CHƯƠNG 1 Lúc Trầm Mặc Ca lấy được giấy khám thai, trong lòng cực kỳ vui mừng. Cô mang thai rồi! Mang thai con của Diệp Nam Huyền! Kết hôn ba năm, cuối cùng cô cũng mang thai con của anh, điều này thật sự rất không dễ dàng với Trầm Mặc Ca. Cô vui vẻ cầm giấy khám thai đi ra ngoài, nôn nóng muốn nói tin tức tốt này với Diệp Nam Huyền, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua ngã rẽ. Sở Mộng Khê? Mối tình đầu của Diệp Nam Huyền! Cô ta trở về rồi! Trầm Mặc Ca nhanh chóng đi tới, phát hiện Diệp Nam Huyền vốn nên ở công ty lại đang bên cạnh cô ta, cẩn thận dìu cô ta. Bụng của cô ta cũng đã to hơn năm tháng rồi. “Nam Huyền, em không sao, anh không cần căng thẳng, con rất khoẻ.” “Vẫn nên kiểm tra một chút mới yên tâm được, dù sao đứa con trong bụng em cũng là cháu trai trưởng của nhà họ Diệp anh, không thể có chút sơ suất nào được.” Sở Mộng Khê cười tươi như hoa, Diệp Nam Huyền dịu dàng như nước, cảnh này khiến Trầm Mặc Ca cực kỳ đau đớn. “Các người đang làm gì thế hả?” Trầm Mặc Ca…
Chương 77
Tổng Tài Theo Đuổi Vợ YêuTác giả: Vi Lan Tử MặcTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1 Lúc Trầm Mặc Ca lấy được giấy khám thai, trong lòng cực kỳ vui mừng. Cô mang thai rồi! Mang thai con của Diệp Nam Huyền! Kết hôn ba năm, cuối cùng cô cũng mang thai con của anh, điều này thật sự rất không dễ dàng với Trầm Mặc Ca. Cô vui vẻ cầm giấy khám thai đi ra ngoài, nôn nóng muốn nói tin tức tốt này với Diệp Nam Huyền, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua ngã rẽ. Sở Mộng Khê? Mối tình đầu của Diệp Nam Huyền! Cô ta trở về rồi! Trầm Mặc Ca nhanh chóng đi tới, phát hiện Diệp Nam Huyền vốn nên ở công ty lại đang bên cạnh cô ta, cẩn thận dìu cô ta. Bụng của cô ta cũng đã to hơn năm tháng rồi. “Nam Huyền, em không sao, anh không cần căng thẳng, con rất khoẻ.” “Vẫn nên kiểm tra một chút mới yên tâm được, dù sao đứa con trong bụng em cũng là cháu trai trưởng của nhà họ Diệp anh, không thể có chút sơ suất nào được.” Sở Mộng Khê cười tươi như hoa, Diệp Nam Huyền dịu dàng như nước, cảnh này khiến Trầm Mặc Ca cực kỳ đau đớn. “Các người đang làm gì thế hả?” Trầm Mặc Ca… CHƯƠNG 77Diệp Nam Huyền lại không hề động đậy.Anh bỗng nhiên nắm chặt lấy cằm của Trầm Mặc Ca, hơi thở ấm nóng phả lên gương mặt cô, khiến hô hấp của cô gấp gáp hẳn lên.“Anh muốn làm gì vậy? Diệp Nam Huyền, tôi cảnh cáo anh, ở đây là bệnh viện đấy!”Âm thanh của Trầm Mặc Ca run rẩy, cơ thể càng chống chọi quyết liệt.Người đàn ông khiến cô hận đến thấu xương, bây giờ sự động chạm của anh chỉ càng khiến cô cảm thấy ghê tởm!Nhưng vào ngay lúc này, Diệp Nam Huyền bỗng nhiên hạ thấp đầu xuống.Trong nháy mắt toàn thân Trầm Mặc Ca cứng đờ.Đã kết hôn ba năm, cảnh tượng yêu thương giữa hai người mạnh mẽ ùa về trong đầu, ngọt ngào như vậy, khiến người ta say mê như vậy, cô đã từng coi người đàn ông này là cả cuộc đời mình, nhưng mà không ngờ anh lại là cơn ác mộng!Ngón tay cô bám chặt lấy ga giường, mắt thấy gương mặt của Diệp Nam Huyền càng ngày càng đến gần, càng lúc càng sát lại, trái tim cô gần như ngừng đập.Ngay khi chỉ còn cách đôi môi anh đào của cô một cm nữa, thì Diệp Nam Huyền dừng lại.Có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ trên mặt anh.Năm năm rồi, anh vẫn đẹp trai phóng khoáng như trước đây, còn cô thì đã không còn là cô của năm đó nữa, con của bọn họ cũng bị bệnh tật giày vò sống không bằng chết.Nghĩ đến điều ấy, Trầm Mặc Ca đột nhiên dơ tay ra, ‘bốp’ một tiếng, trong nháy mắt một cái tát vang vọng trong căn phòng.Diệp Nam Huyền không bỏ qua sự thù hận chợt lóe lên trong mắt cô vừa rồi, ánh mắt ấy cực kỳ đau thương giống như một thanh kiếm sắc bén đâm vào lồng ngực anh.Trên mặt đau đớn nóng rát, nhưng mạ̀ Diệp Nam Huyền cũng không quan tâm đến, anh dùng đầu lưỡi đẩy má lên, khẽ nói: “Đủ chưa? Nếu chưa đủ thì còn bên kia.”Trầm Mặc Ca lập tức sững sờ.Sao lại như vậy?Đây không giống Diệp Nam Huyền mà cô biết!Diệp Nam Huyền là người kiêu ngạo đến mức nào, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai động đến anh dù chỉ một cái. Cô vẫn nhớ nhiều năm trước có người cố ý va vào anh, thiếu chút nữa anh đã lấy của người đó đôi chân. Việc làm vừa rồi cô nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, sợ Diệp Nam Huyền sẽ xé xác cô, nhưng hôm nay anh làm như vậy là có ý gì?Ánh mắt anh chứa chan tình cảm, giống như đang nhìn người anh yêu vậy. Ánh mắt kiểu ấy cô đã từng thấy khi Diệp Nam Huyền nhìn Sở Mộng Khê, nhưng bây giờ đột nhiên cô lại cảm thấy hơi châm chọc.Trầm Mặc Ca quay ngoắt đầu đi, tránh thoát khỏi hơi thở của Diệp Nam Huyền, ngực phâp phồng lên xuống rất nhanh, trong lòng đã hoàn toàn rối loạn hết phương hướng.“Diệp Nam Huyền, anh làm như vậy có ý gì? Đừng tưởng rằng anh làm thế thì tôi có thể sẽ tha thứ cho anh. Anh và bạn gái anh sỉ nhục tôi khiến tôi tổn thương, còn cả lần lái thử xe này xảy ra chuyện ngoài ý muối, tôi sẽ không quên đâu. Còn nữa, anh thật sự cảm thấy lần này là chuyện ngoài ý muốn sao?”Trầm Mặc Ca không dám nhìn vào mắt Diệp Nam Huyền.Người đàn ông này quá biết cách diễn kịch, ngụy trang quá giỏi, dường như cô không phải là đối thủ của anh.Diệp Nam Huyền thấy Trầm Mặc Ca lại rúc mình vào trong cái vỏ của bản thân tạo ra, đột nhiên anh dơ tay nắm lấy tay Trầm Mặc Ca.Trầm Mặc Ca cố gắng rút tay về nhưng không làm gì được.“Diệp Nam Huyền, rốt cuộc thì anh muốn làm gì?”
CHƯƠNG 77
Diệp Nam Huyền lại không hề động đậy.
Anh bỗng nhiên nắm chặt lấy cằm của Trầm Mặc Ca, hơi thở ấm nóng phả lên gương mặt cô, khiến hô hấp của cô gấp gáp hẳn lên.
“Anh muốn làm gì vậy? Diệp Nam Huyền, tôi cảnh cáo anh, ở đây là bệnh viện đấy!”
Âm thanh của Trầm Mặc Ca run rẩy, cơ thể càng chống chọi quyết liệt.
Người đàn ông khiến cô hận đến thấu xương, bây giờ sự động chạm của anh chỉ càng khiến cô cảm thấy ghê tởm!
Nhưng vào ngay lúc này, Diệp Nam Huyền bỗng nhiên hạ thấp đầu xuống.
Trong nháy mắt toàn thân Trầm Mặc Ca cứng đờ.
Đã kết hôn ba năm, cảnh tượng yêu thương giữa hai người mạnh mẽ ùa về trong đầu, ngọt ngào như vậy, khiến người ta say mê như vậy, cô đã từng coi người đàn ông này là cả cuộc đời mình, nhưng mà không ngờ anh lại là cơn ác mộng!
Ngón tay cô bám chặt lấy ga giường, mắt thấy gương mặt của Diệp Nam Huyền càng ngày càng đến gần, càng lúc càng sát lại, trái tim cô gần như ngừng đập.
Ngay khi chỉ còn cách đôi môi anh đào của cô một cm nữa, thì Diệp Nam Huyền dừng lại.
Có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ trên mặt anh.
Năm năm rồi, anh vẫn đẹp trai phóng khoáng như trước đây, còn cô thì đã không còn là cô của năm đó nữa, con của bọn họ cũng bị bệnh tật giày vò sống không bằng chết.
Nghĩ đến điều ấy, Trầm Mặc Ca đột nhiên dơ tay ra, ‘bốp’ một tiếng, trong nháy mắt một cái tát vang vọng trong căn phòng.
Diệp Nam Huyền không bỏ qua sự thù hận chợt lóe lên trong mắt cô vừa rồi, ánh mắt ấy cực kỳ đau thương giống như một thanh kiếm sắc bén đâm vào lồng ngực anh.
Trên mặt đau đớn nóng rát, nhưng mạ̀ Diệp Nam Huyền cũng không quan tâm đến, anh dùng đầu lưỡi đẩy má lên, khẽ nói: “Đủ chưa? Nếu chưa đủ thì còn bên kia.”
Trầm Mặc Ca lập tức sững sờ.
Sao lại như vậy?
Đây không giống Diệp Nam Huyền mà cô biết!
Diệp Nam Huyền là người kiêu ngạo đến mức nào, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai động đến anh dù chỉ một cái. Cô vẫn nhớ nhiều năm trước có người cố ý va vào anh, thiếu chút nữa anh đã lấy của người đó đôi chân. Việc làm vừa rồi cô nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, sợ Diệp Nam Huyền sẽ xé xác cô, nhưng hôm nay anh làm như vậy là có ý gì?
Ánh mắt anh chứa chan tình cảm, giống như đang nhìn người anh yêu vậy. Ánh mắt kiểu ấy cô đã từng thấy khi Diệp Nam Huyền nhìn Sở Mộng Khê, nhưng bây giờ đột nhiên cô lại cảm thấy hơi châm chọc.
Trầm Mặc Ca quay ngoắt đầu đi, tránh thoát khỏi hơi thở của Diệp Nam Huyền, ngực phâp phồng lên xuống rất nhanh, trong lòng đã hoàn toàn rối loạn hết phương hướng.
“Diệp Nam Huyền, anh làm như vậy có ý gì? Đừng tưởng rằng anh làm thế thì tôi có thể sẽ tha thứ cho anh. Anh và bạn gái anh sỉ nhục tôi khiến tôi tổn thương, còn cả lần lái thử xe này xảy ra chuyện ngoài ý muối, tôi sẽ không quên đâu. Còn nữa, anh thật sự cảm thấy lần này là chuyện ngoài ý muốn sao?”
Trầm Mặc Ca không dám nhìn vào mắt Diệp Nam Huyền.
Người đàn ông này quá biết cách diễn kịch, ngụy trang quá giỏi, dường như cô không phải là đối thủ của anh.
Diệp Nam Huyền thấy Trầm Mặc Ca lại rúc mình vào trong cái vỏ của bản thân tạo ra, đột nhiên anh dơ tay nắm lấy tay Trầm Mặc Ca.
Trầm Mặc Ca cố gắng rút tay về nhưng không làm gì được.
“Diệp Nam Huyền, rốt cuộc thì anh muốn làm gì?”
Tổng Tài Theo Đuổi Vợ YêuTác giả: Vi Lan Tử MặcTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1 Lúc Trầm Mặc Ca lấy được giấy khám thai, trong lòng cực kỳ vui mừng. Cô mang thai rồi! Mang thai con của Diệp Nam Huyền! Kết hôn ba năm, cuối cùng cô cũng mang thai con của anh, điều này thật sự rất không dễ dàng với Trầm Mặc Ca. Cô vui vẻ cầm giấy khám thai đi ra ngoài, nôn nóng muốn nói tin tức tốt này với Diệp Nam Huyền, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua ngã rẽ. Sở Mộng Khê? Mối tình đầu của Diệp Nam Huyền! Cô ta trở về rồi! Trầm Mặc Ca nhanh chóng đi tới, phát hiện Diệp Nam Huyền vốn nên ở công ty lại đang bên cạnh cô ta, cẩn thận dìu cô ta. Bụng của cô ta cũng đã to hơn năm tháng rồi. “Nam Huyền, em không sao, anh không cần căng thẳng, con rất khoẻ.” “Vẫn nên kiểm tra một chút mới yên tâm được, dù sao đứa con trong bụng em cũng là cháu trai trưởng của nhà họ Diệp anh, không thể có chút sơ suất nào được.” Sở Mộng Khê cười tươi như hoa, Diệp Nam Huyền dịu dàng như nước, cảnh này khiến Trầm Mặc Ca cực kỳ đau đớn. “Các người đang làm gì thế hả?” Trầm Mặc Ca… CHƯƠNG 77Diệp Nam Huyền lại không hề động đậy.Anh bỗng nhiên nắm chặt lấy cằm của Trầm Mặc Ca, hơi thở ấm nóng phả lên gương mặt cô, khiến hô hấp của cô gấp gáp hẳn lên.“Anh muốn làm gì vậy? Diệp Nam Huyền, tôi cảnh cáo anh, ở đây là bệnh viện đấy!”Âm thanh của Trầm Mặc Ca run rẩy, cơ thể càng chống chọi quyết liệt.Người đàn ông khiến cô hận đến thấu xương, bây giờ sự động chạm của anh chỉ càng khiến cô cảm thấy ghê tởm!Nhưng vào ngay lúc này, Diệp Nam Huyền bỗng nhiên hạ thấp đầu xuống.Trong nháy mắt toàn thân Trầm Mặc Ca cứng đờ.Đã kết hôn ba năm, cảnh tượng yêu thương giữa hai người mạnh mẽ ùa về trong đầu, ngọt ngào như vậy, khiến người ta say mê như vậy, cô đã từng coi người đàn ông này là cả cuộc đời mình, nhưng mà không ngờ anh lại là cơn ác mộng!Ngón tay cô bám chặt lấy ga giường, mắt thấy gương mặt của Diệp Nam Huyền càng ngày càng đến gần, càng lúc càng sát lại, trái tim cô gần như ngừng đập.Ngay khi chỉ còn cách đôi môi anh đào của cô một cm nữa, thì Diệp Nam Huyền dừng lại.Có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ trên mặt anh.Năm năm rồi, anh vẫn đẹp trai phóng khoáng như trước đây, còn cô thì đã không còn là cô của năm đó nữa, con của bọn họ cũng bị bệnh tật giày vò sống không bằng chết.Nghĩ đến điều ấy, Trầm Mặc Ca đột nhiên dơ tay ra, ‘bốp’ một tiếng, trong nháy mắt một cái tát vang vọng trong căn phòng.Diệp Nam Huyền không bỏ qua sự thù hận chợt lóe lên trong mắt cô vừa rồi, ánh mắt ấy cực kỳ đau thương giống như một thanh kiếm sắc bén đâm vào lồng ngực anh.Trên mặt đau đớn nóng rát, nhưng mạ̀ Diệp Nam Huyền cũng không quan tâm đến, anh dùng đầu lưỡi đẩy má lên, khẽ nói: “Đủ chưa? Nếu chưa đủ thì còn bên kia.”Trầm Mặc Ca lập tức sững sờ.Sao lại như vậy?Đây không giống Diệp Nam Huyền mà cô biết!Diệp Nam Huyền là người kiêu ngạo đến mức nào, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai động đến anh dù chỉ một cái. Cô vẫn nhớ nhiều năm trước có người cố ý va vào anh, thiếu chút nữa anh đã lấy của người đó đôi chân. Việc làm vừa rồi cô nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, sợ Diệp Nam Huyền sẽ xé xác cô, nhưng hôm nay anh làm như vậy là có ý gì?Ánh mắt anh chứa chan tình cảm, giống như đang nhìn người anh yêu vậy. Ánh mắt kiểu ấy cô đã từng thấy khi Diệp Nam Huyền nhìn Sở Mộng Khê, nhưng bây giờ đột nhiên cô lại cảm thấy hơi châm chọc.Trầm Mặc Ca quay ngoắt đầu đi, tránh thoát khỏi hơi thở của Diệp Nam Huyền, ngực phâp phồng lên xuống rất nhanh, trong lòng đã hoàn toàn rối loạn hết phương hướng.“Diệp Nam Huyền, anh làm như vậy có ý gì? Đừng tưởng rằng anh làm thế thì tôi có thể sẽ tha thứ cho anh. Anh và bạn gái anh sỉ nhục tôi khiến tôi tổn thương, còn cả lần lái thử xe này xảy ra chuyện ngoài ý muối, tôi sẽ không quên đâu. Còn nữa, anh thật sự cảm thấy lần này là chuyện ngoài ý muốn sao?”Trầm Mặc Ca không dám nhìn vào mắt Diệp Nam Huyền.Người đàn ông này quá biết cách diễn kịch, ngụy trang quá giỏi, dường như cô không phải là đối thủ của anh.Diệp Nam Huyền thấy Trầm Mặc Ca lại rúc mình vào trong cái vỏ của bản thân tạo ra, đột nhiên anh dơ tay nắm lấy tay Trầm Mặc Ca.Trầm Mặc Ca cố gắng rút tay về nhưng không làm gì được.“Diệp Nam Huyền, rốt cuộc thì anh muốn làm gì?”