Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 301

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. “Được rồi, mọi người ăn cơm thôi…”, các món ăn đều được mang lên, Hàn Tuyết gọi mọi người đến ăn cơm.  Từng người ngồi vào chỗ ngồi của mình nhưng chị Hạ và Hạ Sương Nhi lại đứng một bên.  Vừa định hỏi thì chị Hạ vội nói: “Mọi người ăn đi, tôi và Sương Nhi ngồi ở phòng bếp là được, ngồi ăn chung với chủ thật không phải phép!”  AdvertisementHàn Tuyết lắc đầu cười, cô vừa định lên tiếng thì Lưu Tú Cầm đã giành nói trước: “Phải, lần này cô cũng biết tự giác đấy, hai người đi đi!”  “Vâng, thưa bà…”  “Chị đứng lại!”  AdvertisementChị Hạ vừa dứt lời, Diệp Phàm lên tiếng gọi chị ta lại, anh đứng lên kéo hai cái ghế đến.  Anh nhìn Lưu Tú Cầm lạnh lùng nói: “Cứ ngồi ăn đi, sau này hai người cũng ngồi ở đây, cái nhà này không có nhiều phép tắc lạc hậu như vậy, ai không đồng ý có thể cút ra ngoài!”  “Cậu…”  Lưu Tú Cầm tức giận suýt cắn đứt đôi đũa, Diệp Phàm đang chống đối bà ta!  Hàn Tại Dần vội vã kéo bà ta lại, đừng chọc vào Diệp Phàm nữa.  Cuối cùng trước sự kiên quyết của Diệp Phàm, mẹ con chị Hạ đành ngồi xuống nhưng vẫn rất thận trọng.  “Tôi không ăn nữa…”, Lưu Tú Cầm ném đôi đũa lên bàn, tức giận nói.  “Tiểu Tuyết, tay nghề của chị Hạ đủ đạt chuẩn đầu bếp năm sao đấy. Cánh gà om này rất ngon, anh gắp cho em một miếng này”.  “Tử Di, thịt viên hấp này cũng ngon lắm, em ăn đi…”  “Sương Nhi, ăn tôm đi, này là tôm hùm được vận chuyển từ Úc đấy…”  “Bố, ăn con nhím biển này đi, rất tốt cho đàn ông đấy…”  “Hừ…”  Lưu Tú Cầm bỗng hừ một tiếng nói: “Diệp Phàm, cậu ăn cơm thì đừng nói chuyện được hay không. Cậu không biết ăn không nói, ngủ không nói sao? Chẳng có chút phép tắc nào cả!”  Nói rồi bà ta lại cầm đũa lên gắp một miếng tôm kho cho vào miệng, nhai ngấu nghiến.  Trừ mẹ con chị Hạ không dám nhìn ra, mấy người Diệp Phàm đều nhìn Lưu Tú Cầm với ánh mắt kỳ quái. Diệp Phàm còn muốn nói bà ta hai câu nhưng lại bị Hàn Tuyết trợn mắt ngăn cản.  Lưu Tú Cầm tức đỏ mặt nhưng mấy món chị Hạ nấu quả thật rất ngon.  Bà ta gắp một miếng bò viên rồi cắn một miếng, nước bên trong tràn ra.  Diệp Phàm nhìn mà cảm thấy “đau trứng” không thôi. Da mặt của bà mẹ vợ khốn nạn này chắc được làm từ tường thành.  Trong lúc ăn, Diệp Phàm nhận được tin nhắn của Thượng Quan Diên Vũ, hắn ta muốn hẹn gặp anh để bàn chuyện khiến anh kinh ngạc. Điều này chứng tỏ Thượng Quân Diên Vũ lại sắp tiếp xúc với chuyện cốt yếu của nhà Thượng Quan.  Ăn cơm xong, vì Diệp Phàm phải xử lý công việc nên tạm thời để mẹ con chị Hạ qua đêm ở nhà, sáng mai mới về nhà. Chỉ một đêm nên chắc Hoa Bà Bà sẽ không phát hiện ra manh mối gì.  Diệp Phàm lái xe ra ngoài, anh đã đạp phanh ngay khi vừa ra khỏi cổng, anh lại có cảm giác bị theo dõi như đêm hôm đó.  Anh xuống xe quay đầu lại một vòng nhưng không thấy ai nên đành lái xe đi: “Là người của Diệp Tử Long sao? Hay là mình quá mẫn cảm nhỉ?”

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. “Được rồi, mọi người ăn cơm thôi…”, các món ăn đều được mang lên, Hàn Tuyết gọi mọi người đến ăn cơm.  Từng người ngồi vào chỗ ngồi của mình nhưng chị Hạ và Hạ Sương Nhi lại đứng một bên.  Vừa định hỏi thì chị Hạ vội nói: “Mọi người ăn đi, tôi và Sương Nhi ngồi ở phòng bếp là được, ngồi ăn chung với chủ thật không phải phép!”  AdvertisementHàn Tuyết lắc đầu cười, cô vừa định lên tiếng thì Lưu Tú Cầm đã giành nói trước: “Phải, lần này cô cũng biết tự giác đấy, hai người đi đi!”  “Vâng, thưa bà…”  “Chị đứng lại!”  AdvertisementChị Hạ vừa dứt lời, Diệp Phàm lên tiếng gọi chị ta lại, anh đứng lên kéo hai cái ghế đến.  Anh nhìn Lưu Tú Cầm lạnh lùng nói: “Cứ ngồi ăn đi, sau này hai người cũng ngồi ở đây, cái nhà này không có nhiều phép tắc lạc hậu như vậy, ai không đồng ý có thể cút ra ngoài!”  “Cậu…”  Lưu Tú Cầm tức giận suýt cắn đứt đôi đũa, Diệp Phàm đang chống đối bà ta!  Hàn Tại Dần vội vã kéo bà ta lại, đừng chọc vào Diệp Phàm nữa.  Cuối cùng trước sự kiên quyết của Diệp Phàm, mẹ con chị Hạ đành ngồi xuống nhưng vẫn rất thận trọng.  “Tôi không ăn nữa…”, Lưu Tú Cầm ném đôi đũa lên bàn, tức giận nói.  “Tiểu Tuyết, tay nghề của chị Hạ đủ đạt chuẩn đầu bếp năm sao đấy. Cánh gà om này rất ngon, anh gắp cho em một miếng này”.  “Tử Di, thịt viên hấp này cũng ngon lắm, em ăn đi…”  “Sương Nhi, ăn tôm đi, này là tôm hùm được vận chuyển từ Úc đấy…”  “Bố, ăn con nhím biển này đi, rất tốt cho đàn ông đấy…”  “Hừ…”  Lưu Tú Cầm bỗng hừ một tiếng nói: “Diệp Phàm, cậu ăn cơm thì đừng nói chuyện được hay không. Cậu không biết ăn không nói, ngủ không nói sao? Chẳng có chút phép tắc nào cả!”  Nói rồi bà ta lại cầm đũa lên gắp một miếng tôm kho cho vào miệng, nhai ngấu nghiến.  Trừ mẹ con chị Hạ không dám nhìn ra, mấy người Diệp Phàm đều nhìn Lưu Tú Cầm với ánh mắt kỳ quái. Diệp Phàm còn muốn nói bà ta hai câu nhưng lại bị Hàn Tuyết trợn mắt ngăn cản.  Lưu Tú Cầm tức đỏ mặt nhưng mấy món chị Hạ nấu quả thật rất ngon.  Bà ta gắp một miếng bò viên rồi cắn một miếng, nước bên trong tràn ra.  Diệp Phàm nhìn mà cảm thấy “đau trứng” không thôi. Da mặt của bà mẹ vợ khốn nạn này chắc được làm từ tường thành.  Trong lúc ăn, Diệp Phàm nhận được tin nhắn của Thượng Quan Diên Vũ, hắn ta muốn hẹn gặp anh để bàn chuyện khiến anh kinh ngạc. Điều này chứng tỏ Thượng Quân Diên Vũ lại sắp tiếp xúc với chuyện cốt yếu của nhà Thượng Quan.  Ăn cơm xong, vì Diệp Phàm phải xử lý công việc nên tạm thời để mẹ con chị Hạ qua đêm ở nhà, sáng mai mới về nhà. Chỉ một đêm nên chắc Hoa Bà Bà sẽ không phát hiện ra manh mối gì.  Diệp Phàm lái xe ra ngoài, anh đã đạp phanh ngay khi vừa ra khỏi cổng, anh lại có cảm giác bị theo dõi như đêm hôm đó.  Anh xuống xe quay đầu lại một vòng nhưng không thấy ai nên đành lái xe đi: “Là người của Diệp Tử Long sao? Hay là mình quá mẫn cảm nhỉ?”

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. “Được rồi, mọi người ăn cơm thôi…”, các món ăn đều được mang lên, Hàn Tuyết gọi mọi người đến ăn cơm.  Từng người ngồi vào chỗ ngồi của mình nhưng chị Hạ và Hạ Sương Nhi lại đứng một bên.  Vừa định hỏi thì chị Hạ vội nói: “Mọi người ăn đi, tôi và Sương Nhi ngồi ở phòng bếp là được, ngồi ăn chung với chủ thật không phải phép!”  AdvertisementHàn Tuyết lắc đầu cười, cô vừa định lên tiếng thì Lưu Tú Cầm đã giành nói trước: “Phải, lần này cô cũng biết tự giác đấy, hai người đi đi!”  “Vâng, thưa bà…”  “Chị đứng lại!”  AdvertisementChị Hạ vừa dứt lời, Diệp Phàm lên tiếng gọi chị ta lại, anh đứng lên kéo hai cái ghế đến.  Anh nhìn Lưu Tú Cầm lạnh lùng nói: “Cứ ngồi ăn đi, sau này hai người cũng ngồi ở đây, cái nhà này không có nhiều phép tắc lạc hậu như vậy, ai không đồng ý có thể cút ra ngoài!”  “Cậu…”  Lưu Tú Cầm tức giận suýt cắn đứt đôi đũa, Diệp Phàm đang chống đối bà ta!  Hàn Tại Dần vội vã kéo bà ta lại, đừng chọc vào Diệp Phàm nữa.  Cuối cùng trước sự kiên quyết của Diệp Phàm, mẹ con chị Hạ đành ngồi xuống nhưng vẫn rất thận trọng.  “Tôi không ăn nữa…”, Lưu Tú Cầm ném đôi đũa lên bàn, tức giận nói.  “Tiểu Tuyết, tay nghề của chị Hạ đủ đạt chuẩn đầu bếp năm sao đấy. Cánh gà om này rất ngon, anh gắp cho em một miếng này”.  “Tử Di, thịt viên hấp này cũng ngon lắm, em ăn đi…”  “Sương Nhi, ăn tôm đi, này là tôm hùm được vận chuyển từ Úc đấy…”  “Bố, ăn con nhím biển này đi, rất tốt cho đàn ông đấy…”  “Hừ…”  Lưu Tú Cầm bỗng hừ một tiếng nói: “Diệp Phàm, cậu ăn cơm thì đừng nói chuyện được hay không. Cậu không biết ăn không nói, ngủ không nói sao? Chẳng có chút phép tắc nào cả!”  Nói rồi bà ta lại cầm đũa lên gắp một miếng tôm kho cho vào miệng, nhai ngấu nghiến.  Trừ mẹ con chị Hạ không dám nhìn ra, mấy người Diệp Phàm đều nhìn Lưu Tú Cầm với ánh mắt kỳ quái. Diệp Phàm còn muốn nói bà ta hai câu nhưng lại bị Hàn Tuyết trợn mắt ngăn cản.  Lưu Tú Cầm tức đỏ mặt nhưng mấy món chị Hạ nấu quả thật rất ngon.  Bà ta gắp một miếng bò viên rồi cắn một miếng, nước bên trong tràn ra.  Diệp Phàm nhìn mà cảm thấy “đau trứng” không thôi. Da mặt của bà mẹ vợ khốn nạn này chắc được làm từ tường thành.  Trong lúc ăn, Diệp Phàm nhận được tin nhắn của Thượng Quan Diên Vũ, hắn ta muốn hẹn gặp anh để bàn chuyện khiến anh kinh ngạc. Điều này chứng tỏ Thượng Quân Diên Vũ lại sắp tiếp xúc với chuyện cốt yếu của nhà Thượng Quan.  Ăn cơm xong, vì Diệp Phàm phải xử lý công việc nên tạm thời để mẹ con chị Hạ qua đêm ở nhà, sáng mai mới về nhà. Chỉ một đêm nên chắc Hoa Bà Bà sẽ không phát hiện ra manh mối gì.  Diệp Phàm lái xe ra ngoài, anh đã đạp phanh ngay khi vừa ra khỏi cổng, anh lại có cảm giác bị theo dõi như đêm hôm đó.  Anh xuống xe quay đầu lại một vòng nhưng không thấy ai nên đành lái xe đi: “Là người của Diệp Tử Long sao? Hay là mình quá mẫn cảm nhỉ?”

Chương 301