Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 314

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Diệp Tử Long, Diệp Phàm không thể giết mày, nhưng tao có thể, mày đoán xem tao có dám nổ súng không?”  Đôi môi đỏ tươi của cô ta mấp máy, họng súng ngắm giữa trán Diệp Tử Long, ngón tay khẽ động đậy.  “Mày dám giết tao, chắc chắn mày cũng chết, chắc chắn phải chết!”, Diệp Tử Long sợ tái mặt, nhưng vẫn bình tĩnh hơn Hàn Bách Hào nhiều, dù gì hắn cũng là cậu chủ nhà họ Diệp.  Advertisement“Hơ hơ… có thể giúp chủ nhân giải quyết một kẻ địch lớn, cho dù chết cũng có làm sao đâu?”  Tần Tử Điệp cười cười, lời vừa nói ra khiến ai nấy đều thấy kỳ dị.  Chủ nhân?  AdvertisementNgười con gái thần kinh như này còn có chủ nhân?  Mọi người bất giác nhìn về phía Diệp Phàm, Diệp Phàm đen mặt, cô gái đáng chết này nói năng không biết chừng mực, cái gì cũng dám nói ra được.  Chuyện này mà đồn ra ngoài thì danh tiết của anh còn đâu, một Hoắc Thanh Thanh đã chút nữa làm Hàn Tuyết hiểu lầm rồi, giờ lại thêm một cô yêu tinh gọi chủ nhân nữa.   Nếu mà truyền đến tai Hàn Tuyết thì thôi anh mất cái mạng già này luôn.  Diệp Phàm yên lặng lùi sau một bước, ý nói bản thân không có quan hệ gì với Tần Tiểu Điệp.  “Cậu cả, không thể nổ súng, mau ngừng lại đi...”, Diệp Hải kêu lớn với Diệp Phàm, nếu mà Tần Tiểu Điệp nổ súng thì tất cả hỏng bét mất.  Diệp Phàm thản nhiên cười: “Xin lỗi nhé, tôi đâu có thân với cô ấy…”  Nghe thấy câu này, Tần Tiểu Điệp oán giận nhìn Diệp Phàm một cái, thở dài: “Xem ra tôi chỉ có thể nổ súng biểu thị tấm lòng của mình rồi, cậu chủ thủ đô, vĩnh biệt nghen.”  “Không”.  Tức khắc Diệp Tử Long thét lên một tiếng hãi hùng, bởi vì Tần Tiểu Điệp thực sự bóp cò.  “Đoàng”.  Âm thanh động cơ cọ xát lạnh lẽo vang lên, nhưng không hề có viên đạn nào bay ra.  “Đây là súng có ổ quay, không nhất định sẽ b ắn ra đạn nha…”  Tần Tiểu Điệp cười duyên dáng, rảo bước đi đến cạnh Diệp Phàm, giận dỗi nhìn anh.  Trong phút chốc, Diệp Phàm có cảm giác “đau trứng”.  Cô gái này, điên như vậy sao?  Hai người Diệp Phàm rời đi, mọi người đưa mắt nhìn họ, không ai dám cản.  “A… con đĩ, con đĩ…”  Đến khi hai người biến mất trong quán bar, Diệp Tử Long mới phát điên, tóm một cái ghế, có gì là đập cái đó.  Vừa rồi, thiếu chút hắn nghĩ mình chết chắc rồi, mồ hôi đầy người.  

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Diệp Tử Long, Diệp Phàm không thể giết mày, nhưng tao có thể, mày đoán xem tao có dám nổ súng không?”  

Đôi môi đỏ tươi của cô ta mấp máy, họng súng ngắm giữa trán Diệp Tử Long, ngón tay khẽ động đậy.  

“Mày dám giết tao, chắc chắn mày cũng chết, chắc chắn phải chết!”, Diệp Tử Long sợ tái mặt, nhưng vẫn bình tĩnh hơn Hàn Bách Hào nhiều, dù gì hắn cũng là cậu chủ nhà họ Diệp.  

Advertisement

“Hơ hơ… có thể giúp chủ nhân giải quyết một kẻ địch lớn, cho dù chết cũng có làm sao đâu?”  

Tần Tử Điệp cười cười, lời vừa nói ra khiến ai nấy đều thấy kỳ dị.  

Chủ nhân?  

Advertisement

Người con gái thần kinh như này còn có chủ nhân?  

Mọi người bất giác nhìn về phía Diệp Phàm, Diệp Phàm đen mặt, cô gái đáng chết này nói năng không biết chừng mực, cái gì cũng dám nói ra được.  

Chuyện này mà đồn ra ngoài thì danh tiết của anh còn đâu, một Hoắc Thanh Thanh đã chút nữa làm Hàn Tuyết hiểu lầm rồi, giờ lại thêm một cô yêu tinh gọi chủ nhân nữa.   

Nếu mà truyền đến tai Hàn Tuyết thì thôi anh mất cái mạng già này luôn.  

Diệp Phàm yên lặng lùi sau một bước, ý nói bản thân không có quan hệ gì với Tần Tiểu Điệp.  

“Cậu cả, không thể nổ súng, mau ngừng lại đi...”, Diệp Hải kêu lớn với Diệp Phàm, nếu mà Tần Tiểu Điệp nổ súng thì tất cả hỏng bét mất.  

Diệp Phàm thản nhiên cười: “Xin lỗi nhé, tôi đâu có thân với cô ấy…”  

Nghe thấy câu này, Tần Tiểu Điệp oán giận nhìn Diệp Phàm một cái, thở dài: “Xem ra tôi chỉ có thể nổ súng biểu thị tấm lòng của mình rồi, cậu chủ thủ đô, vĩnh biệt nghen.”  

“Không”.  

Tức khắc Diệp Tử Long thét lên một tiếng hãi hùng, bởi vì Tần Tiểu Điệp thực sự bóp cò.  

“Đoàng”.  

Âm thanh động cơ cọ xát lạnh lẽo vang lên, nhưng không hề có viên đạn nào bay ra.  

“Đây là súng có ổ quay, không nhất định sẽ b ắn ra đạn nha…”  

Tần Tiểu Điệp cười duyên dáng, rảo bước đi đến cạnh Diệp Phàm, giận dỗi nhìn anh.  

Trong phút chốc, Diệp Phàm có cảm giác “đau trứng”.  

Cô gái này, điên như vậy sao?  

Hai người Diệp Phàm rời đi, mọi người đưa mắt nhìn họ, không ai dám cản.  

“A… con đĩ, con đĩ…”  

Đến khi hai người biến mất trong quán bar, Diệp Tử Long mới phát điên, tóm một cái ghế, có gì là đập cái đó.  

Vừa rồi, thiếu chút hắn nghĩ mình chết chắc rồi, mồ hôi đầy người.  

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Diệp Tử Long, Diệp Phàm không thể giết mày, nhưng tao có thể, mày đoán xem tao có dám nổ súng không?”  Đôi môi đỏ tươi của cô ta mấp máy, họng súng ngắm giữa trán Diệp Tử Long, ngón tay khẽ động đậy.  “Mày dám giết tao, chắc chắn mày cũng chết, chắc chắn phải chết!”, Diệp Tử Long sợ tái mặt, nhưng vẫn bình tĩnh hơn Hàn Bách Hào nhiều, dù gì hắn cũng là cậu chủ nhà họ Diệp.  Advertisement“Hơ hơ… có thể giúp chủ nhân giải quyết một kẻ địch lớn, cho dù chết cũng có làm sao đâu?”  Tần Tử Điệp cười cười, lời vừa nói ra khiến ai nấy đều thấy kỳ dị.  Chủ nhân?  AdvertisementNgười con gái thần kinh như này còn có chủ nhân?  Mọi người bất giác nhìn về phía Diệp Phàm, Diệp Phàm đen mặt, cô gái đáng chết này nói năng không biết chừng mực, cái gì cũng dám nói ra được.  Chuyện này mà đồn ra ngoài thì danh tiết của anh còn đâu, một Hoắc Thanh Thanh đã chút nữa làm Hàn Tuyết hiểu lầm rồi, giờ lại thêm một cô yêu tinh gọi chủ nhân nữa.   Nếu mà truyền đến tai Hàn Tuyết thì thôi anh mất cái mạng già này luôn.  Diệp Phàm yên lặng lùi sau một bước, ý nói bản thân không có quan hệ gì với Tần Tiểu Điệp.  “Cậu cả, không thể nổ súng, mau ngừng lại đi...”, Diệp Hải kêu lớn với Diệp Phàm, nếu mà Tần Tiểu Điệp nổ súng thì tất cả hỏng bét mất.  Diệp Phàm thản nhiên cười: “Xin lỗi nhé, tôi đâu có thân với cô ấy…”  Nghe thấy câu này, Tần Tiểu Điệp oán giận nhìn Diệp Phàm một cái, thở dài: “Xem ra tôi chỉ có thể nổ súng biểu thị tấm lòng của mình rồi, cậu chủ thủ đô, vĩnh biệt nghen.”  “Không”.  Tức khắc Diệp Tử Long thét lên một tiếng hãi hùng, bởi vì Tần Tiểu Điệp thực sự bóp cò.  “Đoàng”.  Âm thanh động cơ cọ xát lạnh lẽo vang lên, nhưng không hề có viên đạn nào bay ra.  “Đây là súng có ổ quay, không nhất định sẽ b ắn ra đạn nha…”  Tần Tiểu Điệp cười duyên dáng, rảo bước đi đến cạnh Diệp Phàm, giận dỗi nhìn anh.  Trong phút chốc, Diệp Phàm có cảm giác “đau trứng”.  Cô gái này, điên như vậy sao?  Hai người Diệp Phàm rời đi, mọi người đưa mắt nhìn họ, không ai dám cản.  “A… con đĩ, con đĩ…”  Đến khi hai người biến mất trong quán bar, Diệp Tử Long mới phát điên, tóm một cái ghế, có gì là đập cái đó.  Vừa rồi, thiếu chút hắn nghĩ mình chết chắc rồi, mồ hôi đầy người.  

Chương 314