Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 395

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Chào tạm biệt xong, Diệp Phàm giậm mạnh chân ga, động cơ gầm rú điên cuồng, chiếc xe lao như tên bắn về phía trước.  “Người bạn này của chú không tầm thường nha…”, không biết tự khi nào, lão Thương đã đứng sau Tống Râu, nghiêm nghị nói.  Tống Râu cười khổ: “Nếu em nói em chỉ biết thân phận của cậu ta là đi ở rể, anh tin không?”  AdvertisementTống Râu lắc lắc đầu quay đi, để lại lão Thương sửng sốt, kinh ngạc đến rớt cả cằm!  ……  AdvertisementTrong khu biệt thự số một, cửa phòng ngủ khe khẽ mở, Hàn Tại Dần rón rén nhẹ nhàng bước ra.  Ông ta và Lưu Tú Cầm không đợi được Hàn Tuyết, khiến Lưu Tú Cầm cực kỳ tức giận, liền kéo Hàn Tại Dần đi ngủ, nhưng nằm xuống rồi, Hàn Tại Dần không tài nào ngủ được.  Ngược lại Lưu Tú Cầm đặt lưng xuống chưa đến năm phút là ngủ ngay, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nhỏ nữa.  Muộn như này rồi mà Hàn Tuyết vẫn chưa về, Diệp Phàm thì mấy ngày nay không ở đây, giống như là mất tích vậy, điện thoại cũng không liên lạc được.  Ông ta hơi lo lắng, đặc biệt là sau khi nghe lời nói của Lưu Tú Cầm lúc tối, ông ta cảm thấy phải nói chuyện này cho Diệp Phàm biết.  Cầm điện thoại lên tìm số của Diệp Phàm, lúc này đã là một giờ đêm, gọi vào giờ này thực sự không thích hợp.  “Haiz...”, Hàn Tại Dần cai thuốc đã lâu, nay lại châm cho mình một điếu, đặt điện thoại xuống.  Lưu Tú Cầm hạ quyết tâm phải làm mẹ vợ nhà giàu, khiến ông ta vô cùng đau đầu, thậm chí một lời khuyên bà ta cũng không nghe.  Bây giờ ông ta đúng là tiến thoái lưỡng nan, nếu mà phản đối kịch liệt, thì Lưu Tú Cầm sẽ chì chiết ông ta đến chết.  Hai người sống cùng nhau mấy mươi năm, Lưu Tú Cầm là người thế nào, ông ta hiểu quá rõ ràng, một khi quyết tâm thì sẽ trở nên vô cùng đáng sợ.  Tại tỉnh Vân Điên, Diệp Phàm bọn họ đã lái xe nhanh như bay một tiếng đồng hồ rồi, cuối cùng hai bên cũng gặp nhau.  Chiếc Bugatti màu lửa xanh dừng lại, người đàn ông đẹp trai nhìn thấy Âu Dương Ngọc Quân từ trên xe bước xuống, vội vàng chạy đến, định nhào vào ôm nhưng lại bị Âu Dương Ngọc Quân đá sang một bên.  “Cút, ông đây không gay, mượn xe của cậu nhé…”  Không thèm để ý đến vẻ dỗi hờn của người đàn ông, Âu Dương Ngọc Quân lấy chùm chìa khóa trên tay hắn ta đưa cho Diệp Phàm.  “Cảm ơn nhé, người anh em”, nói rồi, Diệp Phàm ngồi lên ghế lái, Âu Dương Ngọc Quân bế Hy Hy ngồi vào ghế lái phụ, bởi vì Bugatti chỉ có hai chỗ ngồi, may mà ghế khá rộng rãi.  Nhưng người đàn ông đẹp trai kia lập tức sững sờ, không phải Âu Dương Ngọc Quân lái hả?  Hắn ta không khỏi sốt ruột, đây là siêu xe có giá ba mươi lăm triệu đấy!  Hắn ta vội bám vào cửa kính chỗ ghế lái hét lớn: “Cậu Quân, xe này ai không biết đi không lái được đâu, người anh em này lái được không?”  “Yên tâm đi…”, Diệp Phàm tiếp lời rồi đạp hết chân ga, chiếc Bugatti có động cơ 16 xi – lanh giống như mãnh thú gầm gào, như một tia sáng xanh lao vút đi…  “Thôi rồi, Lam Lam yêu quý của tôi…”, người đàn ông ngồi phịch xuống đất, đó là chiếc xe hắn ta yêu thích nhất, hộp số trước nay chưa từng lên đến số ba, mà Diệp Phàm đã tăng số ba đi ngay thế rồi…  

Chào tạm biệt xong, Diệp Phàm giậm mạnh chân ga, động cơ gầm rú điên cuồng, chiếc xe lao như tên bắn về phía trước.  

“Người bạn này của chú không tầm thường nha…”, không biết tự khi nào, lão Thương đã đứng sau Tống Râu, nghiêm nghị nói.  

Tống Râu cười khổ: “Nếu em nói em chỉ biết thân phận của cậu ta là đi ở rể, anh tin không?”  

Advertisement

Tống Râu lắc lắc đầu quay đi, để lại lão Thương sửng sốt, kinh ngạc đến rớt cả cằm!  

……  

Advertisement

Trong khu biệt thự số một, cửa phòng ngủ khe khẽ mở, Hàn Tại Dần rón rén nhẹ nhàng bước ra.  

Ông ta và Lưu Tú Cầm không đợi được Hàn Tuyết, khiến Lưu Tú Cầm cực kỳ tức giận, liền kéo Hàn Tại Dần đi ngủ, nhưng nằm xuống rồi, Hàn Tại Dần không tài nào ngủ được.  

Ngược lại Lưu Tú Cầm đặt lưng xuống chưa đến năm phút là ngủ ngay, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nhỏ nữa.  

Muộn như này rồi mà Hàn Tuyết vẫn chưa về, Diệp Phàm thì mấy ngày nay không ở đây, giống như là mất tích vậy, điện thoại cũng không liên lạc được.  

Ông ta hơi lo lắng, đặc biệt là sau khi nghe lời nói của Lưu Tú Cầm lúc tối, ông ta cảm thấy phải nói chuyện này cho Diệp Phàm biết.  

Cầm điện thoại lên tìm số của Diệp Phàm, lúc này đã là một giờ đêm, gọi vào giờ này thực sự không thích hợp.  

“Haiz...”, Hàn Tại Dần cai thuốc đã lâu, nay lại châm cho mình một điếu, đặt điện thoại xuống.  

Lưu Tú Cầm hạ quyết tâm phải làm mẹ vợ nhà giàu, khiến ông ta vô cùng đau đầu, thậm chí một lời khuyên bà ta cũng không nghe.  

Bây giờ ông ta đúng là tiến thoái lưỡng nan, nếu mà phản đối kịch liệt, thì Lưu Tú Cầm sẽ chì chiết ông ta đến chết.  

Hai người sống cùng nhau mấy mươi năm, Lưu Tú Cầm là người thế nào, ông ta hiểu quá rõ ràng, một khi quyết tâm thì sẽ trở nên vô cùng đáng sợ.  

Tại tỉnh Vân Điên, Diệp Phàm bọn họ đã lái xe nhanh như bay một tiếng đồng hồ rồi, cuối cùng hai bên cũng gặp nhau.  

Chiếc Bugatti màu lửa xanh dừng lại, người đàn ông đẹp trai nhìn thấy Âu Dương Ngọc Quân từ trên xe bước xuống, vội vàng chạy đến, định nhào vào ôm nhưng lại bị Âu Dương Ngọc Quân đá sang một bên.  

“Cút, ông đây không gay, mượn xe của cậu nhé…”  

Không thèm để ý đến vẻ dỗi hờn của người đàn ông, Âu Dương Ngọc Quân lấy chùm chìa khóa trên tay hắn ta đưa cho Diệp Phàm.  

“Cảm ơn nhé, người anh em”, nói rồi, Diệp Phàm ngồi lên ghế lái, Âu Dương Ngọc Quân bế Hy Hy ngồi vào ghế lái phụ, bởi vì Bugatti chỉ có hai chỗ ngồi, may mà ghế khá rộng rãi.  

Nhưng người đàn ông đẹp trai kia lập tức sững sờ, không phải Âu Dương Ngọc Quân lái hả?  

Hắn ta không khỏi sốt ruột, đây là siêu xe có giá ba mươi lăm triệu đấy!  

Hắn ta vội bám vào cửa kính chỗ ghế lái hét lớn: “Cậu Quân, xe này ai không biết đi không lái được đâu, người anh em này lái được không?”  

“Yên tâm đi…”, Diệp Phàm tiếp lời rồi đạp hết chân ga, chiếc Bugatti có động cơ 16 xi – lanh giống như mãnh thú gầm gào, như một tia sáng xanh lao vút đi…  

“Thôi rồi, Lam Lam yêu quý của tôi…”, người đàn ông ngồi phịch xuống đất, đó là chiếc xe hắn ta yêu thích nhất, hộp số trước nay chưa từng lên đến số ba, mà Diệp Phàm đã tăng số ba đi ngay thế rồi…  

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Chào tạm biệt xong, Diệp Phàm giậm mạnh chân ga, động cơ gầm rú điên cuồng, chiếc xe lao như tên bắn về phía trước.  “Người bạn này của chú không tầm thường nha…”, không biết tự khi nào, lão Thương đã đứng sau Tống Râu, nghiêm nghị nói.  Tống Râu cười khổ: “Nếu em nói em chỉ biết thân phận của cậu ta là đi ở rể, anh tin không?”  AdvertisementTống Râu lắc lắc đầu quay đi, để lại lão Thương sửng sốt, kinh ngạc đến rớt cả cằm!  ……  AdvertisementTrong khu biệt thự số một, cửa phòng ngủ khe khẽ mở, Hàn Tại Dần rón rén nhẹ nhàng bước ra.  Ông ta và Lưu Tú Cầm không đợi được Hàn Tuyết, khiến Lưu Tú Cầm cực kỳ tức giận, liền kéo Hàn Tại Dần đi ngủ, nhưng nằm xuống rồi, Hàn Tại Dần không tài nào ngủ được.  Ngược lại Lưu Tú Cầm đặt lưng xuống chưa đến năm phút là ngủ ngay, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nhỏ nữa.  Muộn như này rồi mà Hàn Tuyết vẫn chưa về, Diệp Phàm thì mấy ngày nay không ở đây, giống như là mất tích vậy, điện thoại cũng không liên lạc được.  Ông ta hơi lo lắng, đặc biệt là sau khi nghe lời nói của Lưu Tú Cầm lúc tối, ông ta cảm thấy phải nói chuyện này cho Diệp Phàm biết.  Cầm điện thoại lên tìm số của Diệp Phàm, lúc này đã là một giờ đêm, gọi vào giờ này thực sự không thích hợp.  “Haiz...”, Hàn Tại Dần cai thuốc đã lâu, nay lại châm cho mình một điếu, đặt điện thoại xuống.  Lưu Tú Cầm hạ quyết tâm phải làm mẹ vợ nhà giàu, khiến ông ta vô cùng đau đầu, thậm chí một lời khuyên bà ta cũng không nghe.  Bây giờ ông ta đúng là tiến thoái lưỡng nan, nếu mà phản đối kịch liệt, thì Lưu Tú Cầm sẽ chì chiết ông ta đến chết.  Hai người sống cùng nhau mấy mươi năm, Lưu Tú Cầm là người thế nào, ông ta hiểu quá rõ ràng, một khi quyết tâm thì sẽ trở nên vô cùng đáng sợ.  Tại tỉnh Vân Điên, Diệp Phàm bọn họ đã lái xe nhanh như bay một tiếng đồng hồ rồi, cuối cùng hai bên cũng gặp nhau.  Chiếc Bugatti màu lửa xanh dừng lại, người đàn ông đẹp trai nhìn thấy Âu Dương Ngọc Quân từ trên xe bước xuống, vội vàng chạy đến, định nhào vào ôm nhưng lại bị Âu Dương Ngọc Quân đá sang một bên.  “Cút, ông đây không gay, mượn xe của cậu nhé…”  Không thèm để ý đến vẻ dỗi hờn của người đàn ông, Âu Dương Ngọc Quân lấy chùm chìa khóa trên tay hắn ta đưa cho Diệp Phàm.  “Cảm ơn nhé, người anh em”, nói rồi, Diệp Phàm ngồi lên ghế lái, Âu Dương Ngọc Quân bế Hy Hy ngồi vào ghế lái phụ, bởi vì Bugatti chỉ có hai chỗ ngồi, may mà ghế khá rộng rãi.  Nhưng người đàn ông đẹp trai kia lập tức sững sờ, không phải Âu Dương Ngọc Quân lái hả?  Hắn ta không khỏi sốt ruột, đây là siêu xe có giá ba mươi lăm triệu đấy!  Hắn ta vội bám vào cửa kính chỗ ghế lái hét lớn: “Cậu Quân, xe này ai không biết đi không lái được đâu, người anh em này lái được không?”  “Yên tâm đi…”, Diệp Phàm tiếp lời rồi đạp hết chân ga, chiếc Bugatti có động cơ 16 xi – lanh giống như mãnh thú gầm gào, như một tia sáng xanh lao vút đi…  “Thôi rồi, Lam Lam yêu quý của tôi…”, người đàn ông ngồi phịch xuống đất, đó là chiếc xe hắn ta yêu thích nhất, hộp số trước nay chưa từng lên đến số ba, mà Diệp Phàm đã tăng số ba đi ngay thế rồi…  

Chương 395