"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.
Chương 378
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe Tống Râu dặn dò một hồi, anh cất điện thoại: “Đi thôi, chúng ta đến trấn Ô Sao!” Diệp Phàm lại cõng Hy Hy lên, hai người nhanh chóng đi về phía trấn Ô Sao. Khu biệt thự số một thành phố Cảng, Diệp Phàm đã đi gần ba ngày rồi, Hàn Tuyết gọi liên tục cho Diệp Phàm mười mấy cuộc nhưng đều báo ngoài vùng phủ sóng. AdvertisementKhiến đôi mày cô cau chặt lại, trong lòng bồn chồn không yên. Ngoài việc này ra, vẫn có chuyện khiến cô vô cùng không vui, đó là Lưu Tú Cầm như phát rồ lên muốn cô cùng Diệp Phàm ly hôn, đi gặp cậu ấm nhà họ Lâm gì đó từ thủ đô về. Advertisement“Tiểu Tuyết, sao con lại trốn ở đây, mẹ tìm con ba mươi phút rồi, gọi điện cũng không nghe!”, Lưu Tú Cầm thở hổn hển, cuối cùng cũng tìm được Hàn Tuyết ở gác xép của tòa nhà bên trái. “Hừ!” Hàn Tuyết hừ lạnh, không nói nửa lời, quay người rời đi ngay. “Tiểu Tuyết, con đừng đi, hôm nay không như vậy đâu, mẹ không khuyên con nữa, chỉ muốn nói rõ cho con lý do thôi, con đi với mẹ!” Lưu Tú Cầm túm chặt tay Hàn Tuyết, nói gì cũng không buông, kéo cô đến nhà chính. Chị Hạ bị đuổi ra ngoài, thậm chí bà ta còn đóng cửa cẩn thận. “Tiểu Tuyết à, tương lai Diệp Phàm không có gì trong tay, nếu nó muốn đón thằng em trai bệnh tật đến đây, con cũng đồng ý sao?”, ngồi trên sô pha, Lưu Tú Cầm không từ bỏ lại hỏi. Hàn Tuyết hít một hơi thật sâu, nói: “Con đồng ý đón đến đây, đó là em trai ruột của anh ấy, cho dù giữa hai người họ như nào thì cũng là máu mủ ruột rà”. “Con muốn hỏi, nếu như mẹ có chuyện gì, hay Tử Di gặp chuyện gì, chúng ta sẽ bỏ mặc đối phương, không chăm không lo sao?” “Câu trả lời của con là, không bao giờ!” “Phì phì phì”. Lưu Tú Cầm tái mặt, nhưng không nổi giận ngay: “Nói mấy lời đen đủi thế, chúng ta còn đang khỏe mạnh mà…” Ngừng một lúc, Lưu Tú Cầm nói tiếp: “Nếu như con đã nói vậy, mẹ cũng không nói gì nữa, nhưng con có bao giờ suy nghĩ Diệp Phàm lấy gì lo cho em trai không, dưới sức ép của Diệp Tử Long, nó lo cho thân mình còn chưa xong?” “Diệp Phàm là đứa bị bỏ rơi, sau lưng không có thế lực chống đỡ, bây giờ con cương quyết không gặp cậu Lâm, vậy sẽ đắc tội với cậu ta, đồ mang tặng con chắc chắn cậu ta không nhận lại, con là thân con gái, cậu ta sẽ không làm khó con, nhưng chắc chắn sẽ đối phó với Diệp Phàm”. “Bây giờ kẻ địch của Diệp Phàm đã đủ nhiều rồi, nếu như lại thêm một người mạnh như cậu Lâm, con nói xem, kết cục của nó sẽ thảm như nào?” Lưu Tú Cầm thay đổi chiến thuật, đánh động vào tình cảm. Hàn Tuyết bực bội, lời Lưu Tú Cầm nói đều là sự thật, nếu kẻ địch lại thêm một cậu Lâm, Diệp Phàm chắc chắn sẽ phải đối mặt với khó khăn cực lớn, một khi bất cẩn… cô không dám nghĩ tiếp. Nhưng chuyện này cũng liên quan đến Lưu Tú Cầm, nếu như không nhận quà gặp mặt kia thì cho dù từ chối cũng là mình có lý, chứ không phải như bây giờ, cạm bẫy mọi nơi.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe Tống Râu dặn dò một hồi, anh cất điện thoại: “Đi thôi, chúng ta đến trấn Ô Sao!”
Diệp Phàm lại cõng Hy Hy lên, hai người nhanh chóng đi về phía trấn Ô Sao.
Khu biệt thự số một thành phố Cảng, Diệp Phàm đã đi gần ba ngày rồi, Hàn Tuyết gọi liên tục cho Diệp Phàm mười mấy cuộc nhưng đều báo ngoài vùng phủ sóng.
Advertisement
Khiến đôi mày cô cau chặt lại, trong lòng bồn chồn không yên.
Ngoài việc này ra, vẫn có chuyện khiến cô vô cùng không vui, đó là Lưu Tú Cầm như phát rồ lên muốn cô cùng Diệp Phàm ly hôn, đi gặp cậu ấm nhà họ Lâm gì đó từ thủ đô về.
Advertisement
“Tiểu Tuyết, sao con lại trốn ở đây, mẹ tìm con ba mươi phút rồi, gọi điện cũng không nghe!”, Lưu Tú Cầm thở hổn hển, cuối cùng cũng tìm được Hàn Tuyết ở gác xép của tòa nhà bên trái.
“Hừ!”
Hàn Tuyết hừ lạnh, không nói nửa lời, quay người rời đi ngay.
“Tiểu Tuyết, con đừng đi, hôm nay không như vậy đâu, mẹ không khuyên con nữa, chỉ muốn nói rõ cho con lý do thôi, con đi với mẹ!”
Lưu Tú Cầm túm chặt tay Hàn Tuyết, nói gì cũng không buông, kéo cô đến nhà chính.
Chị Hạ bị đuổi ra ngoài, thậm chí bà ta còn đóng cửa cẩn thận.
“Tiểu Tuyết à, tương lai Diệp Phàm không có gì trong tay, nếu nó muốn đón thằng em trai bệnh tật đến đây, con cũng đồng ý sao?”, ngồi trên sô pha, Lưu Tú Cầm không từ bỏ lại hỏi.
Hàn Tuyết hít một hơi thật sâu, nói: “Con đồng ý đón đến đây, đó là em trai ruột của anh ấy, cho dù giữa hai người họ như nào thì cũng là máu mủ ruột rà”.
“Con muốn hỏi, nếu như mẹ có chuyện gì, hay Tử Di gặp chuyện gì, chúng ta sẽ bỏ mặc đối phương, không chăm không lo sao?”
“Câu trả lời của con là, không bao giờ!”
“Phì phì phì”.
Lưu Tú Cầm tái mặt, nhưng không nổi giận ngay: “Nói mấy lời đen đủi thế, chúng ta còn đang khỏe mạnh mà…”
Ngừng một lúc, Lưu Tú Cầm nói tiếp: “Nếu như con đã nói vậy, mẹ cũng không nói gì nữa, nhưng con có bao giờ suy nghĩ Diệp Phàm lấy gì lo cho em trai không, dưới sức ép của Diệp Tử Long, nó lo cho thân mình còn chưa xong?”
“Diệp Phàm là đứa bị bỏ rơi, sau lưng không có thế lực chống đỡ, bây giờ con cương quyết không gặp cậu Lâm, vậy sẽ đắc tội với cậu ta, đồ mang tặng con chắc chắn cậu ta không nhận lại, con là thân con gái, cậu ta sẽ không làm khó con, nhưng chắc chắn sẽ đối phó với Diệp Phàm”.
“Bây giờ kẻ địch của Diệp Phàm đã đủ nhiều rồi, nếu như lại thêm một người mạnh như cậu Lâm, con nói xem, kết cục của nó sẽ thảm như nào?”
Lưu Tú Cầm thay đổi chiến thuật, đánh động vào tình cảm.
Hàn Tuyết bực bội, lời Lưu Tú Cầm nói đều là sự thật, nếu kẻ địch lại thêm một cậu Lâm, Diệp Phàm chắc chắn sẽ phải đối mặt với khó khăn cực lớn, một khi bất cẩn… cô không dám nghĩ tiếp.
Nhưng chuyện này cũng liên quan đến Lưu Tú Cầm, nếu như không nhận quà gặp mặt kia thì cho dù từ chối cũng là mình có lý, chứ không phải như bây giờ, cạm bẫy mọi nơi.
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe Tống Râu dặn dò một hồi, anh cất điện thoại: “Đi thôi, chúng ta đến trấn Ô Sao!” Diệp Phàm lại cõng Hy Hy lên, hai người nhanh chóng đi về phía trấn Ô Sao. Khu biệt thự số một thành phố Cảng, Diệp Phàm đã đi gần ba ngày rồi, Hàn Tuyết gọi liên tục cho Diệp Phàm mười mấy cuộc nhưng đều báo ngoài vùng phủ sóng. AdvertisementKhiến đôi mày cô cau chặt lại, trong lòng bồn chồn không yên. Ngoài việc này ra, vẫn có chuyện khiến cô vô cùng không vui, đó là Lưu Tú Cầm như phát rồ lên muốn cô cùng Diệp Phàm ly hôn, đi gặp cậu ấm nhà họ Lâm gì đó từ thủ đô về. Advertisement“Tiểu Tuyết, sao con lại trốn ở đây, mẹ tìm con ba mươi phút rồi, gọi điện cũng không nghe!”, Lưu Tú Cầm thở hổn hển, cuối cùng cũng tìm được Hàn Tuyết ở gác xép của tòa nhà bên trái. “Hừ!” Hàn Tuyết hừ lạnh, không nói nửa lời, quay người rời đi ngay. “Tiểu Tuyết, con đừng đi, hôm nay không như vậy đâu, mẹ không khuyên con nữa, chỉ muốn nói rõ cho con lý do thôi, con đi với mẹ!” Lưu Tú Cầm túm chặt tay Hàn Tuyết, nói gì cũng không buông, kéo cô đến nhà chính. Chị Hạ bị đuổi ra ngoài, thậm chí bà ta còn đóng cửa cẩn thận. “Tiểu Tuyết à, tương lai Diệp Phàm không có gì trong tay, nếu nó muốn đón thằng em trai bệnh tật đến đây, con cũng đồng ý sao?”, ngồi trên sô pha, Lưu Tú Cầm không từ bỏ lại hỏi. Hàn Tuyết hít một hơi thật sâu, nói: “Con đồng ý đón đến đây, đó là em trai ruột của anh ấy, cho dù giữa hai người họ như nào thì cũng là máu mủ ruột rà”. “Con muốn hỏi, nếu như mẹ có chuyện gì, hay Tử Di gặp chuyện gì, chúng ta sẽ bỏ mặc đối phương, không chăm không lo sao?” “Câu trả lời của con là, không bao giờ!” “Phì phì phì”. Lưu Tú Cầm tái mặt, nhưng không nổi giận ngay: “Nói mấy lời đen đủi thế, chúng ta còn đang khỏe mạnh mà…” Ngừng một lúc, Lưu Tú Cầm nói tiếp: “Nếu như con đã nói vậy, mẹ cũng không nói gì nữa, nhưng con có bao giờ suy nghĩ Diệp Phàm lấy gì lo cho em trai không, dưới sức ép của Diệp Tử Long, nó lo cho thân mình còn chưa xong?” “Diệp Phàm là đứa bị bỏ rơi, sau lưng không có thế lực chống đỡ, bây giờ con cương quyết không gặp cậu Lâm, vậy sẽ đắc tội với cậu ta, đồ mang tặng con chắc chắn cậu ta không nhận lại, con là thân con gái, cậu ta sẽ không làm khó con, nhưng chắc chắn sẽ đối phó với Diệp Phàm”. “Bây giờ kẻ địch của Diệp Phàm đã đủ nhiều rồi, nếu như lại thêm một người mạnh như cậu Lâm, con nói xem, kết cục của nó sẽ thảm như nào?” Lưu Tú Cầm thay đổi chiến thuật, đánh động vào tình cảm. Hàn Tuyết bực bội, lời Lưu Tú Cầm nói đều là sự thật, nếu kẻ địch lại thêm một cậu Lâm, Diệp Phàm chắc chắn sẽ phải đối mặt với khó khăn cực lớn, một khi bất cẩn… cô không dám nghĩ tiếp. Nhưng chuyện này cũng liên quan đến Lưu Tú Cầm, nếu như không nhận quà gặp mặt kia thì cho dù từ chối cũng là mình có lý, chứ không phải như bây giờ, cạm bẫy mọi nơi.