Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Thành viên trong nhà Diệp Thanh Thủy cực kì đơn giản, Ông Diệp và Bà Diệp sinh được hai người con trai, cả hai đều tham gia quân đội, người con trai cả đã anh dũng hy sinh, người con trai còn lại vẫn còn đang làm trong quân đội. Ông Diệp đã mất mấy năm trước, hiện nay trong nhà chỉ còn ba người phụ nữ. Mặc dù mẹ góa con côi, nhưng may mắn là thuộc gia đình quân đội, trong cả một đại đội lớn cũng có chút tiếng tăm. Diệp Thanh Thủy đập dập tỏi, rưới thêm vài giọt mỡ lợn, xào món rau lang, rau xanh và bóng dầu. Cô dọn dẹp bát đũa chưa được bao lâu, bà Diệp và mẹ Diệp lần lượt từng người một bước vào nhà bếp ăn cơm, cùng lúc đó, mẹ Diệp sốt sắng nói: “Thủy nhi, lấy thêm một bát nữa.” “Bạn của Tiểu Tạ hôm nay tới nhà chúng ta ăn tối.” May mắn thay Diệp Thanh Thủy lúc này là Diệp Thanh Thủy của bốn mươi năm sau xuyên không về, thói quen nấu cơm theo số lượng người ăn đã sớm thay đổi, nếu không lúc này sẽ phải bối rối lắm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những năm…

Chương 29: Yêu Cũng Không Mà Hận Cũng Chẳng Có (2)

[Thập Niên 70] Kiều Tức PhụTác giả: Tố Muội Bình SinhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa Thành viên trong nhà Diệp Thanh Thủy cực kì đơn giản, Ông Diệp và Bà Diệp sinh được hai người con trai, cả hai đều tham gia quân đội, người con trai cả đã anh dũng hy sinh, người con trai còn lại vẫn còn đang làm trong quân đội. Ông Diệp đã mất mấy năm trước, hiện nay trong nhà chỉ còn ba người phụ nữ. Mặc dù mẹ góa con côi, nhưng may mắn là thuộc gia đình quân đội, trong cả một đại đội lớn cũng có chút tiếng tăm. Diệp Thanh Thủy đập dập tỏi, rưới thêm vài giọt mỡ lợn, xào món rau lang, rau xanh và bóng dầu. Cô dọn dẹp bát đũa chưa được bao lâu, bà Diệp và mẹ Diệp lần lượt từng người một bước vào nhà bếp ăn cơm, cùng lúc đó, mẹ Diệp sốt sắng nói: “Thủy nhi, lấy thêm một bát nữa.” “Bạn của Tiểu Tạ hôm nay tới nhà chúng ta ăn tối.” May mắn thay Diệp Thanh Thủy lúc này là Diệp Thanh Thủy của bốn mươi năm sau xuyên không về, thói quen nấu cơm theo số lượng người ăn đã sớm thay đổi, nếu không lúc này sẽ phải bối rối lắm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những năm… Thịt rắn ở nông thôn cũng không hiếm, các xã viên trong đội sản xuất thỉnh thoảng cũng bắt được rắn và lấy ra ngâm rượu. Thịt rắn không dễ chế biến, xào rất dễ nát, chế biến không ngon miệng thì có mùi tanh. Cho nên người nông thôn thích lấy rắn để ngâm rượu hơn, rượu rắn ngâm cũng càng lâu sẽ càng thơm, nhưng không có nhiều lắm nên cũng coi là thứ quý.Diệp Thanh Thủy nấu cháo, sau khi nước sôi thì bỏ thịt rắn ướp một đêm.Thịt rắn và cháo đều được nấu rất kỹ, mang theo mùi hương của rượu nếp, thái nhỏ hành và gừng thành sợi rồi rắc vào, cháo đậm đà, nấu ăn rất béo ngậy. Diệp Thanh Thủy đổ đi một ít canh rắn tối hôm qua còn chưa uống hết.Ba con gà mái trong nhà nhanh chóng vỗ cánh vào mổ những lá rau xanh trong nồi canh.Tạ Đình Ngọc đang ngồi xổm trên mặt đất đánh răng thì nhìn thấy Diệp Thanh Thủy đổ canh rắn đi, ánh mắt anh tối sầm lại.Diệp Thanh Thủy thấy anh nhìn chằm chằm canh trên mặt đất, tầm mắt dời sang chỗ khác không thèm để ý tới anh. Đây là con rắn cô bắt được, thích xử lý sao thì xử lý, thích cho ai ăn thì cho. Tạ Đình Ngọc không quản được! Cô đổ canh xong, tay chân nhanh nhẹn rửa sạch chậu, bày chén đũa xong rồi gọi mẹ và bà đến ăn sáng.Tạ Đình Ngọc thấy ánh mắt của cô nhóc này đột nhiên hung dữ, khóe môi lạnh nhạt mím lại.Nửa đêm cô không ngủ chạy lung tung, tính tình vậy mà vẫn rất tốt.Nhưng người cô bình thường yếu ớt nhỏ gầy, bộ dáng hung dữ cũng chả hung dữ tới đây, trừng mắt giống như một cô gái nhu nhược.Tạ Đình Ngọc đã tự giác nhập thế vai thành một thầy giáo, là một giáo viên có trình độ, đối mặt với những học sinh ngoan cố không hiểu chuyện phải dạy dỗ thật tốt, phải cho cô biết chuyện gì là sai.Ví dụ như một cô gái, đêm khuya không ngủ được lại chạy lung tung khắp nơi.Lúc ăn sáng, Diệp Thanh Thủy đều bày đũa, múc cháo cho mọi người trong nhà. Nhưng lại thiếu một phần của mỗi mình Tạ Đình Ngọc. Loại đãi ngộ này vẫn là lần đầu tiên anh nhận được. Tối hôm qua không phải là... giọng nói hơi hung dữ, cô nhóc này lại còn tức giận sao?Tạ Đình Ngọc thấy chỉ thiếu mỗi đũa của mình, coi như tích cực đi múc cháo lấy đũa. Đối mặt với thức ăn ngon, tính tình của anh vẫn còn rất tốt.Thịt rắn mỏng, nấu mềm mà không bị nát, thịt trơn nhẵn ăn rất ngon miệng, hương vị cháo càng nhạt, càng có vị tươi ngon.Một chén cháo thơm ngào ngạt, uống vào bụng cảm giác rất ấm áp, vô cùng thoải mái. Cô nhóc này bề ngoài nhìn như yếu đuối có thể bắt nạt được, nhưng thật ra tính cách thì ngược lại rất lém lỉnh, nếu như có thể đè ép tính tình của cô bằng việc đọc sách, sau này nói không chừng sẽ là một người dịu dàng, tốt bụng.Trái tim cô vẫn còn mềm yếu.Đêm qua, Tạ Đình Ngọc đã gặp Thẩm Vệ Dân. Thẩm Vệ Dân chưa từng hòa nhã với Diệp Thanh Thủy, lần trước tới nhà họ Diệp gia thậm chí còn chế giễu Diệp Thanh Thủy vài câu, nhưng Diệp Thanh Thủy quay đầu lại còn mời anh ta uống canh ăn thịt. Điều này khiến Tạ Đình Ngọc hơi ngạc nhiên.Vẻ mặt anh như thường, yên lặng uống xong một chén cháo.Anh nói: “Hôm nay nhiệm vụ của đội sản xuất không nặng lắm, buổi trưa làm xong việc anh sẽ trở về kiểm tra thử việc học thuộc lòng. Học tập nằm ở sự kiên trì, bài tập về nhà hàng ngày đều không được bỏ bê.

Thịt rắn ở nông thôn cũng không hiếm, các xã viên trong đội sản xuất thỉnh thoảng cũng bắt được rắn và lấy ra ngâm rượu. Thịt rắn không dễ chế biến, xào rất dễ nát, chế biến không ngon miệng thì có mùi tanh. Cho nên người nông thôn thích lấy rắn để ngâm rượu hơn, rượu rắn ngâm cũng càng lâu sẽ càng thơm, nhưng không có nhiều lắm nên cũng coi là thứ quý.

Diệp Thanh Thủy nấu cháo, sau khi nước sôi thì bỏ thịt rắn ướp một đêm.

Thịt rắn và cháo đều được nấu rất kỹ, mang theo mùi hương của rượu nếp, thái nhỏ hành và gừng thành sợi rồi rắc vào, cháo đậm đà, nấu ăn rất béo ngậy. Diệp Thanh Thủy đổ đi một ít canh rắn tối hôm qua còn chưa uống hết.

Ba con gà mái trong nhà nhanh chóng vỗ cánh vào mổ những lá rau xanh trong nồi canh.

Tạ Đình Ngọc đang ngồi xổm trên mặt đất đánh răng thì nhìn thấy Diệp Thanh Thủy đổ canh rắn đi, ánh mắt anh tối sầm lại.

Diệp Thanh Thủy thấy anh nhìn chằm chằm canh trên mặt đất, tầm mắt dời sang chỗ khác không thèm để ý tới anh. Đây là con rắn cô bắt được, thích xử lý sao thì xử lý, thích cho ai ăn thì cho. Tạ Đình Ngọc không quản được! Cô đổ canh xong, tay chân nhanh nhẹn rửa sạch chậu, bày chén đũa xong rồi gọi mẹ và bà đến ăn sáng.

Tạ Đình Ngọc thấy ánh mắt của cô nhóc này đột nhiên hung dữ, khóe môi lạnh nhạt mím lại.

Nửa đêm cô không ngủ chạy lung tung, tính tình vậy mà vẫn rất tốt.

Nhưng người cô bình thường yếu ớt nhỏ gầy, bộ dáng hung dữ cũng chả hung dữ tới đây, trừng mắt giống như một cô gái nhu nhược.

Tạ Đình Ngọc đã tự giác nhập thế vai thành một thầy giáo, là một giáo viên có trình độ, đối mặt với những học sinh ngoan cố không hiểu chuyện phải dạy dỗ thật tốt, phải cho cô biết chuyện gì là sai.

Ví dụ như một cô gái, đêm khuya không ngủ được lại chạy lung tung khắp nơi.

Lúc ăn sáng, Diệp Thanh Thủy đều bày đũa, múc cháo cho mọi người trong nhà. Nhưng lại thiếu một phần của mỗi mình Tạ Đình Ngọc. Loại đãi ngộ này vẫn là lần đầu tiên anh nhận được. Tối hôm qua không phải là... giọng nói hơi hung dữ, cô nhóc này lại còn tức giận sao?

Tạ Đình Ngọc thấy chỉ thiếu mỗi đũa của mình, coi như tích cực đi múc cháo lấy đũa. Đối mặt với thức ăn ngon, tính tình của anh vẫn còn rất tốt.

Thịt rắn mỏng, nấu mềm mà không bị nát, thịt trơn nhẵn ăn rất ngon miệng, hương vị cháo càng nhạt, càng có vị tươi ngon.

Một chén cháo thơm ngào ngạt, uống vào bụng cảm giác rất ấm áp, vô cùng thoải mái. Cô nhóc này bề ngoài nhìn như yếu đuối có thể bắt nạt được, nhưng thật ra tính cách thì ngược lại rất lém lỉnh, nếu như có thể đè ép tính tình của cô bằng việc đọc sách, sau này nói không chừng sẽ là một người dịu dàng, tốt bụng.

Trái tim cô vẫn còn mềm yếu.

Đêm qua, Tạ Đình Ngọc đã gặp Thẩm Vệ Dân. Thẩm Vệ Dân chưa từng hòa nhã với Diệp Thanh Thủy, lần trước tới nhà họ Diệp gia thậm chí còn chế giễu Diệp Thanh Thủy vài câu, nhưng Diệp Thanh Thủy quay đầu lại còn mời anh ta uống canh ăn thịt. Điều này khiến Tạ Đình Ngọc hơi ngạc nhiên.

Vẻ mặt anh như thường, yên lặng uống xong một chén cháo.

Anh nói: “Hôm nay nhiệm vụ của đội sản xuất không nặng lắm, buổi trưa làm xong việc anh sẽ trở về kiểm tra thử việc học thuộc lòng. Học tập nằm ở sự kiên trì, bài tập về nhà hàng ngày đều không được bỏ bê.

[Thập Niên 70] Kiều Tức PhụTác giả: Tố Muội Bình SinhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa Thành viên trong nhà Diệp Thanh Thủy cực kì đơn giản, Ông Diệp và Bà Diệp sinh được hai người con trai, cả hai đều tham gia quân đội, người con trai cả đã anh dũng hy sinh, người con trai còn lại vẫn còn đang làm trong quân đội. Ông Diệp đã mất mấy năm trước, hiện nay trong nhà chỉ còn ba người phụ nữ. Mặc dù mẹ góa con côi, nhưng may mắn là thuộc gia đình quân đội, trong cả một đại đội lớn cũng có chút tiếng tăm. Diệp Thanh Thủy đập dập tỏi, rưới thêm vài giọt mỡ lợn, xào món rau lang, rau xanh và bóng dầu. Cô dọn dẹp bát đũa chưa được bao lâu, bà Diệp và mẹ Diệp lần lượt từng người một bước vào nhà bếp ăn cơm, cùng lúc đó, mẹ Diệp sốt sắng nói: “Thủy nhi, lấy thêm một bát nữa.” “Bạn của Tiểu Tạ hôm nay tới nhà chúng ta ăn tối.” May mắn thay Diệp Thanh Thủy lúc này là Diệp Thanh Thủy của bốn mươi năm sau xuyên không về, thói quen nấu cơm theo số lượng người ăn đã sớm thay đổi, nếu không lúc này sẽ phải bối rối lắm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những năm… Thịt rắn ở nông thôn cũng không hiếm, các xã viên trong đội sản xuất thỉnh thoảng cũng bắt được rắn và lấy ra ngâm rượu. Thịt rắn không dễ chế biến, xào rất dễ nát, chế biến không ngon miệng thì có mùi tanh. Cho nên người nông thôn thích lấy rắn để ngâm rượu hơn, rượu rắn ngâm cũng càng lâu sẽ càng thơm, nhưng không có nhiều lắm nên cũng coi là thứ quý.Diệp Thanh Thủy nấu cháo, sau khi nước sôi thì bỏ thịt rắn ướp một đêm.Thịt rắn và cháo đều được nấu rất kỹ, mang theo mùi hương của rượu nếp, thái nhỏ hành và gừng thành sợi rồi rắc vào, cháo đậm đà, nấu ăn rất béo ngậy. Diệp Thanh Thủy đổ đi một ít canh rắn tối hôm qua còn chưa uống hết.Ba con gà mái trong nhà nhanh chóng vỗ cánh vào mổ những lá rau xanh trong nồi canh.Tạ Đình Ngọc đang ngồi xổm trên mặt đất đánh răng thì nhìn thấy Diệp Thanh Thủy đổ canh rắn đi, ánh mắt anh tối sầm lại.Diệp Thanh Thủy thấy anh nhìn chằm chằm canh trên mặt đất, tầm mắt dời sang chỗ khác không thèm để ý tới anh. Đây là con rắn cô bắt được, thích xử lý sao thì xử lý, thích cho ai ăn thì cho. Tạ Đình Ngọc không quản được! Cô đổ canh xong, tay chân nhanh nhẹn rửa sạch chậu, bày chén đũa xong rồi gọi mẹ và bà đến ăn sáng.Tạ Đình Ngọc thấy ánh mắt của cô nhóc này đột nhiên hung dữ, khóe môi lạnh nhạt mím lại.Nửa đêm cô không ngủ chạy lung tung, tính tình vậy mà vẫn rất tốt.Nhưng người cô bình thường yếu ớt nhỏ gầy, bộ dáng hung dữ cũng chả hung dữ tới đây, trừng mắt giống như một cô gái nhu nhược.Tạ Đình Ngọc đã tự giác nhập thế vai thành một thầy giáo, là một giáo viên có trình độ, đối mặt với những học sinh ngoan cố không hiểu chuyện phải dạy dỗ thật tốt, phải cho cô biết chuyện gì là sai.Ví dụ như một cô gái, đêm khuya không ngủ được lại chạy lung tung khắp nơi.Lúc ăn sáng, Diệp Thanh Thủy đều bày đũa, múc cháo cho mọi người trong nhà. Nhưng lại thiếu một phần của mỗi mình Tạ Đình Ngọc. Loại đãi ngộ này vẫn là lần đầu tiên anh nhận được. Tối hôm qua không phải là... giọng nói hơi hung dữ, cô nhóc này lại còn tức giận sao?Tạ Đình Ngọc thấy chỉ thiếu mỗi đũa của mình, coi như tích cực đi múc cháo lấy đũa. Đối mặt với thức ăn ngon, tính tình của anh vẫn còn rất tốt.Thịt rắn mỏng, nấu mềm mà không bị nát, thịt trơn nhẵn ăn rất ngon miệng, hương vị cháo càng nhạt, càng có vị tươi ngon.Một chén cháo thơm ngào ngạt, uống vào bụng cảm giác rất ấm áp, vô cùng thoải mái. Cô nhóc này bề ngoài nhìn như yếu đuối có thể bắt nạt được, nhưng thật ra tính cách thì ngược lại rất lém lỉnh, nếu như có thể đè ép tính tình của cô bằng việc đọc sách, sau này nói không chừng sẽ là một người dịu dàng, tốt bụng.Trái tim cô vẫn còn mềm yếu.Đêm qua, Tạ Đình Ngọc đã gặp Thẩm Vệ Dân. Thẩm Vệ Dân chưa từng hòa nhã với Diệp Thanh Thủy, lần trước tới nhà họ Diệp gia thậm chí còn chế giễu Diệp Thanh Thủy vài câu, nhưng Diệp Thanh Thủy quay đầu lại còn mời anh ta uống canh ăn thịt. Điều này khiến Tạ Đình Ngọc hơi ngạc nhiên.Vẻ mặt anh như thường, yên lặng uống xong một chén cháo.Anh nói: “Hôm nay nhiệm vụ của đội sản xuất không nặng lắm, buổi trưa làm xong việc anh sẽ trở về kiểm tra thử việc học thuộc lòng. Học tập nằm ở sự kiên trì, bài tập về nhà hàng ngày đều không được bỏ bê.

Chương 29: Yêu Cũng Không Mà Hận Cũng Chẳng Có (2)