Tác giả:

Mùa thu năm 1985 Lâm Kiến Minh là chủ nhiệm khoa nông nghiệp học viện kỹ thuật nông nghiệp Nguyên Châu. Ngày hôm nay ông ta bước ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, trong lòng khó nén được hưng phấn. Bởi vì hiệu trưởng vừa tiết lộ cho ông ta một tin tức, nói là cách đây ít lâu Phó hiệu trưởng phụ trách công tác nghiên cứu quản lý bị bệnh, đã nộp đơn xin nghi bệnh cho nhà trường và được nhà trường đồng ý. Sau khi Phó hiệu trưởng bệnh nghỉ, nhà trường sẽ phải đề bạt một người đi lên tạm thay mặt Phó hiệu trưởng. Hiệu trưởng nói, nhà trường ghi nhận những thành tích ông ta đã đạt được trong hai năm qua, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, lãnh đạo nhà trường thống nhất ý kiến ​​cho rằng ông ta khá phù hợp với cương vị này, khích lệ ông ta không ngừng cố gắng, để lãnh đạo tất cả các khoa và giảng viên sinh viên trong trường cùng học tập nghiên cứu tốt, tăng sản lượng giống cây trồng, dạy dỗ ra nhiều nhiều nhân tài, đóng góp nhiều hơn cho đất nước. Lâm Kiến Minh biết, nếu hiệu trưởng đã nói vậy…

Chương 34

[Thập Niên 80] Đại Viện Tiểu Tức PhụTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa thu năm 1985 Lâm Kiến Minh là chủ nhiệm khoa nông nghiệp học viện kỹ thuật nông nghiệp Nguyên Châu. Ngày hôm nay ông ta bước ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, trong lòng khó nén được hưng phấn. Bởi vì hiệu trưởng vừa tiết lộ cho ông ta một tin tức, nói là cách đây ít lâu Phó hiệu trưởng phụ trách công tác nghiên cứu quản lý bị bệnh, đã nộp đơn xin nghi bệnh cho nhà trường và được nhà trường đồng ý. Sau khi Phó hiệu trưởng bệnh nghỉ, nhà trường sẽ phải đề bạt một người đi lên tạm thay mặt Phó hiệu trưởng. Hiệu trưởng nói, nhà trường ghi nhận những thành tích ông ta đã đạt được trong hai năm qua, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, lãnh đạo nhà trường thống nhất ý kiến ​​cho rằng ông ta khá phù hợp với cương vị này, khích lệ ông ta không ngừng cố gắng, để lãnh đạo tất cả các khoa và giảng viên sinh viên trong trường cùng học tập nghiên cứu tốt, tăng sản lượng giống cây trồng, dạy dỗ ra nhiều nhiều nhân tài, đóng góp nhiều hơn cho đất nước. Lâm Kiến Minh biết, nếu hiệu trưởng đã nói vậy… Lâm Gia Khả tưởng tượng tới cảnh sẽ phải chia sẻ phòng ngủ của mình với một người khác, hơn nữa đó còn là một đứa con gái bẩn thỉu tới từ thôn quê, cô ta thật sự cảm thấy không bao giờ có thể chấp nhận nổi việc này.Chỉ nghĩ đến việc cô gái quê mùa đó sẽ sử dụng chung bàn làm việc với cô ta, rồi còn lục tung tủ sách của cô ta lên, và cả nhét đống quần áo dơ bẩn vào trong tủ quần áo sạch sẽ của cô ta nữa cũng đã đủ để khiến cho Lâm Gia Khả phát điên lên rồi.Hơn nữa nhỡ đâu, đứa con gái nghèo hèn đó thấy tiền liền sáng mắt lên, rồi đi trộm đồ, trộm quần áo của cô ta thì sao… và còn rất nhiều diễn biến kinh khủng có thể xảy ra nữa.Thật không dám tưởng tượng tiếp mà.Lúc này mặt mày của Triệu Tân Lan trầm hẳn xuống.Con gái của bà ta bây giờ đang học năm 2 cấp 3, đây là thời điểm quan trọng mấu chốt để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, đúng là không thể để cho con bé kia sống trong phòng của con gái bà ta rồi làm ảnh hưởng đến việc học tập của nó được.Bà ta ngẩng đầu lên, nhìn cẩn thận một vòng xung quanh căn phòng mà bản thân bà ta đang ở, sau đó trấn an đứa con gái rồi nói: "Yên tâm đi, mẹ sẽ không để cho nó sống trong phòng của con đâu, mà mẹ sẽ để cho nó tạm thời sống tại phòng khách này, buổi tối kéo cái rèm cửa lại, chờ đến khi nào cha các con quay trở về đây, mẹ sẽ bàn bạc thêm một chút với ông ấy, về việc gửi con bé kia đến một trường nội trú để học. "Chứ nếu như cứ để cho con bé đó ở lại căn nhà này, thì chỉ khiến bà ta càng thêm bực bội hơn thôi.*****"Cái gì mà đưa đi trường nội trú cơ? Con có phải là bị ngốc hay không vậy?"Bà cụ nhà họ Triệu sau khi nghe tin con gái về nhà, còn nói là muốn đem đứa con riêng do con rể mang về gửi vào ở trong một trường nội trú, liền dựa lưng vào giường rồi lấy tay đập mạnh vào thành giường một cái, nói: "Đương nhiên là cần phải giữ con bé đó ở lại nhà rồi, vừa có thể tiết kiệm được một khoản tiền lại vừa có được một con người hầu miễn phí. Việc này so với việc con phải đi thuê một đứa người làm ở dưới quê lên, còn có thể kiếm được ít nhất mười triệu mỗi tháng đấy".Năm đó, khi Lâm Kiến Minh trở về nông thôn, Triệu Tân Lan đã ly dị với ông ta và mang theo con trai cùng con gái đến ở tại nhà của cha mẹ đẻ bà ta rất nhiều năm, và phải thừa nhận rằng, quan hệ giữa bà ta với gia đình ruột này thực sự đúng là rất thân thiết.Đối với việc Lâm Kiến Minh muốn đón con gái riêng trở về, trong lòng bà ta cực kỳ không hài lòng về điều đó, ngày hôm sau, Lâm Gia Hoa đã ra ngoài để đi chơi với một người bạn học cũ rồi, còn Triệu Tân Lan thì đưa đứa con gái Lâm Gia Khả về nhà bố mẹ đẻ một chuyến.Gia đình họ Triệu sống trong một khu nhà dành cho công nhân viên chức của một nhà máy dệt.Con cháu trong nhà họ Triệu phải nói rằng cực kỳ đông, cuộc sống vì thế mà cũng chẳng dễ dàng gì, cho nên người nhà họ Triệu ai nấy cũng đều rất vui mừng khi nhìn thấy Triệu Tân Lan trở về thăm nhà, bởi vì mỗi lần Triệu Tân Lan về đây, bà ta nhất định là sẽ không bao giờ đi tay không, mà lần nào cũng đều sẽ xách về không ít túi lớn túi bé, đã thế còn hay chu cấp cho bà Triệu một khoản tiền không nhỏ nữa chứ.

Lâm Gia Khả tưởng tượng tới cảnh sẽ phải chia sẻ phòng ngủ của mình với một người khác, hơn nữa đó còn là một đứa con gái bẩn thỉu tới từ thôn quê, cô ta thật sự cảm thấy không bao giờ có thể chấp nhận nổi việc này.

Chỉ nghĩ đến việc cô gái quê mùa đó sẽ sử dụng chung bàn làm việc với cô ta, rồi còn lục tung tủ sách của cô ta lên, và cả nhét đống quần áo dơ bẩn vào trong tủ quần áo sạch sẽ của cô ta nữa cũng đã đủ để khiến cho Lâm Gia Khả phát điên lên rồi.

Hơn nữa nhỡ đâu, đứa con gái nghèo hèn đó thấy tiền liền sáng mắt lên, rồi đi trộm đồ, trộm quần áo của cô ta thì sao… và còn rất nhiều diễn biến kinh khủng có thể xảy ra nữa.

Thật không dám tưởng tượng tiếp mà.

Lúc này mặt mày của Triệu Tân Lan trầm hẳn xuống.

Con gái của bà ta bây giờ đang học năm 2 cấp 3, đây là thời điểm quan trọng mấu chốt để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, đúng là không thể để cho con bé kia sống trong phòng của con gái bà ta rồi làm ảnh hưởng đến việc học tập của nó được.

Bà ta ngẩng đầu lên, nhìn cẩn thận một vòng xung quanh căn phòng mà bản thân bà ta đang ở, sau đó trấn an đứa con gái rồi nói: "Yên tâm đi, mẹ sẽ không để cho nó sống trong phòng của con đâu, mà mẹ sẽ để cho nó tạm thời sống tại phòng khách này, buổi tối kéo cái rèm cửa lại, chờ đến khi nào cha các con quay trở về đây, mẹ sẽ bàn bạc thêm một chút với ông ấy, về việc gửi con bé kia đến một trường nội trú để học. "

Chứ nếu như cứ để cho con bé đó ở lại căn nhà này, thì chỉ khiến bà ta càng thêm bực bội hơn thôi.

*****

"Cái gì mà đưa đi trường nội trú cơ? Con có phải là bị ngốc hay không vậy?"

Bà cụ nhà họ Triệu sau khi nghe tin con gái về nhà, còn nói là muốn đem đứa con riêng do con rể mang về gửi vào ở trong một trường nội trú, liền dựa lưng vào giường rồi lấy tay đập mạnh vào thành giường một cái, nói: "Đương nhiên là cần phải giữ con bé đó ở lại nhà rồi, vừa có thể tiết kiệm được một khoản tiền lại vừa có được một con người hầu miễn phí. Việc này so với việc con phải đi thuê một đứa người làm ở dưới quê lên, còn có thể kiếm được ít nhất mười triệu mỗi tháng đấy".

Năm đó, khi Lâm Kiến Minh trở về nông thôn, Triệu Tân Lan đã ly dị với ông ta và mang theo con trai cùng con gái đến ở tại nhà của cha mẹ đẻ bà ta rất nhiều năm, và phải thừa nhận rằng, quan hệ giữa bà ta với gia đình ruột này thực sự đúng là rất thân thiết.

Đối với việc Lâm Kiến Minh muốn đón con gái riêng trở về, trong lòng bà ta cực kỳ không hài lòng về điều đó, ngày hôm sau, Lâm Gia Hoa đã ra ngoài để đi chơi với một người bạn học cũ rồi, còn Triệu Tân Lan thì đưa đứa con gái Lâm Gia Khả về nhà bố mẹ đẻ một chuyến.

Gia đình họ Triệu sống trong một khu nhà dành cho công nhân viên chức của một nhà máy dệt.

Con cháu trong nhà họ Triệu phải nói rằng cực kỳ đông, cuộc sống vì thế mà cũng chẳng dễ dàng gì, cho nên người nhà họ Triệu ai nấy cũng đều rất vui mừng khi nhìn thấy Triệu Tân Lan trở về thăm nhà, bởi vì mỗi lần Triệu Tân Lan về đây, bà ta nhất định là sẽ không bao giờ đi tay không, mà lần nào cũng đều sẽ xách về không ít túi lớn túi bé, đã thế còn hay chu cấp cho bà Triệu một khoản tiền không nhỏ nữa chứ.

[Thập Niên 80] Đại Viện Tiểu Tức PhụTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa thu năm 1985 Lâm Kiến Minh là chủ nhiệm khoa nông nghiệp học viện kỹ thuật nông nghiệp Nguyên Châu. Ngày hôm nay ông ta bước ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, trong lòng khó nén được hưng phấn. Bởi vì hiệu trưởng vừa tiết lộ cho ông ta một tin tức, nói là cách đây ít lâu Phó hiệu trưởng phụ trách công tác nghiên cứu quản lý bị bệnh, đã nộp đơn xin nghi bệnh cho nhà trường và được nhà trường đồng ý. Sau khi Phó hiệu trưởng bệnh nghỉ, nhà trường sẽ phải đề bạt một người đi lên tạm thay mặt Phó hiệu trưởng. Hiệu trưởng nói, nhà trường ghi nhận những thành tích ông ta đã đạt được trong hai năm qua, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, lãnh đạo nhà trường thống nhất ý kiến ​​cho rằng ông ta khá phù hợp với cương vị này, khích lệ ông ta không ngừng cố gắng, để lãnh đạo tất cả các khoa và giảng viên sinh viên trong trường cùng học tập nghiên cứu tốt, tăng sản lượng giống cây trồng, dạy dỗ ra nhiều nhiều nhân tài, đóng góp nhiều hơn cho đất nước. Lâm Kiến Minh biết, nếu hiệu trưởng đã nói vậy… Lâm Gia Khả tưởng tượng tới cảnh sẽ phải chia sẻ phòng ngủ của mình với một người khác, hơn nữa đó còn là một đứa con gái bẩn thỉu tới từ thôn quê, cô ta thật sự cảm thấy không bao giờ có thể chấp nhận nổi việc này.Chỉ nghĩ đến việc cô gái quê mùa đó sẽ sử dụng chung bàn làm việc với cô ta, rồi còn lục tung tủ sách của cô ta lên, và cả nhét đống quần áo dơ bẩn vào trong tủ quần áo sạch sẽ của cô ta nữa cũng đã đủ để khiến cho Lâm Gia Khả phát điên lên rồi.Hơn nữa nhỡ đâu, đứa con gái nghèo hèn đó thấy tiền liền sáng mắt lên, rồi đi trộm đồ, trộm quần áo của cô ta thì sao… và còn rất nhiều diễn biến kinh khủng có thể xảy ra nữa.Thật không dám tưởng tượng tiếp mà.Lúc này mặt mày của Triệu Tân Lan trầm hẳn xuống.Con gái của bà ta bây giờ đang học năm 2 cấp 3, đây là thời điểm quan trọng mấu chốt để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, đúng là không thể để cho con bé kia sống trong phòng của con gái bà ta rồi làm ảnh hưởng đến việc học tập của nó được.Bà ta ngẩng đầu lên, nhìn cẩn thận một vòng xung quanh căn phòng mà bản thân bà ta đang ở, sau đó trấn an đứa con gái rồi nói: "Yên tâm đi, mẹ sẽ không để cho nó sống trong phòng của con đâu, mà mẹ sẽ để cho nó tạm thời sống tại phòng khách này, buổi tối kéo cái rèm cửa lại, chờ đến khi nào cha các con quay trở về đây, mẹ sẽ bàn bạc thêm một chút với ông ấy, về việc gửi con bé kia đến một trường nội trú để học. "Chứ nếu như cứ để cho con bé đó ở lại căn nhà này, thì chỉ khiến bà ta càng thêm bực bội hơn thôi.*****"Cái gì mà đưa đi trường nội trú cơ? Con có phải là bị ngốc hay không vậy?"Bà cụ nhà họ Triệu sau khi nghe tin con gái về nhà, còn nói là muốn đem đứa con riêng do con rể mang về gửi vào ở trong một trường nội trú, liền dựa lưng vào giường rồi lấy tay đập mạnh vào thành giường một cái, nói: "Đương nhiên là cần phải giữ con bé đó ở lại nhà rồi, vừa có thể tiết kiệm được một khoản tiền lại vừa có được một con người hầu miễn phí. Việc này so với việc con phải đi thuê một đứa người làm ở dưới quê lên, còn có thể kiếm được ít nhất mười triệu mỗi tháng đấy".Năm đó, khi Lâm Kiến Minh trở về nông thôn, Triệu Tân Lan đã ly dị với ông ta và mang theo con trai cùng con gái đến ở tại nhà của cha mẹ đẻ bà ta rất nhiều năm, và phải thừa nhận rằng, quan hệ giữa bà ta với gia đình ruột này thực sự đúng là rất thân thiết.Đối với việc Lâm Kiến Minh muốn đón con gái riêng trở về, trong lòng bà ta cực kỳ không hài lòng về điều đó, ngày hôm sau, Lâm Gia Hoa đã ra ngoài để đi chơi với một người bạn học cũ rồi, còn Triệu Tân Lan thì đưa đứa con gái Lâm Gia Khả về nhà bố mẹ đẻ một chuyến.Gia đình họ Triệu sống trong một khu nhà dành cho công nhân viên chức của một nhà máy dệt.Con cháu trong nhà họ Triệu phải nói rằng cực kỳ đông, cuộc sống vì thế mà cũng chẳng dễ dàng gì, cho nên người nhà họ Triệu ai nấy cũng đều rất vui mừng khi nhìn thấy Triệu Tân Lan trở về thăm nhà, bởi vì mỗi lần Triệu Tân Lan về đây, bà ta nhất định là sẽ không bao giờ đi tay không, mà lần nào cũng đều sẽ xách về không ít túi lớn túi bé, đã thế còn hay chu cấp cho bà Triệu một khoản tiền không nhỏ nữa chứ.

Chương 34