ tôi chở vợ của tôi qua chỗ cô lánh đỡ, cô ra ngoài hỗ trợ tôi nhanh..."  

Diệp Phàm hét xong không thèm đợi Hoắc Thanh Thanh trả lời thì đã cúp máy ngang.  

Advertisement

Anh nghĩ Hoắc Thanh Thanh sẽ tin vào những gì anh nói, chuyện này không thể nào đùa giỡn được.  

Trong phòng, Hoắc Thanh Thanh nhìn màn hình điện thoại đã tắt, mặt đầy ngơ ngác.  

"Hàn Tuyết sẽ tới sao?"  

Advertisement

"Hàn Tuyết đang ở cạnh anh ấy sao?"  

"Nãy giờ Hàn Tuyết đều nghe thấy à?"  

"Trời ạ, chết rồi, chết chắc rồi..."  

Đường đường là cô cả nhà họ Hoắc liền nhảy dựng lên, cả khuôn mặt xinh đẹp đều đỏ bừng.  

Cô ta vậy mà lại nói ra những câu đó trước mặt vợ của Diệp Phàm, lát nữa sao mà gặp mặt người ta đây?  

Aaa... Xấu hổ chết đi được!  

Hoắc Thanh Thanh cũng không ngờ vực những gì Diệp Phàm nói, bởi vì anh cũng không nhất thiết phải lừa dối cô ta.  

"Tiểu Tuyết, em thắt chặt dây an toàn vào, chỗ của Hoắc Thanh Thanh khá an toàn, anh sẽ chở bọn em qua đó trước, dù sao thì an toàn vẫn là trên hết...", Diệp Phàm lái xe, ngượng ngùng nói.  

Sau đó, Hàn Tuyết cũng không ý kiến gì, mỉm cười nhẹ giọng nói: "Chơi rất vui nhỉ, còn thú vị hơn cả mấy trò đua xe này nhiều ha..."  

Mặc dù môi cô vẫn đang mỉm cười, nhưng lời nói tuông ra sắt bén vô cùng, như muốn rạch đứt da mặt Diệp Phàm vậy.  

Diệp Phàm rùng mình, đầu lắc như trống bỏi, vẻ mặt đau khổ nói: "Không có gì thú vị hết, không có chút xíu nào luôn, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, trở về anh sẽ giải thích với em, bọn em phải an toàn trước rồi hãy nói".  

"Hừ!"  

Hàn Tuyết hừ lạnh, tạm thời bỏ qua cho anh, dù sao lúc này cũng không tiện "thẩm vấn".  

Hàn Tử Di ngồi phía sau nở một nụ cười xấu xa, cô ấy thấy Diệp Phàm như đang bị Hàn Tuyết "bắt gian" vậy, so với chuyện phóng xe truy đuổi còn kích thích hơn.  

Xe hơi màu đen vẫn đang bám riết Diệp Phàm không tha, lúc này lại thêm một chiếc là đã ba chiếc, nhưng mà có vẻ cường độ truy đuổi đang giảm dần.  

Bởi vì Diệp Phàm đã sắp vào tới trung tâm thành phố.  

Nhưng ba chiếc xe đó vẫn bám riết xe Diệp Phàm không buông, cũng không có ý định rời đi.  

Dưới Tụ Phúc Lâu, Hoắc Thanh Thanh đã đứng chờ sẵn, ngoài cô ta ra, còn có tầm hai mươi mấy thanh niên khoẻ mạnh đang đứng bảo hộ bên cạnh.  

Diệp Phàm lái chiếc BMW đã tả tơi đến đỗ xe lại cạnh cô ta, hai mươi mấy thanh niên liền vây kín xung quanh bọn họ, đề phòng bị đánh lén.  

"Hoắc Thanh Thanh, nhất định phải bảo vệ bọn họ chu đáo, tôi sẽ đi dụ đám người kia ra!", Diệp Phàm cũng không dong dài nữa, nhanh chóng giao hai chị em Hàn Tuyết cho Hoắc Thanh Thanh.  

"Có cần hỗ trợ không? Tôi có thể cử tay súng bắn tỉa theo anh", Hoắc Thanh Thanh nói.

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Hàn Tuyết bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười vô cùng rực rỡ, chỉ có điều, nhiệt độ bên trong xe tựa như tuột dốc không phanh.  Diệp Phàm cũng cảm nhận được mồ hôi lạnh của mình đang tuông, vội vã rống to: "Hoắc Thanh Thanh, cô im mồm lại cho tôi, tôi đang bị người ta truy sát, bây giờ tôi chở vợ của tôi qua chỗ cô lánh đỡ, cô ra ngoài hỗ trợ tôi nhanh..."  Diệp Phàm hét xong không thèm đợi Hoắc Thanh Thanh trả lời thì đã cúp máy ngang.  AdvertisementAnh nghĩ Hoắc Thanh Thanh sẽ tin vào những gì anh nói, chuyện này không thể nào đùa giỡn được.  Trong phòng, Hoắc Thanh Thanh nhìn màn hình điện thoại đã tắt, mặt đầy ngơ ngác.  "Hàn Tuyết sẽ tới sao?"  Advertisement"Hàn Tuyết đang ở cạnh anh ấy sao?"  "Nãy giờ Hàn Tuyết đều nghe thấy à?"  "Trời ạ, chết rồi, chết chắc rồi..."  Đường đường là cô cả nhà họ Hoắc liền nhảy dựng lên, cả khuôn mặt xinh đẹp đều đỏ bừng.  Cô ta vậy mà lại nói ra những câu đó trước mặt vợ của Diệp Phàm, lát nữa sao mà gặp mặt người ta đây?  Aaa... Xấu hổ chết đi được!  Hoắc Thanh Thanh cũng không ngờ vực những gì Diệp Phàm nói, bởi vì anh cũng không nhất thiết phải lừa dối cô ta.  "Tiểu Tuyết, em thắt chặt dây an toàn vào, chỗ của Hoắc Thanh Thanh khá an toàn, anh sẽ chở bọn em qua đó trước, dù sao thì an toàn vẫn là trên hết...", Diệp Phàm lái xe, ngượng ngùng nói.  Sau đó, Hàn Tuyết cũng không ý kiến gì, mỉm cười nhẹ giọng nói: "Chơi rất vui nhỉ, còn thú vị hơn cả mấy trò đua xe này nhiều ha..."  Mặc dù môi cô vẫn đang mỉm cười, nhưng lời nói tuông ra sắt bén vô cùng, như muốn rạch đứt da mặt Diệp Phàm vậy.  Diệp Phàm rùng mình, đầu lắc như trống bỏi, vẻ mặt đau khổ nói: "Không có gì thú vị hết, không có chút xíu nào luôn, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, trở về anh sẽ giải thích với em, bọn em phải an toàn trước rồi hãy nói".  "Hừ!"  Hàn Tuyết hừ lạnh, tạm thời bỏ qua cho anh, dù sao lúc này cũng không tiện "thẩm vấn".  Hàn Tử Di ngồi phía sau nở một nụ cười xấu xa, cô ấy thấy Diệp Phàm như đang bị Hàn Tuyết "bắt gian" vậy, so với chuyện phóng xe truy đuổi còn kích thích hơn.  Xe hơi màu đen vẫn đang bám riết Diệp Phàm không tha, lúc này lại thêm một chiếc là đã ba chiếc, nhưng mà có vẻ cường độ truy đuổi đang giảm dần.  Bởi vì Diệp Phàm đã sắp vào tới trung tâm thành phố.  Nhưng ba chiếc xe đó vẫn bám riết xe Diệp Phàm không buông, cũng không có ý định rời đi.  Dưới Tụ Phúc Lâu, Hoắc Thanh Thanh đã đứng chờ sẵn, ngoài cô ta ra, còn có tầm hai mươi mấy thanh niên khoẻ mạnh đang đứng bảo hộ bên cạnh.  Diệp Phàm lái chiếc BMW đã tả tơi đến đỗ xe lại cạnh cô ta, hai mươi mấy thanh niên liền vây kín xung quanh bọn họ, đề phòng bị đánh lén.  "Hoắc Thanh Thanh, nhất định phải bảo vệ bọn họ chu đáo, tôi sẽ đi dụ đám người kia ra!", Diệp Phàm cũng không dong dài nữa, nhanh chóng giao hai chị em Hàn Tuyết cho Hoắc Thanh Thanh.  "Có cần hỗ trợ không? Tôi có thể cử tay súng bắn tỉa theo anh", Hoắc Thanh Thanh nói.

Chương 188