Tác giả:

"Mẹ! con đi học đây" An Cẩm Hi nói to "Ừ con đi đi. Nhớ đi cẩn thận nha con" Mẹ cô đáp "Vâng con biết rồi ạ" cô cười đáp Nói rồi cô chạy như bay ra trạm xe buýt "Chết rồi mình không muốn bị trễ chút nào" cô tự lẩm bẩm Cô càng chạy nhanh hơn "A! Xe buýt" cô hô to Chiếc xe buýt dừng lại cho cô đi lên. Cô lên xe chọn đại một chỗ và ngồi xuống "May quá kịp rồi" cô thở dài Một lúc sau Chiếc xe dừng tại một trạm xe buýt khác. Cô đi xuống và đi bộ lại phía trường đại học Đây là ngôi trường đại học rất lớn và khá nổi tiếng của Thành phố A. Đa số sinh viên ở đây toàn là con nhà quý tộc không thì là có danh tiếng lẫy lừng. Cô vào được ngôi trường này cũng nhờ có học bổng do cô thi được điểm cao nhất thành phố. Hiện nay cô đang là sinh viên năm cuối. Có ai ngờ được rằng một cô gái 20 tuổi như cô lại sắp ra khỏi trường đại học chứ. Tại vì từ nhỏ không hiểu sao cô lại có trí nhớ lạ thường. Học đâu nhớ đó mà chẳng có khi nào quên. Nên cô mới nhảy lớp giống như thế này "Cẩm Hi, mình ở đây nè" một…

Chương 15

Anh Là Đồ Ác Ma!!!Tác giả: Jessi9089Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng"Mẹ! con đi học đây" An Cẩm Hi nói to "Ừ con đi đi. Nhớ đi cẩn thận nha con" Mẹ cô đáp "Vâng con biết rồi ạ" cô cười đáp Nói rồi cô chạy như bay ra trạm xe buýt "Chết rồi mình không muốn bị trễ chút nào" cô tự lẩm bẩm Cô càng chạy nhanh hơn "A! Xe buýt" cô hô to Chiếc xe buýt dừng lại cho cô đi lên. Cô lên xe chọn đại một chỗ và ngồi xuống "May quá kịp rồi" cô thở dài Một lúc sau Chiếc xe dừng tại một trạm xe buýt khác. Cô đi xuống và đi bộ lại phía trường đại học Đây là ngôi trường đại học rất lớn và khá nổi tiếng của Thành phố A. Đa số sinh viên ở đây toàn là con nhà quý tộc không thì là có danh tiếng lẫy lừng. Cô vào được ngôi trường này cũng nhờ có học bổng do cô thi được điểm cao nhất thành phố. Hiện nay cô đang là sinh viên năm cuối. Có ai ngờ được rằng một cô gái 20 tuổi như cô lại sắp ra khỏi trường đại học chứ. Tại vì từ nhỏ không hiểu sao cô lại có trí nhớ lạ thường. Học đâu nhớ đó mà chẳng có khi nào quên. Nên cô mới nhảy lớp giống như thế này "Cẩm Hi, mình ở đây nè" một… Cả một buổi theo Tề Lam đi tới từng chỗ trong công ty làm cho chân cô muốn gãy ra làm đôi. Công ty gì mà lớn thế không biết như là một cái mê cung. May mà có người đi cùng nếu không chắc cô sẽ đi lạc mấtVào căn phòng làm việc của mình. Cô không biết là trợ lý riêng cũng có phòng làm việc à nha. Với lại cô cũng chỉ là sinh viên thực tập. Công nhận công ty lớn đối đãi với nhân viên có khác"Trợ lý An, tài liệu cô cần tham khảo tôi đã để ở trên bàn. Nếu có gì cần thì cô cứ gọi tôi." Tề Lam nóiÔi mẹ ơi, sao nhiều thế này. Cô nhìn những chồng tài liệu mà không khỏi than trong lòng. Không biết đọc tới tối có xong không nữa đây"Cảm ơn anh rất nhiều."  Cô mỉm cười nói"Không có gì, đó là trách nhiệm của tôi." Tề Lam nói rồi điCô bước tới bàn làm việc ngồi xuống sau đó mở một tập tài liệu ra xem. Mày đẹp hơi nhíu lại. Không ngờ Nam Cung thị lớn đến như vậy. Hầu như lãnh vực nào cũng có. Thật khiến cho người khác hâm mộ. Thảo nào có nhiều người muốn vào công ty này làm là vậy.—————Bên kia phòng tổng giám đốcAnh thò tay vào hộc tủ, lấy ra một cái điều khiển. Nhấn nút một cái bức tường trước mặt liền biến thành một mảng trong suốt. Chỉ có phía bên anh mới có thể nhìn thấy được bên cô mà cô thì không thể. Anh ngắm nhìn cô. Cô vẫn đang chăm chú xem tài liệu. Khuôn mặt của cô, cử chỉ động tác đều trông rất đẹp. Nhất là khuôn mặt ấy và làn da ấy. Chết tiệt! Anh đây lại có phản ứng. Thầm rủa trong lòng.Khoé miệng liền lên một nụ cười quỷ dị. Khuôn mặt như ác ma từ địa ngục mới lên."Chặng đường còn dài lắm. Tôi sẽ cho cô nến thử từng mùi vị một trong cuộc sống này An Cẩm Hi à." Anh nhìn chầm chằm bức tường trong suốt nơi có bóng dáng của cô rồi nóiTay anh vô thức nắm chặt tờ giấy trên bàn làm cho nó nhăn nhúm lại. Đó chính là tờ giấy mà anh đã cho người điều tra cô.—————Trời ạ! Đọc cả buổi sáng mà chưa được nữa chồng này. Coi bộ buổi tối phải ở lại rồi. Cô thầm than trong lòngReng reng rengĐiện thoại cô reo lên. Cô cầm lấy điện thoại. Là số lạ, không biết mình có nên nghe máy không đây-Alô-là tôi, cô mau chuẩn bị đi. Cô sẽ cùng tôi ra ngoài gặp khách hàng-sao anh có số điện thoại của tôi?-những người vào làm trong công ty của tôi đều phải điều tra thân phận. Muốn có số điện thoại của cô cũng là điều dễ dàng-à vâng, tôi sẽ chuẩn bị và qua đóCúp máy xong cô liền cầm giỏ xách và chạy ra ngoàiCô gõ cửa phòng Tổng Giám Đốc"Vào đi""Xin lỗi vì đã để Hiên tổng chờ." Cô vội vàng xin lỗi"Đi." Anh gài nút áo vest lại và nói"Vâng."Cả hai cùng vào thang máy. Ra tới bên ngoài thì Tề Lam đã chuẩn bị sẵn xe. Anh và cô cùng lên xeĐiều mà cô kì lạ nhất là dù gì cô cũng là sinh viên thực tập mà anh có thể cho cô đi gặp khách hàng cùng anh sao"Hiên tổng, tôi có thể hỏi một việc được không?" Cô rụt rè hỏi"Nói đi." Anh trả lời"Thật ra tôi dù gì cũng chỉ là sinh viên mới tới. Anh cho tôi đi gặp khách hàng liệu có ổn không?" Cô nói ra suy nghĩ của mình"Sao? Không tự tin với bản thân mình à?" Anh hỏi ngược lại"Không phải như vậy." Cô ấp úng xua tay nói, "chỉ là tôi còn không biết đề án anh bàn bạc với khách hàng là gì thì lấy đâu mà tôi có thể cùng gặp khách hàng với anh chứ.""Đây." Anh đưa cho cô một tập văn kiện, "Đọc đi.""Vâng." Cô đưa tay nhận tập văn kiệnCô ngồi trên xe đọc từng tờ một. Ánh mắt cô chăm chú đọc. Mày đẹp thi thoảng cũng nhíu lại một chút.Anh nhìn chăm chăm dáng vẻ cô đọc. Không nói gì, trong xe là một mảng im lặngMột lúc sau"Xong rồi." Cô gấp tập văn kiện lại rồi đưa cho anh"Thế nào? Có gì không hiểu không?" Anh nhếch mày hỏi"Không có! Tôi đã hiểu đề án này rồi." Cô mỉm cười đáp"Cô mới đọc mà có thể hiểu sao?" Anh khó tin hỏi lại"Tất nhiên rồi! Đề án rõ rành rành như vậy mà." Cô cười nói"Vậy lát nữa cô sẽ thay tôi trình bày đề án." Anh nói"Anh cho tôi trình bày sao?" Cô hỏi lại"Đúng vậy! Không làm được sao?""Ok! Tôi sẽ làm tốt." Cô cười tự tin nói

Cả một buổi theo Tề Lam đi tới từng chỗ trong công ty làm cho chân cô muốn gãy ra làm đôi. Công ty gì mà lớn thế không biết như là một cái mê cung. May mà có người đi cùng nếu không chắc cô sẽ đi lạc mất

Vào căn phòng làm việc của mình. Cô không biết là trợ lý riêng cũng có phòng làm việc à nha. Với lại cô cũng chỉ là sinh viên thực tập. Công nhận công ty lớn đối đãi với nhân viên có khác

"Trợ lý An, tài liệu cô cần tham khảo tôi đã để ở trên bàn. Nếu có gì cần thì cô cứ gọi tôi." Tề Lam nói

Ôi mẹ ơi, sao nhiều thế này. Cô nhìn những chồng tài liệu mà không khỏi than trong lòng. Không biết đọc tới tối có xong không nữa đây

"Cảm ơn anh rất nhiều."  Cô mỉm cười nói

"Không có gì, đó là trách nhiệm của tôi." Tề Lam nói rồi đi

Cô bước tới bàn làm việc ngồi xuống sau đó mở một tập tài liệu ra xem. Mày đẹp hơi nhíu lại. Không ngờ Nam Cung thị lớn đến như vậy. Hầu như lãnh vực nào cũng có. Thật khiến cho người khác hâm mộ. Thảo nào có nhiều người muốn vào công ty này làm là vậy.

—————

Bên kia phòng tổng giám đốc

Anh thò tay vào hộc tủ, lấy ra một cái điều khiển. Nhấn nút một cái bức tường trước mặt liền biến thành một mảng trong suốt. Chỉ có phía bên anh mới có thể nhìn thấy được bên cô mà cô thì không thể. Anh ngắm nhìn cô. Cô vẫn đang chăm chú xem tài liệu. Khuôn mặt của cô, cử chỉ động tác đều trông rất đẹp. Nhất là khuôn mặt ấy và làn da ấy. Chết tiệt! Anh đây lại có phản ứng. Thầm rủa trong lòng.

Khoé miệng liền lên một nụ cười quỷ dị. Khuôn mặt như ác ma từ địa ngục mới lên.

"Chặng đường còn dài lắm. Tôi sẽ cho cô nến thử từng mùi vị một trong cuộc sống này An Cẩm Hi à." Anh nhìn chầm chằm bức tường trong suốt nơi có bóng dáng của cô rồi nói

Tay anh vô thức nắm chặt tờ giấy trên bàn làm cho nó nhăn nhúm lại. Đó chính là tờ giấy mà anh đã cho người điều tra cô.

—————

Trời ạ! Đọc cả buổi sáng mà chưa được nữa chồng này. Coi bộ buổi tối phải ở lại rồi. Cô thầm than trong lòng

Reng reng reng

Điện thoại cô reo lên. Cô cầm lấy điện thoại. Là số lạ, không biết mình có nên nghe máy không đây

-Alô

-là tôi, cô mau chuẩn bị đi. Cô sẽ cùng tôi ra ngoài gặp khách hàng

-sao anh có số điện thoại của tôi?

-những người vào làm trong công ty của tôi đều phải điều tra thân phận. Muốn có số điện thoại của cô cũng là điều dễ dàng

-à vâng, tôi sẽ chuẩn bị và qua đó

Cúp máy xong cô liền cầm giỏ xách và chạy ra ngoài

Cô gõ cửa phòng Tổng Giám Đốc

"Vào đi"

"Xin lỗi vì đã để Hiên tổng chờ." Cô vội vàng xin lỗi

"Đi." Anh gài nút áo vest lại và nói

"Vâng."

Cả hai cùng vào thang máy. Ra tới bên ngoài thì Tề Lam đã chuẩn bị sẵn xe. Anh và cô cùng lên xe

Điều mà cô kì lạ nhất là dù gì cô cũng là sinh viên thực tập mà anh có thể cho cô đi gặp khách hàng cùng anh sao

"Hiên tổng, tôi có thể hỏi một việc được không?" Cô rụt rè hỏi

"Nói đi." Anh trả lời

"Thật ra tôi dù gì cũng chỉ là sinh viên mới tới. Anh cho tôi đi gặp khách hàng liệu có ổn không?" Cô nói ra suy nghĩ của mình

"Sao? Không tự tin với bản thân mình à?" Anh hỏi ngược lại

"Không phải như vậy." Cô ấp úng xua tay nói, "chỉ là tôi còn không biết đề án anh bàn bạc với khách hàng là gì thì lấy đâu mà tôi có thể cùng gặp khách hàng với anh chứ."

"Đây." Anh đưa cho cô một tập văn kiện, "Đọc đi."

"Vâng." Cô đưa tay nhận tập văn kiện

Cô ngồi trên xe đọc từng tờ một. Ánh mắt cô chăm chú đọc. Mày đẹp thi thoảng cũng nhíu lại một chút.

Anh nhìn chăm chăm dáng vẻ cô đọc. Không nói gì, trong xe là một mảng im lặng

Một lúc sau

"Xong rồi." Cô gấp tập văn kiện lại rồi đưa cho anh

"Thế nào? Có gì không hiểu không?" Anh nhếch mày hỏi

"Không có! Tôi đã hiểu đề án này rồi." Cô mỉm cười đáp

"Cô mới đọc mà có thể hiểu sao?" Anh khó tin hỏi lại

"Tất nhiên rồi! Đề án rõ rành rành như vậy mà." Cô cười nói

"Vậy lát nữa cô sẽ thay tôi trình bày đề án." Anh nói

"Anh cho tôi trình bày sao?" Cô hỏi lại

"Đúng vậy! Không làm được sao?"

"Ok! Tôi sẽ làm tốt." Cô cười tự tin nói

Anh Là Đồ Ác Ma!!!Tác giả: Jessi9089Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng"Mẹ! con đi học đây" An Cẩm Hi nói to "Ừ con đi đi. Nhớ đi cẩn thận nha con" Mẹ cô đáp "Vâng con biết rồi ạ" cô cười đáp Nói rồi cô chạy như bay ra trạm xe buýt "Chết rồi mình không muốn bị trễ chút nào" cô tự lẩm bẩm Cô càng chạy nhanh hơn "A! Xe buýt" cô hô to Chiếc xe buýt dừng lại cho cô đi lên. Cô lên xe chọn đại một chỗ và ngồi xuống "May quá kịp rồi" cô thở dài Một lúc sau Chiếc xe dừng tại một trạm xe buýt khác. Cô đi xuống và đi bộ lại phía trường đại học Đây là ngôi trường đại học rất lớn và khá nổi tiếng của Thành phố A. Đa số sinh viên ở đây toàn là con nhà quý tộc không thì là có danh tiếng lẫy lừng. Cô vào được ngôi trường này cũng nhờ có học bổng do cô thi được điểm cao nhất thành phố. Hiện nay cô đang là sinh viên năm cuối. Có ai ngờ được rằng một cô gái 20 tuổi như cô lại sắp ra khỏi trường đại học chứ. Tại vì từ nhỏ không hiểu sao cô lại có trí nhớ lạ thường. Học đâu nhớ đó mà chẳng có khi nào quên. Nên cô mới nhảy lớp giống như thế này "Cẩm Hi, mình ở đây nè" một… Cả một buổi theo Tề Lam đi tới từng chỗ trong công ty làm cho chân cô muốn gãy ra làm đôi. Công ty gì mà lớn thế không biết như là một cái mê cung. May mà có người đi cùng nếu không chắc cô sẽ đi lạc mấtVào căn phòng làm việc của mình. Cô không biết là trợ lý riêng cũng có phòng làm việc à nha. Với lại cô cũng chỉ là sinh viên thực tập. Công nhận công ty lớn đối đãi với nhân viên có khác"Trợ lý An, tài liệu cô cần tham khảo tôi đã để ở trên bàn. Nếu có gì cần thì cô cứ gọi tôi." Tề Lam nóiÔi mẹ ơi, sao nhiều thế này. Cô nhìn những chồng tài liệu mà không khỏi than trong lòng. Không biết đọc tới tối có xong không nữa đây"Cảm ơn anh rất nhiều."  Cô mỉm cười nói"Không có gì, đó là trách nhiệm của tôi." Tề Lam nói rồi điCô bước tới bàn làm việc ngồi xuống sau đó mở một tập tài liệu ra xem. Mày đẹp hơi nhíu lại. Không ngờ Nam Cung thị lớn đến như vậy. Hầu như lãnh vực nào cũng có. Thật khiến cho người khác hâm mộ. Thảo nào có nhiều người muốn vào công ty này làm là vậy.—————Bên kia phòng tổng giám đốcAnh thò tay vào hộc tủ, lấy ra một cái điều khiển. Nhấn nút một cái bức tường trước mặt liền biến thành một mảng trong suốt. Chỉ có phía bên anh mới có thể nhìn thấy được bên cô mà cô thì không thể. Anh ngắm nhìn cô. Cô vẫn đang chăm chú xem tài liệu. Khuôn mặt của cô, cử chỉ động tác đều trông rất đẹp. Nhất là khuôn mặt ấy và làn da ấy. Chết tiệt! Anh đây lại có phản ứng. Thầm rủa trong lòng.Khoé miệng liền lên một nụ cười quỷ dị. Khuôn mặt như ác ma từ địa ngục mới lên."Chặng đường còn dài lắm. Tôi sẽ cho cô nến thử từng mùi vị một trong cuộc sống này An Cẩm Hi à." Anh nhìn chầm chằm bức tường trong suốt nơi có bóng dáng của cô rồi nóiTay anh vô thức nắm chặt tờ giấy trên bàn làm cho nó nhăn nhúm lại. Đó chính là tờ giấy mà anh đã cho người điều tra cô.—————Trời ạ! Đọc cả buổi sáng mà chưa được nữa chồng này. Coi bộ buổi tối phải ở lại rồi. Cô thầm than trong lòngReng reng rengĐiện thoại cô reo lên. Cô cầm lấy điện thoại. Là số lạ, không biết mình có nên nghe máy không đây-Alô-là tôi, cô mau chuẩn bị đi. Cô sẽ cùng tôi ra ngoài gặp khách hàng-sao anh có số điện thoại của tôi?-những người vào làm trong công ty của tôi đều phải điều tra thân phận. Muốn có số điện thoại của cô cũng là điều dễ dàng-à vâng, tôi sẽ chuẩn bị và qua đóCúp máy xong cô liền cầm giỏ xách và chạy ra ngoàiCô gõ cửa phòng Tổng Giám Đốc"Vào đi""Xin lỗi vì đã để Hiên tổng chờ." Cô vội vàng xin lỗi"Đi." Anh gài nút áo vest lại và nói"Vâng."Cả hai cùng vào thang máy. Ra tới bên ngoài thì Tề Lam đã chuẩn bị sẵn xe. Anh và cô cùng lên xeĐiều mà cô kì lạ nhất là dù gì cô cũng là sinh viên thực tập mà anh có thể cho cô đi gặp khách hàng cùng anh sao"Hiên tổng, tôi có thể hỏi một việc được không?" Cô rụt rè hỏi"Nói đi." Anh trả lời"Thật ra tôi dù gì cũng chỉ là sinh viên mới tới. Anh cho tôi đi gặp khách hàng liệu có ổn không?" Cô nói ra suy nghĩ của mình"Sao? Không tự tin với bản thân mình à?" Anh hỏi ngược lại"Không phải như vậy." Cô ấp úng xua tay nói, "chỉ là tôi còn không biết đề án anh bàn bạc với khách hàng là gì thì lấy đâu mà tôi có thể cùng gặp khách hàng với anh chứ.""Đây." Anh đưa cho cô một tập văn kiện, "Đọc đi.""Vâng." Cô đưa tay nhận tập văn kiệnCô ngồi trên xe đọc từng tờ một. Ánh mắt cô chăm chú đọc. Mày đẹp thi thoảng cũng nhíu lại một chút.Anh nhìn chăm chăm dáng vẻ cô đọc. Không nói gì, trong xe là một mảng im lặngMột lúc sau"Xong rồi." Cô gấp tập văn kiện lại rồi đưa cho anh"Thế nào? Có gì không hiểu không?" Anh nhếch mày hỏi"Không có! Tôi đã hiểu đề án này rồi." Cô mỉm cười đáp"Cô mới đọc mà có thể hiểu sao?" Anh khó tin hỏi lại"Tất nhiên rồi! Đề án rõ rành rành như vậy mà." Cô cười nói"Vậy lát nữa cô sẽ thay tôi trình bày đề án." Anh nói"Anh cho tôi trình bày sao?" Cô hỏi lại"Đúng vậy! Không làm được sao?""Ok! Tôi sẽ làm tốt." Cô cười tự tin nói

Chương 15