Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 246

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiếng súng vang lên, viên đạn găm vào đùi người đàn ông.  Bắn xong phát súng, Diệp Phàm quay người rời đi, anh tin hai người này sẽ chuyển toàn bộ lời của anh cho Diệp Tử Long.  Advertisement“Bốp...”  AdvertisementSau khi Diệp Phàm rời đi, người đàn ông trúng đạn liền tát một cái vào mặt người đàn ông tè ra quần.  “Mẹ nó nếu mày không hút thuốc, anh ta chắc chắn sẽ không phát hiện ra chúng ta...”  Khuôn mặt người đàn ông tè ra quần tràn đầy vẻ phiền não, muốn phản bác nhưng không được, lặng lẽ sờ lên chỗ bị tát, đỡ người đàn ông bị bắn, rồi chiếc xe nhanh chóng phóng đi.  “Diệp Phàm, anh về rồi...”  Diệp Phàm trở về phòng, vừa mở cửa ra, Hàn Tuyết đã đứng dậy khỏi giường, đi về phía anh với khuôn mặt hồng hào.  Giống như cô đã đợi anh rất lâu rồi.  Hôm nay Hàn Tuyết mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng, lộ ra đôi chân dài trắng như tuyết, trông vô cùng quyến rũ.  Mũi của Diệp Phàm nóng lên, anh cảm thấy như có một đốm lửa đang bùng lên, chuẩn bị thừa thắng xông lên.  Nhưng Diệp Phàm đột nhiên nhớ đến cả cơ thể mình mồ hôi nhễ nhại, lại còn giết người, nếu cứ thế này, chẳng phải là đắc tội với người đẹp sao.  “Đợi chút, anh đi tắm, nhất định phải đợi anh đấy...”  Mặc kệ Hàn Tuyết nói gì, Diệp Phàm cũng quay người đi, cả người anh toàn mùi máu tanh, anh không muốn Hàn Tuyết ngửi thấy.  “Khốn nạn, vất vả lắm em mới có dũng khí, anh cứ chịu khó tắm rửa đi...”  Hàn Tuyết tức giận nói một câu, lên thẳng giường che kín đầu đi ngủ.

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiếng súng vang lên, viên đạn găm vào đùi người đàn ông.  Bắn xong phát súng, Diệp Phàm quay người rời đi, anh tin hai người này sẽ chuyển toàn bộ lời của anh cho Diệp Tử Long.  Advertisement“Bốp...”  AdvertisementSau khi Diệp Phàm rời đi, người đàn ông trúng đạn liền tát một cái vào mặt người đàn ông tè ra quần.  “Mẹ nó nếu mày không hút thuốc, anh ta chắc chắn sẽ không phát hiện ra chúng ta...”  Khuôn mặt người đàn ông tè ra quần tràn đầy vẻ phiền não, muốn phản bác nhưng không được, lặng lẽ sờ lên chỗ bị tát, đỡ người đàn ông bị bắn, rồi chiếc xe nhanh chóng phóng đi.  “Diệp Phàm, anh về rồi...”  Diệp Phàm trở về phòng, vừa mở cửa ra, Hàn Tuyết đã đứng dậy khỏi giường, đi về phía anh với khuôn mặt hồng hào.  Giống như cô đã đợi anh rất lâu rồi.  Hôm nay Hàn Tuyết mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng, lộ ra đôi chân dài trắng như tuyết, trông vô cùng quyến rũ.  Mũi của Diệp Phàm nóng lên, anh cảm thấy như có một đốm lửa đang bùng lên, chuẩn bị thừa thắng xông lên.  Nhưng Diệp Phàm đột nhiên nhớ đến cả cơ thể mình mồ hôi nhễ nhại, lại còn giết người, nếu cứ thế này, chẳng phải là đắc tội với người đẹp sao.  “Đợi chút, anh đi tắm, nhất định phải đợi anh đấy...”  Mặc kệ Hàn Tuyết nói gì, Diệp Phàm cũng quay người đi, cả người anh toàn mùi máu tanh, anh không muốn Hàn Tuyết ngửi thấy.  “Khốn nạn, vất vả lắm em mới có dũng khí, anh cứ chịu khó tắm rửa đi...”  Hàn Tuyết tức giận nói một câu, lên thẳng giường che kín đầu đi ngủ.

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiếng súng vang lên, viên đạn găm vào đùi người đàn ông.  Bắn xong phát súng, Diệp Phàm quay người rời đi, anh tin hai người này sẽ chuyển toàn bộ lời của anh cho Diệp Tử Long.  Advertisement“Bốp...”  AdvertisementSau khi Diệp Phàm rời đi, người đàn ông trúng đạn liền tát một cái vào mặt người đàn ông tè ra quần.  “Mẹ nó nếu mày không hút thuốc, anh ta chắc chắn sẽ không phát hiện ra chúng ta...”  Khuôn mặt người đàn ông tè ra quần tràn đầy vẻ phiền não, muốn phản bác nhưng không được, lặng lẽ sờ lên chỗ bị tát, đỡ người đàn ông bị bắn, rồi chiếc xe nhanh chóng phóng đi.  “Diệp Phàm, anh về rồi...”  Diệp Phàm trở về phòng, vừa mở cửa ra, Hàn Tuyết đã đứng dậy khỏi giường, đi về phía anh với khuôn mặt hồng hào.  Giống như cô đã đợi anh rất lâu rồi.  Hôm nay Hàn Tuyết mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng, lộ ra đôi chân dài trắng như tuyết, trông vô cùng quyến rũ.  Mũi của Diệp Phàm nóng lên, anh cảm thấy như có một đốm lửa đang bùng lên, chuẩn bị thừa thắng xông lên.  Nhưng Diệp Phàm đột nhiên nhớ đến cả cơ thể mình mồ hôi nhễ nhại, lại còn giết người, nếu cứ thế này, chẳng phải là đắc tội với người đẹp sao.  “Đợi chút, anh đi tắm, nhất định phải đợi anh đấy...”  Mặc kệ Hàn Tuyết nói gì, Diệp Phàm cũng quay người đi, cả người anh toàn mùi máu tanh, anh không muốn Hàn Tuyết ngửi thấy.  “Khốn nạn, vất vả lắm em mới có dũng khí, anh cứ chịu khó tắm rửa đi...”  Hàn Tuyết tức giận nói một câu, lên thẳng giường che kín đầu đi ngủ.

Chương 246