Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 263

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thấy Diệp Phàm, ông lão rất cảm kích, vội ngồi dậy nhưng Diệp Phàm nhanh tay từ từ đỡ ông lão ngồi dậy.  Ông lão tên là Lục Viễn Đức, một nhà từ thiện có tiếng ở thành phố Cảng, là bố của Lục Cẩn Niên.  “Cậu Diệp, ông già này rất cảm ơn cậu hôm qua đã có lòng từ bi cứu giúp. Nếu không lúc này e là tôi đã đi gặp Phật tổ rồi”, Lục Viễn Đức cực kỳ cảm kích nắm chặt tay Diệp Phàm.  Advertisement“Ông cụ không cần khách sáo như vậy, bác sĩ cứu người là chuyện nên làm!”, Diệp Phàm cười nói.  “Được được, hay cho câu bác sĩ có tâm cứu người, hành y giúp đời, mà người trẻ tuổi giống cậu thì hiếm thấy lắm!”  AdvertisementLục Viễn Đức liên tục cảm thán, bỗng ông cụ không nói nữa mà khẽ cau mày khi nhìn thấy vết bỏng trên cánh tay Diệp Phàm.  Thấy vậy, Diệp Phàm hiểu ra.  Lục Viễn Đức nhận ra vết bỏng này là do đạn gây ra. Là một người từng chinh chiến trên chiến trường, Lục Viễn Đức vừa liếc mắt đã nhận ra.  “Ông cụ, chẳng phải là người vô tội…”, Diệp Phàm nói.  Lục Viễn Đức giãn mày ra rồi nói: “Tôi hồ đồ quá, xin cậu Diệp hãy lượng thứ”.  Hai cô gái bốn mắt nhìn nhau, không hiểu họ đang nói gì.  Diệp Phàm đi thẳng vào vấn đề: “Ông cứ gọi tôi là Diệp Phàm được rồi, tôi bắt đầu chữa trị lần hai cho ông, nếu không đây chỉ là biện pháp tạm thời, bệnh vẫn chưa được đẩy ra ngoài!”  Diệp Phàm lấy kim bạc luôn mang theo bên mình ra, sau đó nói Lục Tĩnh Tiêu mang rượu đến rồi bắt đầu khử trùng kim bạc.  “Ầm…”  Đúng lúc này, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, một đám người xông vào.  Diệp Phàm đang khử trùng kim bạc cũng tạm dừng tay nhìn đám người đó, trong quá trình châm cứu không có thể bị quấy rầy, hơn nữa phải tiến hành ngay. Nếu dừng lại giữa chừng thì có thể sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng.  “Bác cả, bác cả gái, anh Tuấn Kỳ, chị Nhã Lam…”  Lục Tĩnh Tiêu lạnh lùng nhìn đám người kia không nói gì, chỉ có Lục Thi Nhu lên tiếng lễ phép chào.  “Hừ!”  Đám người lạnh lùng hừ một tiếng, rõ ràng cực kỳ kiêu ngạo.  “Diệp Phàm, đây là Lục Chí Hằng – bác cả của tôi, một cậu ấm phá gia chi tử. Bên cạnh là Chu Cao Lệ - bác gái cả ngang ngược của tôi, một gia đình cực phẩm…”, Lục Tĩnh Tiêu nhỏ giọng giới thiệu cho Diệp Phàm.  Diệp Phàm biết mấy người khí thế hùng hổ này không tử tế gì cho cam.  

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thấy Diệp Phàm, ông lão rất cảm kích, vội ngồi dậy nhưng Diệp Phàm nhanh tay từ từ đỡ ông lão ngồi dậy.  Ông lão tên là Lục Viễn Đức, một nhà từ thiện có tiếng ở thành phố Cảng, là bố của Lục Cẩn Niên.  “Cậu Diệp, ông già này rất cảm ơn cậu hôm qua đã có lòng từ bi cứu giúp. Nếu không lúc này e là tôi đã đi gặp Phật tổ rồi”, Lục Viễn Đức cực kỳ cảm kích nắm chặt tay Diệp Phàm.  Advertisement“Ông cụ không cần khách sáo như vậy, bác sĩ cứu người là chuyện nên làm!”, Diệp Phàm cười nói.  “Được được, hay cho câu bác sĩ có tâm cứu người, hành y giúp đời, mà người trẻ tuổi giống cậu thì hiếm thấy lắm!”  AdvertisementLục Viễn Đức liên tục cảm thán, bỗng ông cụ không nói nữa mà khẽ cau mày khi nhìn thấy vết bỏng trên cánh tay Diệp Phàm.  Thấy vậy, Diệp Phàm hiểu ra.  Lục Viễn Đức nhận ra vết bỏng này là do đạn gây ra. Là một người từng chinh chiến trên chiến trường, Lục Viễn Đức vừa liếc mắt đã nhận ra.  “Ông cụ, chẳng phải là người vô tội…”, Diệp Phàm nói.  Lục Viễn Đức giãn mày ra rồi nói: “Tôi hồ đồ quá, xin cậu Diệp hãy lượng thứ”.  Hai cô gái bốn mắt nhìn nhau, không hiểu họ đang nói gì.  Diệp Phàm đi thẳng vào vấn đề: “Ông cứ gọi tôi là Diệp Phàm được rồi, tôi bắt đầu chữa trị lần hai cho ông, nếu không đây chỉ là biện pháp tạm thời, bệnh vẫn chưa được đẩy ra ngoài!”  Diệp Phàm lấy kim bạc luôn mang theo bên mình ra, sau đó nói Lục Tĩnh Tiêu mang rượu đến rồi bắt đầu khử trùng kim bạc.  “Ầm…”  Đúng lúc này, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, một đám người xông vào.  Diệp Phàm đang khử trùng kim bạc cũng tạm dừng tay nhìn đám người đó, trong quá trình châm cứu không có thể bị quấy rầy, hơn nữa phải tiến hành ngay. Nếu dừng lại giữa chừng thì có thể sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng.  “Bác cả, bác cả gái, anh Tuấn Kỳ, chị Nhã Lam…”  Lục Tĩnh Tiêu lạnh lùng nhìn đám người kia không nói gì, chỉ có Lục Thi Nhu lên tiếng lễ phép chào.  “Hừ!”  Đám người lạnh lùng hừ một tiếng, rõ ràng cực kỳ kiêu ngạo.  “Diệp Phàm, đây là Lục Chí Hằng – bác cả của tôi, một cậu ấm phá gia chi tử. Bên cạnh là Chu Cao Lệ - bác gái cả ngang ngược của tôi, một gia đình cực phẩm…”, Lục Tĩnh Tiêu nhỏ giọng giới thiệu cho Diệp Phàm.  Diệp Phàm biết mấy người khí thế hùng hổ này không tử tế gì cho cam.  

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thấy Diệp Phàm, ông lão rất cảm kích, vội ngồi dậy nhưng Diệp Phàm nhanh tay từ từ đỡ ông lão ngồi dậy.  Ông lão tên là Lục Viễn Đức, một nhà từ thiện có tiếng ở thành phố Cảng, là bố của Lục Cẩn Niên.  “Cậu Diệp, ông già này rất cảm ơn cậu hôm qua đã có lòng từ bi cứu giúp. Nếu không lúc này e là tôi đã đi gặp Phật tổ rồi”, Lục Viễn Đức cực kỳ cảm kích nắm chặt tay Diệp Phàm.  Advertisement“Ông cụ không cần khách sáo như vậy, bác sĩ cứu người là chuyện nên làm!”, Diệp Phàm cười nói.  “Được được, hay cho câu bác sĩ có tâm cứu người, hành y giúp đời, mà người trẻ tuổi giống cậu thì hiếm thấy lắm!”  AdvertisementLục Viễn Đức liên tục cảm thán, bỗng ông cụ không nói nữa mà khẽ cau mày khi nhìn thấy vết bỏng trên cánh tay Diệp Phàm.  Thấy vậy, Diệp Phàm hiểu ra.  Lục Viễn Đức nhận ra vết bỏng này là do đạn gây ra. Là một người từng chinh chiến trên chiến trường, Lục Viễn Đức vừa liếc mắt đã nhận ra.  “Ông cụ, chẳng phải là người vô tội…”, Diệp Phàm nói.  Lục Viễn Đức giãn mày ra rồi nói: “Tôi hồ đồ quá, xin cậu Diệp hãy lượng thứ”.  Hai cô gái bốn mắt nhìn nhau, không hiểu họ đang nói gì.  Diệp Phàm đi thẳng vào vấn đề: “Ông cứ gọi tôi là Diệp Phàm được rồi, tôi bắt đầu chữa trị lần hai cho ông, nếu không đây chỉ là biện pháp tạm thời, bệnh vẫn chưa được đẩy ra ngoài!”  Diệp Phàm lấy kim bạc luôn mang theo bên mình ra, sau đó nói Lục Tĩnh Tiêu mang rượu đến rồi bắt đầu khử trùng kim bạc.  “Ầm…”  Đúng lúc này, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, một đám người xông vào.  Diệp Phàm đang khử trùng kim bạc cũng tạm dừng tay nhìn đám người đó, trong quá trình châm cứu không có thể bị quấy rầy, hơn nữa phải tiến hành ngay. Nếu dừng lại giữa chừng thì có thể sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng.  “Bác cả, bác cả gái, anh Tuấn Kỳ, chị Nhã Lam…”  Lục Tĩnh Tiêu lạnh lùng nhìn đám người kia không nói gì, chỉ có Lục Thi Nhu lên tiếng lễ phép chào.  “Hừ!”  Đám người lạnh lùng hừ một tiếng, rõ ràng cực kỳ kiêu ngạo.  “Diệp Phàm, đây là Lục Chí Hằng – bác cả của tôi, một cậu ấm phá gia chi tử. Bên cạnh là Chu Cao Lệ - bác gái cả ngang ngược của tôi, một gia đình cực phẩm…”, Lục Tĩnh Tiêu nhỏ giọng giới thiệu cho Diệp Phàm.  Diệp Phàm biết mấy người khí thế hùng hổ này không tử tế gì cho cam.  

Chương 263