Mùa thu năm 1985 Lâm Kiến Minh là chủ nhiệm khoa nông nghiệp học viện kỹ thuật nông nghiệp Nguyên Châu. Ngày hôm nay ông ta bước ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, trong lòng khó nén được hưng phấn. Bởi vì hiệu trưởng vừa tiết lộ cho ông ta một tin tức, nói là cách đây ít lâu Phó hiệu trưởng phụ trách công tác nghiên cứu quản lý bị bệnh, đã nộp đơn xin nghi bệnh cho nhà trường và được nhà trường đồng ý. Sau khi Phó hiệu trưởng bệnh nghỉ, nhà trường sẽ phải đề bạt một người đi lên tạm thay mặt Phó hiệu trưởng. Hiệu trưởng nói, nhà trường ghi nhận những thành tích ông ta đã đạt được trong hai năm qua, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, lãnh đạo nhà trường thống nhất ý kiến cho rằng ông ta khá phù hợp với cương vị này, khích lệ ông ta không ngừng cố gắng, để lãnh đạo tất cả các khoa và giảng viên sinh viên trong trường cùng học tập nghiên cứu tốt, tăng sản lượng giống cây trồng, dạy dỗ ra nhiều nhiều nhân tài, đóng góp nhiều hơn cho đất nước. Lâm Kiến Minh biết, nếu hiệu trưởng đã nói vậy…
Chương 38
[Thập Niên 80] Đại Viện Tiểu Tức PhụTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa thu năm 1985 Lâm Kiến Minh là chủ nhiệm khoa nông nghiệp học viện kỹ thuật nông nghiệp Nguyên Châu. Ngày hôm nay ông ta bước ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, trong lòng khó nén được hưng phấn. Bởi vì hiệu trưởng vừa tiết lộ cho ông ta một tin tức, nói là cách đây ít lâu Phó hiệu trưởng phụ trách công tác nghiên cứu quản lý bị bệnh, đã nộp đơn xin nghi bệnh cho nhà trường và được nhà trường đồng ý. Sau khi Phó hiệu trưởng bệnh nghỉ, nhà trường sẽ phải đề bạt một người đi lên tạm thay mặt Phó hiệu trưởng. Hiệu trưởng nói, nhà trường ghi nhận những thành tích ông ta đã đạt được trong hai năm qua, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, lãnh đạo nhà trường thống nhất ý kiến cho rằng ông ta khá phù hợp với cương vị này, khích lệ ông ta không ngừng cố gắng, để lãnh đạo tất cả các khoa và giảng viên sinh viên trong trường cùng học tập nghiên cứu tốt, tăng sản lượng giống cây trồng, dạy dỗ ra nhiều nhiều nhân tài, đóng góp nhiều hơn cho đất nước. Lâm Kiến Minh biết, nếu hiệu trưởng đã nói vậy… Khi Triệu Tân Lan vẫn còn đang ở trong trạng thái phát ngốc, thì bà Triệu ở đằng kia đã đập mạnh một cái vào giường và nói: "Chị dâu của con nói rất đúng, nếu nhất định phải để cho con bé kia được đi học thì ít nhất cũng đừng để cho nó học ở trường nội trú, cứ giữ nó lại ở nhà là được rồi. Vừa có thể tiết kiệm được khoản tiền dùng để thuê ký túc, lại vừa có được một đứa giúp việc không công... Chứ nếu như mà bây giờ con lại đi thuê người khác tới nhà để giúp việc, thì có khi một tháng cũng phải mất đến mười triệu tiền lương đấy. ""Nhưng mà…"Triệu Tân Lan tuy rằng đã bị bà Triệu cùng với Tại Quế Trân thuyết phục rồi, nhưng bà ta vẫn còn cảm thấy rất lo lắng và do dự, ấp úng mất một hồi lâu rồi mới mở miệng: "Nhưng trong nhà của bọn con đã không còn phòng trống nào nữa rồi, Gia Khả đang học năm hai trung học, và thời gian này có thể coi là thời điểm quan trọng nhất, con không thể để cho con nha đầu kia sống trong phòng của Gia Khả được, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của con bé mất. "Nói đúng ra là, ngay cả khi con gái của bà ta không phải là học sinh năm hai trung học, thì bà ta chắc chắn vẫn sẽ không vui khi Lâm Yểu lại ở trong cùng một phòng với đứa con gái bé bỏng mình.Quá mức khó chịu.Nhưng vấn đề này lại chẳng là cái đinh gì đối với bà Triệu và Tại Quế Trân cả.Bởi vì nhà họ Triệu bọn họ có nhiều người như vậy, thử hỏi xem có phòng nào không đông đây, có phòng nào lại chỉ có một người được ngủ riêng đây?Bà Triệu nói: "Nhà của con cũng đâu có nhỏ gì, sao không kê thêm cho nó một cái giường đặt ở một góc của phòng khách ấy? Hoặc là để cho nó qua phòng của Gia Hoa để ở đi. Phòng của thằng bé rất lớn, để một cái giường ở trong góc chắc hẳn là cũng sẽ chẳng có vấn đề gì... Dù sao thì thằng bé cũng đang học đại học, phải thường ngủ lại ở trường, cho nên rất hiếm khi về nhà... Vả lại, mẹ nhớ rất rõ trước đây hai vợ chồng các con đã từng nói rằng, sau này khi Gia Hoa kết hôn, các con cũng không có ý định để thằng bé sống ở nhà, mà là để hai vợ chồng thằng bé chuyển đến ở căn nhà nằm trên đường Liễu Viên mà không phải sao, sao bây giờ lại lo lắng về vấn đề thiếu phòng cỏn con này cơ chứ? "Ngay khi nghe bà Triệu nhắc đến ngôi nhà nằm trên đường Liễu Viên, ánh mắt của Tại Quế Trân đột nhiên lóe lên.Ngoài ngôi nhà ở trong trường nông nghiệp, nơi mà Lâm Kiến Minh cùng với Triệu Tân Lan và hai đứa con đang sống, quả thật đúng là nhà họ Lâm còn có một căn nhà khác trên đường Liễu Viên.Tuy nhiên, căn nhà đó vốn dĩ ngay từ lúc đầu không phải là của Lâm Kiến Minh, mà là căn phòng dùng cho đêm tân hôn của Lâm Kiến Nghiệp với người vợ là Mạnh Nam.Chỉ là cả Lâm Kiến Nghiệp và Mạnh Nam bây giờ đều đã chết. Sau khi đã cải tạo, tu sửa và trang hoàng lại cho ngôi nhà, thì nó đã được chuyển quyền sở hữu sang cho Lâm Kiến Minh.
Khi Triệu Tân Lan vẫn còn đang ở trong trạng thái phát ngốc, thì bà Triệu ở đằng kia đã đập mạnh một cái vào giường và nói: "Chị dâu của con nói rất đúng, nếu nhất định phải để cho con bé kia được đi học thì ít nhất cũng đừng để cho nó học ở trường nội trú, cứ giữ nó lại ở nhà là được rồi. Vừa có thể tiết kiệm được khoản tiền dùng để thuê ký túc, lại vừa có được một đứa giúp việc không công... Chứ nếu như mà bây giờ con lại đi thuê người khác tới nhà để giúp việc, thì có khi một tháng cũng phải mất đến mười triệu tiền lương đấy. "
"Nhưng mà…"
Triệu Tân Lan tuy rằng đã bị bà Triệu cùng với Tại Quế Trân thuyết phục rồi, nhưng bà ta vẫn còn cảm thấy rất lo lắng và do dự, ấp úng mất một hồi lâu rồi mới mở miệng: "Nhưng trong nhà của bọn con đã không còn phòng trống nào nữa rồi, Gia Khả đang học năm hai trung học, và thời gian này có thể coi là thời điểm quan trọng nhất, con không thể để cho con nha đầu kia sống trong phòng của Gia Khả được, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của con bé mất. "
Nói đúng ra là, ngay cả khi con gái của bà ta không phải là học sinh năm hai trung học, thì bà ta chắc chắn vẫn sẽ không vui khi Lâm Yểu lại ở trong cùng một phòng với đứa con gái bé bỏng mình.
Quá mức khó chịu.
Nhưng vấn đề này lại chẳng là cái đinh gì đối với bà Triệu và Tại Quế Trân cả.
Bởi vì nhà họ Triệu bọn họ có nhiều người như vậy, thử hỏi xem có phòng nào không đông đây, có phòng nào lại chỉ có một người được ngủ riêng đây?
Bà Triệu nói: "Nhà của con cũng đâu có nhỏ gì, sao không kê thêm cho nó một cái giường đặt ở một góc của phòng khách ấy? Hoặc là để cho nó qua phòng của Gia Hoa để ở đi. Phòng của thằng bé rất lớn, để một cái giường ở trong góc chắc hẳn là cũng sẽ chẳng có vấn đề gì... Dù sao thì thằng bé cũng đang học đại học, phải thường ngủ lại ở trường, cho nên rất hiếm khi về nhà... Vả lại, mẹ nhớ rất rõ trước đây hai vợ chồng các con đã từng nói rằng, sau này khi Gia Hoa kết hôn, các con cũng không có ý định để thằng bé sống ở nhà, mà là để hai vợ chồng thằng bé chuyển đến ở căn nhà nằm trên đường Liễu Viên mà không phải sao, sao bây giờ lại lo lắng về vấn đề thiếu phòng cỏn con này cơ chứ? "
Ngay khi nghe bà Triệu nhắc đến ngôi nhà nằm trên đường Liễu Viên, ánh mắt của Tại Quế Trân đột nhiên lóe lên.
Ngoài ngôi nhà ở trong trường nông nghiệp, nơi mà Lâm Kiến Minh cùng với Triệu Tân Lan và hai đứa con đang sống, quả thật đúng là nhà họ Lâm còn có một căn nhà khác trên đường Liễu Viên.
Tuy nhiên, căn nhà đó vốn dĩ ngay từ lúc đầu không phải là của Lâm Kiến Minh, mà là căn phòng dùng cho đêm tân hôn của Lâm Kiến Nghiệp với người vợ là Mạnh Nam.
Chỉ là cả Lâm Kiến Nghiệp và Mạnh Nam bây giờ đều đã chết. Sau khi đã cải tạo, tu sửa và trang hoàng lại cho ngôi nhà, thì nó đã được chuyển quyền sở hữu sang cho Lâm Kiến Minh.
[Thập Niên 80] Đại Viện Tiểu Tức PhụTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa thu năm 1985 Lâm Kiến Minh là chủ nhiệm khoa nông nghiệp học viện kỹ thuật nông nghiệp Nguyên Châu. Ngày hôm nay ông ta bước ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, trong lòng khó nén được hưng phấn. Bởi vì hiệu trưởng vừa tiết lộ cho ông ta một tin tức, nói là cách đây ít lâu Phó hiệu trưởng phụ trách công tác nghiên cứu quản lý bị bệnh, đã nộp đơn xin nghi bệnh cho nhà trường và được nhà trường đồng ý. Sau khi Phó hiệu trưởng bệnh nghỉ, nhà trường sẽ phải đề bạt một người đi lên tạm thay mặt Phó hiệu trưởng. Hiệu trưởng nói, nhà trường ghi nhận những thành tích ông ta đã đạt được trong hai năm qua, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, lãnh đạo nhà trường thống nhất ý kiến cho rằng ông ta khá phù hợp với cương vị này, khích lệ ông ta không ngừng cố gắng, để lãnh đạo tất cả các khoa và giảng viên sinh viên trong trường cùng học tập nghiên cứu tốt, tăng sản lượng giống cây trồng, dạy dỗ ra nhiều nhiều nhân tài, đóng góp nhiều hơn cho đất nước. Lâm Kiến Minh biết, nếu hiệu trưởng đã nói vậy… Khi Triệu Tân Lan vẫn còn đang ở trong trạng thái phát ngốc, thì bà Triệu ở đằng kia đã đập mạnh một cái vào giường và nói: "Chị dâu của con nói rất đúng, nếu nhất định phải để cho con bé kia được đi học thì ít nhất cũng đừng để cho nó học ở trường nội trú, cứ giữ nó lại ở nhà là được rồi. Vừa có thể tiết kiệm được khoản tiền dùng để thuê ký túc, lại vừa có được một đứa giúp việc không công... Chứ nếu như mà bây giờ con lại đi thuê người khác tới nhà để giúp việc, thì có khi một tháng cũng phải mất đến mười triệu tiền lương đấy. ""Nhưng mà…"Triệu Tân Lan tuy rằng đã bị bà Triệu cùng với Tại Quế Trân thuyết phục rồi, nhưng bà ta vẫn còn cảm thấy rất lo lắng và do dự, ấp úng mất một hồi lâu rồi mới mở miệng: "Nhưng trong nhà của bọn con đã không còn phòng trống nào nữa rồi, Gia Khả đang học năm hai trung học, và thời gian này có thể coi là thời điểm quan trọng nhất, con không thể để cho con nha đầu kia sống trong phòng của Gia Khả được, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của con bé mất. "Nói đúng ra là, ngay cả khi con gái của bà ta không phải là học sinh năm hai trung học, thì bà ta chắc chắn vẫn sẽ không vui khi Lâm Yểu lại ở trong cùng một phòng với đứa con gái bé bỏng mình.Quá mức khó chịu.Nhưng vấn đề này lại chẳng là cái đinh gì đối với bà Triệu và Tại Quế Trân cả.Bởi vì nhà họ Triệu bọn họ có nhiều người như vậy, thử hỏi xem có phòng nào không đông đây, có phòng nào lại chỉ có một người được ngủ riêng đây?Bà Triệu nói: "Nhà của con cũng đâu có nhỏ gì, sao không kê thêm cho nó một cái giường đặt ở một góc của phòng khách ấy? Hoặc là để cho nó qua phòng của Gia Hoa để ở đi. Phòng của thằng bé rất lớn, để một cái giường ở trong góc chắc hẳn là cũng sẽ chẳng có vấn đề gì... Dù sao thì thằng bé cũng đang học đại học, phải thường ngủ lại ở trường, cho nên rất hiếm khi về nhà... Vả lại, mẹ nhớ rất rõ trước đây hai vợ chồng các con đã từng nói rằng, sau này khi Gia Hoa kết hôn, các con cũng không có ý định để thằng bé sống ở nhà, mà là để hai vợ chồng thằng bé chuyển đến ở căn nhà nằm trên đường Liễu Viên mà không phải sao, sao bây giờ lại lo lắng về vấn đề thiếu phòng cỏn con này cơ chứ? "Ngay khi nghe bà Triệu nhắc đến ngôi nhà nằm trên đường Liễu Viên, ánh mắt của Tại Quế Trân đột nhiên lóe lên.Ngoài ngôi nhà ở trong trường nông nghiệp, nơi mà Lâm Kiến Minh cùng với Triệu Tân Lan và hai đứa con đang sống, quả thật đúng là nhà họ Lâm còn có một căn nhà khác trên đường Liễu Viên.Tuy nhiên, căn nhà đó vốn dĩ ngay từ lúc đầu không phải là của Lâm Kiến Minh, mà là căn phòng dùng cho đêm tân hôn của Lâm Kiến Nghiệp với người vợ là Mạnh Nam.Chỉ là cả Lâm Kiến Nghiệp và Mạnh Nam bây giờ đều đã chết. Sau khi đã cải tạo, tu sửa và trang hoàng lại cho ngôi nhà, thì nó đã được chuyển quyền sở hữu sang cho Lâm Kiến Minh.