"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.
Chương 416
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Chát… bịch… a a a…” Không đến ba mươi giây, tất cả bọn họ đều bị vứt ra ngoài cửa, đến Lưu Tú Cầm đang ngồi phệt dưới đất cũng bị ném ra nốt. Advertisement“Nói rồi mấy người không nghe, vậy thì đừng trách tôi, dám bước vào phòng này một bước, vậy chuẩn bị ăn đòn đi!” “Rầm”. AdvertisementÂu Dương Ngọc Quân nhìn mấy người lạnh nhạt nói một câi, rồi cậu kéo cửa đóng cái rầm. “Khốn kiếp, khốn kiếp, chó má, dám đánh Lâm Thanh Đế tao…”, Lâm Thanh Đế giận dữ phừng phừng, hai tay chân của hắn tuy biết ít võ, nhưng chỉ là đối phó được với người bình thường, Âu Dương Ngọc Quân căn bản không thèm để mắt đến, trong giây lát đã bị đánh bại, không còn năng lực chiến đấu. Chủ yếu là vì hắn không nghĩ rằng đến thành phố Cảng sẽ có người làm gì được hắn, hơn nữa vẫn còn Diệp Tử Long mà. “Cậu Lâm, thằng khốn này quá là kiêu căng, dựa vào vài ngón võ mà đánh chúng ta, chúng ta phải trả thù!”, Hàn Tử Hiên một tay ôm mặt, một tay xoa mông, trên mặt đầy vẻ oán hận. Âu Dương Ngọc Quân không chỉ tát cô ta một cái, mà còn đá vào mông cô ta, cảm giác bị sỉ nhục này, khiến cô ta tức muốn chết. “Không cần cô nói, tôi cũng sẽ không tha cho nó, bàn tay nào đánh Lâm Thanh Đế tôi, tôi phải chặt bàn tay đó vứt cho chó ăn!”, Lâm Thanh Đế hung tàn gằn tiếng. “Được, được, cậu Lâm giỏi quá…”, Lưu Tú Cầm phụ họa hai tiếng, không chỉ hận Âu Dương Ngọc Quân, bà ta càng hận Diệp Phàm, bởi vì Âu Dương Ngọc Quân là anh em của Diệp Phàm. “Hừ, dì à, đừng chỉ nói suông, nếu như không được thì phải làm gạo nấu thành cơm, dì phải biết chỉ có hàng còn tem mới có thể trở thành bà chủ nhà họ Lâm của tôi, nếu không…” Lâm Thanh Đề không nói nhiều, Lưu Tú Cầm hiểu rõ, bà ta cắn chặt răng, gật gật đầu. Hàn Tại Dần lập tức nóng ruột, muốn nói nhưng lại bị Lưu Tú Cầm nhéo mạnh vào eo, miệng mở vài lần nhưng lại không nói ra lời. “Tú Cầm, bà điên rồi, sao bà đồng ý với cậu ta, bà muốn hại chính con gái mình sao?”, dưới tầng một của bệnh viện, sau khi mấy người Lâm Thanh Đế đi mất, Hàn Tại Dần trách móc Lưu Tú Cầm, tức đến đỏ gay mặt mũi. “Hại cái gì chứ, đây là vì tốt cho Tiểu Tuyết, bây giờ nó u mê không tỉnh rồi, bỏ qua cậu Lâm tôn quý như thế, nhất định muốn thằng vô ơn bạc nghĩa, thằng sao chổi đen đủi kia…” Lưu Tú Cầm căm giận mắng lớn: “Đứa con bất hiếu, cho dù để kệ chúng ta chịu cảnh đuổi giết cũng không muốn rời khỏi thằng kia, nếu không mạnh tay thì không thể được!” Hàn Tại Dần phẫn nộ: “Vậy bà cũng không thể đẩy con vào biển lửa chứ, cậu Lâm kia chỉ để ý đến vẻ đẹp của Tiểu Tuyết, chứ không hề muốn cưới nó
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chát… bịch… a a a…”
Không đến ba mươi giây, tất cả bọn họ đều bị vứt ra ngoài cửa, đến Lưu Tú Cầm đang ngồi phệt dưới đất cũng bị ném ra nốt.
Advertisement
“Nói rồi mấy người không nghe, vậy thì đừng trách tôi, dám bước vào phòng này một bước, vậy chuẩn bị ăn đòn đi!”
“Rầm”.
Advertisement
Âu Dương Ngọc Quân nhìn mấy người lạnh nhạt nói một câi, rồi cậu kéo cửa đóng cái rầm.
“Khốn kiếp, khốn kiếp, chó má, dám đánh Lâm Thanh Đế tao…”, Lâm Thanh Đế giận dữ phừng phừng, hai tay chân của hắn tuy biết ít võ, nhưng chỉ là đối phó được với người bình thường, Âu Dương Ngọc Quân căn bản không thèm để mắt đến, trong giây lát đã bị đánh bại, không còn năng lực chiến đấu.
Chủ yếu là vì hắn không nghĩ rằng đến thành phố Cảng sẽ có người làm gì được hắn, hơn nữa vẫn còn Diệp Tử Long mà.
“Cậu Lâm, thằng khốn này quá là kiêu căng, dựa vào vài ngón võ mà đánh chúng ta, chúng ta phải trả thù!”, Hàn Tử Hiên một tay ôm mặt, một tay xoa mông, trên mặt đầy vẻ oán hận.
Âu Dương Ngọc Quân không chỉ tát cô ta một cái, mà còn đá vào mông cô ta, cảm giác bị sỉ nhục này, khiến cô ta tức muốn chết.
“Không cần cô nói, tôi cũng sẽ không tha cho nó, bàn tay nào đánh Lâm Thanh Đế tôi, tôi phải chặt bàn tay đó vứt cho chó ăn!”, Lâm Thanh Đế hung tàn gằn tiếng.
“Được, được, cậu Lâm giỏi quá…”, Lưu Tú Cầm phụ họa hai tiếng, không chỉ hận Âu Dương Ngọc Quân, bà ta càng hận Diệp Phàm, bởi vì Âu Dương Ngọc Quân là anh em của Diệp Phàm.
“Hừ, dì à, đừng chỉ nói suông, nếu như không được thì phải làm gạo nấu thành cơm, dì phải biết chỉ có hàng còn tem mới có thể trở thành bà chủ nhà họ Lâm của tôi, nếu không…”
Lâm Thanh Đề không nói nhiều, Lưu Tú Cầm hiểu rõ, bà ta cắn chặt răng, gật gật đầu.
Hàn Tại Dần lập tức nóng ruột, muốn nói nhưng lại bị Lưu Tú Cầm nhéo mạnh vào eo, miệng mở vài lần nhưng lại không nói ra lời.
“Tú Cầm, bà điên rồi, sao bà đồng ý với cậu ta, bà muốn hại chính con gái mình sao?”, dưới tầng một của bệnh viện, sau khi mấy người Lâm Thanh Đế đi mất, Hàn Tại Dần trách móc Lưu Tú Cầm, tức đến đỏ gay mặt mũi.
“Hại cái gì chứ, đây là vì tốt cho Tiểu Tuyết, bây giờ nó u mê không tỉnh rồi, bỏ qua cậu Lâm tôn quý như thế, nhất định muốn thằng vô ơn bạc nghĩa, thằng sao chổi đen đủi kia…”
Lưu Tú Cầm căm giận mắng lớn: “Đứa con bất hiếu, cho dù để kệ chúng ta chịu cảnh đuổi giết cũng không muốn rời khỏi thằng kia, nếu không mạnh tay thì không thể được!”
Hàn Tại Dần phẫn nộ: “Vậy bà cũng không thể đẩy con vào biển lửa chứ, cậu Lâm kia chỉ để ý đến vẻ đẹp của Tiểu Tuyết, chứ không hề muốn cưới nó
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Chát… bịch… a a a…” Không đến ba mươi giây, tất cả bọn họ đều bị vứt ra ngoài cửa, đến Lưu Tú Cầm đang ngồi phệt dưới đất cũng bị ném ra nốt. Advertisement“Nói rồi mấy người không nghe, vậy thì đừng trách tôi, dám bước vào phòng này một bước, vậy chuẩn bị ăn đòn đi!” “Rầm”. AdvertisementÂu Dương Ngọc Quân nhìn mấy người lạnh nhạt nói một câi, rồi cậu kéo cửa đóng cái rầm. “Khốn kiếp, khốn kiếp, chó má, dám đánh Lâm Thanh Đế tao…”, Lâm Thanh Đế giận dữ phừng phừng, hai tay chân của hắn tuy biết ít võ, nhưng chỉ là đối phó được với người bình thường, Âu Dương Ngọc Quân căn bản không thèm để mắt đến, trong giây lát đã bị đánh bại, không còn năng lực chiến đấu. Chủ yếu là vì hắn không nghĩ rằng đến thành phố Cảng sẽ có người làm gì được hắn, hơn nữa vẫn còn Diệp Tử Long mà. “Cậu Lâm, thằng khốn này quá là kiêu căng, dựa vào vài ngón võ mà đánh chúng ta, chúng ta phải trả thù!”, Hàn Tử Hiên một tay ôm mặt, một tay xoa mông, trên mặt đầy vẻ oán hận. Âu Dương Ngọc Quân không chỉ tát cô ta một cái, mà còn đá vào mông cô ta, cảm giác bị sỉ nhục này, khiến cô ta tức muốn chết. “Không cần cô nói, tôi cũng sẽ không tha cho nó, bàn tay nào đánh Lâm Thanh Đế tôi, tôi phải chặt bàn tay đó vứt cho chó ăn!”, Lâm Thanh Đế hung tàn gằn tiếng. “Được, được, cậu Lâm giỏi quá…”, Lưu Tú Cầm phụ họa hai tiếng, không chỉ hận Âu Dương Ngọc Quân, bà ta càng hận Diệp Phàm, bởi vì Âu Dương Ngọc Quân là anh em của Diệp Phàm. “Hừ, dì à, đừng chỉ nói suông, nếu như không được thì phải làm gạo nấu thành cơm, dì phải biết chỉ có hàng còn tem mới có thể trở thành bà chủ nhà họ Lâm của tôi, nếu không…” Lâm Thanh Đề không nói nhiều, Lưu Tú Cầm hiểu rõ, bà ta cắn chặt răng, gật gật đầu. Hàn Tại Dần lập tức nóng ruột, muốn nói nhưng lại bị Lưu Tú Cầm nhéo mạnh vào eo, miệng mở vài lần nhưng lại không nói ra lời. “Tú Cầm, bà điên rồi, sao bà đồng ý với cậu ta, bà muốn hại chính con gái mình sao?”, dưới tầng một của bệnh viện, sau khi mấy người Lâm Thanh Đế đi mất, Hàn Tại Dần trách móc Lưu Tú Cầm, tức đến đỏ gay mặt mũi. “Hại cái gì chứ, đây là vì tốt cho Tiểu Tuyết, bây giờ nó u mê không tỉnh rồi, bỏ qua cậu Lâm tôn quý như thế, nhất định muốn thằng vô ơn bạc nghĩa, thằng sao chổi đen đủi kia…” Lưu Tú Cầm căm giận mắng lớn: “Đứa con bất hiếu, cho dù để kệ chúng ta chịu cảnh đuổi giết cũng không muốn rời khỏi thằng kia, nếu không mạnh tay thì không thể được!” Hàn Tại Dần phẫn nộ: “Vậy bà cũng không thể đẩy con vào biển lửa chứ, cậu Lâm kia chỉ để ý đến vẻ đẹp của Tiểu Tuyết, chứ không hề muốn cưới nó