Xuyên không - nào có phải chuyện tình cờ Xuyên không - nào có phải chuyện ngẫu hứng Nàng - mang theo sứ mệnh xuyên về nghìn kiếp trước, cứu muôn dân khỏi tai ương, máu đổ thành sông, thây người thành núi. ❤️ ❤️ ❤️ Tháng bảy, khoảng thời gian của sự nghỉ ngơi sau một học kì vất vả, cùng với tiết trời mát mẻ quả thực rất phù hợp cho những chuyến đi. Có người chọn resort làm nơi nghỉ mát, có người chọn những vùng đất mới làm nơi dừng chân. Nhưng cũng có những người như cô, chọn cắm trại làm hoạt động lí tưởng cho mùa hè. Mặc kệ lũ bạn la hét, oán than, cô vẫn kiên quyết làm theo lựa chọn của mình, cả năm nay quả thực khiến cô quá mệt mỏi rồi, không hiểu sao giờ đây cô chỉ muốn chạy trốn, tạm quên đi lo âu bộn bề. Nhìn ngọn lửa bập bùng của đêm lửa trại, nỗi mệt nhoài trong cô dường như được vơi đi, tâm hồn trở nên thật nhẹ nhõm. Đêm đến, khi cuộc vui đã tàn, mọi người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chỉ riêng cô vẫn thao thức, lặng ngắm sao trời. Cô mong sao thời gian…
Chương 17: vi hành
Tình Kiếp Mẫu ĐơnTác giả: bin2227xinhdepTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngXuyên không - nào có phải chuyện tình cờ Xuyên không - nào có phải chuyện ngẫu hứng Nàng - mang theo sứ mệnh xuyên về nghìn kiếp trước, cứu muôn dân khỏi tai ương, máu đổ thành sông, thây người thành núi. ❤️ ❤️ ❤️ Tháng bảy, khoảng thời gian của sự nghỉ ngơi sau một học kì vất vả, cùng với tiết trời mát mẻ quả thực rất phù hợp cho những chuyến đi. Có người chọn resort làm nơi nghỉ mát, có người chọn những vùng đất mới làm nơi dừng chân. Nhưng cũng có những người như cô, chọn cắm trại làm hoạt động lí tưởng cho mùa hè. Mặc kệ lũ bạn la hét, oán than, cô vẫn kiên quyết làm theo lựa chọn của mình, cả năm nay quả thực khiến cô quá mệt mỏi rồi, không hiểu sao giờ đây cô chỉ muốn chạy trốn, tạm quên đi lo âu bộn bề. Nhìn ngọn lửa bập bùng của đêm lửa trại, nỗi mệt nhoài trong cô dường như được vơi đi, tâm hồn trở nên thật nhẹ nhõm. Đêm đến, khi cuộc vui đã tàn, mọi người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chỉ riêng cô vẫn thao thức, lặng ngắm sao trời. Cô mong sao thời gian… Hôm sau, dân chúng nô nức kéo nhau ra đường để diện kiến long nhan. Ai nấy đều hí hửng, ngóng về hoàng cung, cánh cổng vàng uy nghi, sừng sững ở một khoảng trời. Khi kiệu vua đi qua, ai ai cũng đồng loạt quỳ lạy long ân, nhưng mấy ai để ý, trong đám dân chúng đi xem náo nhiệt kia, lại có người âm thầm trao đổi ánh mắt cho nhau.Kiệu vua dừng lại cổng thành, vị thiên tử đứng đầu thiên hạ kia khoan thai bước xuống, bỏ xuống mọi uy nghiêm của hoàng đế, bước vào ổ tị nạn.Thấy hoàng thượng, dám dân cơ cực ánh mắt sáng rỡ, như thể lâu ngày chìm đắm trong bóng tối bỗng tìm thấy ánh sáng mặt trời. Hoàng thượng đến đây như thể cuộc đời của họ cuối cùng cũng được cứu vớt.- Mệnh ông vạn phúc, vạn phúc.- Mọi người đứng lên đi. Lần này trẫm đến đây là để gửi lời xin lỗi đến mọi người, xin lỗi vì quãng thời gian qua đã để mọi người chịu khổ. Thành thật xin lỗi.Nói rồi vị vua vốn cao cao tại thượng khẽ cúi người, thành tâm xin lỗi, như thể ánh hào quang kia biến mất, khiến người với người trở nên thật gần gũi, khiến không ít dân tị nạn không cầm lòng được mà rưng rưng nước mắt.- Mọi người có thể cho trẫm biết tình hình ở lai trị thực hư ra sao không?Một ông lão tóc hoa râm, gương mặt khắc khổ nhưng không mất đi vẻ điềm đạm, nhanh chóng bước ra, hành lễ với thiên tử.- Bẩm mệnh ông, lai trị không hiểu sao đang mưa thuận gió hòa bỗng hạn hán kéo dài suốt một năm, trong một năm ấy, tất cả các giếng trong vùng đều mất nước, nhánh sông khanh thị chảy qua vùng cũng không hiểu nguyên do mà khô cạn, khiến dân tình điêu đứng. đến không cơn mưa đầu mùa đến, cơn mưa ấy rất to, mang đến bao niềm hân hoan hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc ấy chẳng được bao lâu thì ở nhánh sông khanh thị kia, bỗng một lượng nước lớn trên đầu nguồn đổ về, cuốn đi hết tất cả, biến lai trị thành biển nước.Tử thế tôn nghiêm mặc, trầm tư suy nghĩ, nhưng nghĩ hướng nào cũng không thể nào đưa ra một khẳng định, có lẽ, thật sự phải tự mình kiểm chứng rồi.Nhưng nếu lúc đó hắn để ý kĩ hơn có thể dễ dàng nhận ra đôi mắt của ông lão ấy ánh lên tia sợ sệt, hoang mang, đôi tay vì run rẫy mà siết vào nhau đến sung đỏ, tầm mắt luôn hướng về góc phố nhỏ cách đó không xa.- Mọi người hãy yên tâm, trẫm sẽ trả lại cho mọi người một lai trị nguyên vẹn.Tạ chủ long ân... Nói rồi đoàn người lại tiếp tục hành trình, hướng đến đích đến lai trị. Tuy lai trị là vũng đất màu mỡ, nhưng lại là một thung lũng lớn, bao quanh là các dãy núi cao, như một miệng chảo lớn giữa khoảng trời xanh bát ngát, đến được nơi đây phải vượt qua hai đèo tô vân và tô kiều cùng 23 ngọn núi lớn nhỏ, vì để thuận lợi cho chuyến đi cùng tiết kiệm chi phí, hoàng thượng hạ lệnh đổi kiệu sang một chiếc xe ngựa nhỏ, thẳng đến lai trị.Đi ròng rã suốt ba ngày trời, thấy binh lính đã thấm mệt, hắn ra lệnh toàn quân đóng tại bìa rừng, nghĩ ngơi một đêm, ngày mai tiếp tục lên đường. Khẽ ngắm nhìn khoảng trời đang rực đỏ nơi cuối chân trời, vị hoàng thượng nào đó chìm đắm trong mớ suy tư ngỗn ngang, mà không hề hay biết, một tên hắc nhân đã chờ sẵn trên cây, âm thầm rút ra thanh chủy thủ nhỏ, hướng thanh ảnh màu vàng kia đâm tới.---------------- hết chương 17 ----------------
Hôm sau, dân chúng nô nức kéo nhau ra đường để diện kiến long nhan. Ai nấy đều hí hửng, ngóng về hoàng cung, cánh cổng vàng uy nghi, sừng sững ở một khoảng trời. Khi kiệu vua đi qua, ai ai cũng đồng loạt quỳ lạy long ân, nhưng mấy ai để ý, trong đám dân chúng đi xem náo nhiệt kia, lại có người âm thầm trao đổi ánh mắt cho nhau.
Kiệu vua dừng lại cổng thành, vị thiên tử đứng đầu thiên hạ kia khoan thai bước xuống, bỏ xuống mọi uy nghiêm của hoàng đế, bước vào ổ tị nạn.
Thấy hoàng thượng, dám dân cơ cực ánh mắt sáng rỡ, như thể lâu ngày chìm đắm trong bóng tối bỗng tìm thấy ánh sáng mặt trời. Hoàng thượng đến đây như thể cuộc đời của họ cuối cùng cũng được cứu vớt.
- Mệnh ông vạn phúc, vạn phúc.
- Mọi người đứng lên đi. Lần này trẫm đến đây là để gửi lời xin lỗi đến mọi người, xin lỗi vì quãng thời gian qua đã để mọi người chịu khổ. Thành thật xin lỗi.
Nói rồi vị vua vốn cao cao tại thượng khẽ cúi người, thành tâm xin lỗi, như thể ánh hào quang kia biến mất, khiến người với người trở nên thật gần gũi, khiến không ít dân tị nạn không cầm lòng được mà rưng rưng nước mắt.
- Mọi người có thể cho trẫm biết tình hình ở lai trị thực hư ra sao không?
Một ông lão tóc hoa râm, gương mặt khắc khổ nhưng không mất đi vẻ điềm đạm, nhanh chóng bước ra, hành lễ với thiên tử.
- Bẩm mệnh ông, lai trị không hiểu sao đang mưa thuận gió hòa bỗng hạn hán kéo dài suốt một năm, trong một năm ấy, tất cả các giếng trong vùng đều mất nước, nhánh sông khanh thị chảy qua vùng cũng không hiểu nguyên do mà khô cạn, khiến dân tình điêu đứng. đến không cơn mưa đầu mùa đến, cơn mưa ấy rất to, mang đến bao niềm hân hoan hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc ấy chẳng được bao lâu thì ở nhánh sông khanh thị kia, bỗng một lượng nước lớn trên đầu nguồn đổ về, cuốn đi hết tất cả, biến lai trị thành biển nước.
Tử thế tôn nghiêm mặc, trầm tư suy nghĩ, nhưng nghĩ hướng nào cũng không thể nào đưa ra một khẳng định, có lẽ, thật sự phải tự mình kiểm chứng rồi.
Nhưng nếu lúc đó hắn để ý kĩ hơn có thể dễ dàng nhận ra đôi mắt của ông lão ấy ánh lên tia sợ sệt, hoang mang, đôi tay vì run rẫy mà siết vào nhau đến sung đỏ, tầm mắt luôn hướng về góc phố nhỏ cách đó không xa.
- Mọi người hãy yên tâm, trẫm sẽ trả lại cho mọi người một lai trị nguyên vẹn.
Tạ chủ long ân...
Nói rồi đoàn người lại tiếp tục hành trình, hướng đến đích đến lai trị. Tuy lai trị là vũng đất màu mỡ, nhưng lại là một thung lũng lớn, bao quanh là các dãy núi cao, như một miệng chảo lớn giữa khoảng trời xanh bát ngát, đến được nơi đây phải vượt qua hai đèo tô vân và tô kiều cùng 23 ngọn núi lớn nhỏ, vì để thuận lợi cho chuyến đi cùng tiết kiệm chi phí, hoàng thượng hạ lệnh đổi kiệu sang một chiếc xe ngựa nhỏ, thẳng đến lai trị.
Đi ròng rã suốt ba ngày trời, thấy binh lính đã thấm mệt, hắn ra lệnh toàn quân đóng tại bìa rừng, nghĩ ngơi một đêm, ngày mai tiếp tục lên đường. Khẽ ngắm nhìn khoảng trời đang rực đỏ nơi cuối chân trời, vị hoàng thượng nào đó chìm đắm trong mớ suy tư ngỗn ngang, mà không hề hay biết, một tên hắc nhân đã chờ sẵn trên cây, âm thầm rút ra thanh chủy thủ nhỏ, hướng thanh ảnh màu vàng kia đâm tới.
---------------- hết chương 17 ----------------
Tình Kiếp Mẫu ĐơnTác giả: bin2227xinhdepTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngXuyên không - nào có phải chuyện tình cờ Xuyên không - nào có phải chuyện ngẫu hứng Nàng - mang theo sứ mệnh xuyên về nghìn kiếp trước, cứu muôn dân khỏi tai ương, máu đổ thành sông, thây người thành núi. ❤️ ❤️ ❤️ Tháng bảy, khoảng thời gian của sự nghỉ ngơi sau một học kì vất vả, cùng với tiết trời mát mẻ quả thực rất phù hợp cho những chuyến đi. Có người chọn resort làm nơi nghỉ mát, có người chọn những vùng đất mới làm nơi dừng chân. Nhưng cũng có những người như cô, chọn cắm trại làm hoạt động lí tưởng cho mùa hè. Mặc kệ lũ bạn la hét, oán than, cô vẫn kiên quyết làm theo lựa chọn của mình, cả năm nay quả thực khiến cô quá mệt mỏi rồi, không hiểu sao giờ đây cô chỉ muốn chạy trốn, tạm quên đi lo âu bộn bề. Nhìn ngọn lửa bập bùng của đêm lửa trại, nỗi mệt nhoài trong cô dường như được vơi đi, tâm hồn trở nên thật nhẹ nhõm. Đêm đến, khi cuộc vui đã tàn, mọi người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chỉ riêng cô vẫn thao thức, lặng ngắm sao trời. Cô mong sao thời gian… Hôm sau, dân chúng nô nức kéo nhau ra đường để diện kiến long nhan. Ai nấy đều hí hửng, ngóng về hoàng cung, cánh cổng vàng uy nghi, sừng sững ở một khoảng trời. Khi kiệu vua đi qua, ai ai cũng đồng loạt quỳ lạy long ân, nhưng mấy ai để ý, trong đám dân chúng đi xem náo nhiệt kia, lại có người âm thầm trao đổi ánh mắt cho nhau.Kiệu vua dừng lại cổng thành, vị thiên tử đứng đầu thiên hạ kia khoan thai bước xuống, bỏ xuống mọi uy nghiêm của hoàng đế, bước vào ổ tị nạn.Thấy hoàng thượng, dám dân cơ cực ánh mắt sáng rỡ, như thể lâu ngày chìm đắm trong bóng tối bỗng tìm thấy ánh sáng mặt trời. Hoàng thượng đến đây như thể cuộc đời của họ cuối cùng cũng được cứu vớt.- Mệnh ông vạn phúc, vạn phúc.- Mọi người đứng lên đi. Lần này trẫm đến đây là để gửi lời xin lỗi đến mọi người, xin lỗi vì quãng thời gian qua đã để mọi người chịu khổ. Thành thật xin lỗi.Nói rồi vị vua vốn cao cao tại thượng khẽ cúi người, thành tâm xin lỗi, như thể ánh hào quang kia biến mất, khiến người với người trở nên thật gần gũi, khiến không ít dân tị nạn không cầm lòng được mà rưng rưng nước mắt.- Mọi người có thể cho trẫm biết tình hình ở lai trị thực hư ra sao không?Một ông lão tóc hoa râm, gương mặt khắc khổ nhưng không mất đi vẻ điềm đạm, nhanh chóng bước ra, hành lễ với thiên tử.- Bẩm mệnh ông, lai trị không hiểu sao đang mưa thuận gió hòa bỗng hạn hán kéo dài suốt một năm, trong một năm ấy, tất cả các giếng trong vùng đều mất nước, nhánh sông khanh thị chảy qua vùng cũng không hiểu nguyên do mà khô cạn, khiến dân tình điêu đứng. đến không cơn mưa đầu mùa đến, cơn mưa ấy rất to, mang đến bao niềm hân hoan hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc ấy chẳng được bao lâu thì ở nhánh sông khanh thị kia, bỗng một lượng nước lớn trên đầu nguồn đổ về, cuốn đi hết tất cả, biến lai trị thành biển nước.Tử thế tôn nghiêm mặc, trầm tư suy nghĩ, nhưng nghĩ hướng nào cũng không thể nào đưa ra một khẳng định, có lẽ, thật sự phải tự mình kiểm chứng rồi.Nhưng nếu lúc đó hắn để ý kĩ hơn có thể dễ dàng nhận ra đôi mắt của ông lão ấy ánh lên tia sợ sệt, hoang mang, đôi tay vì run rẫy mà siết vào nhau đến sung đỏ, tầm mắt luôn hướng về góc phố nhỏ cách đó không xa.- Mọi người hãy yên tâm, trẫm sẽ trả lại cho mọi người một lai trị nguyên vẹn.Tạ chủ long ân... Nói rồi đoàn người lại tiếp tục hành trình, hướng đến đích đến lai trị. Tuy lai trị là vũng đất màu mỡ, nhưng lại là một thung lũng lớn, bao quanh là các dãy núi cao, như một miệng chảo lớn giữa khoảng trời xanh bát ngát, đến được nơi đây phải vượt qua hai đèo tô vân và tô kiều cùng 23 ngọn núi lớn nhỏ, vì để thuận lợi cho chuyến đi cùng tiết kiệm chi phí, hoàng thượng hạ lệnh đổi kiệu sang một chiếc xe ngựa nhỏ, thẳng đến lai trị.Đi ròng rã suốt ba ngày trời, thấy binh lính đã thấm mệt, hắn ra lệnh toàn quân đóng tại bìa rừng, nghĩ ngơi một đêm, ngày mai tiếp tục lên đường. Khẽ ngắm nhìn khoảng trời đang rực đỏ nơi cuối chân trời, vị hoàng thượng nào đó chìm đắm trong mớ suy tư ngỗn ngang, mà không hề hay biết, một tên hắc nhân đã chờ sẵn trên cây, âm thầm rút ra thanh chủy thủ nhỏ, hướng thanh ảnh màu vàng kia đâm tới.---------------- hết chương 17 ----------------