Trương Tư Nghị dùng tay trượt màn hình điện thoại di động, thời gian hiện rõ trên màn hình, 11:35. Lúc cậu vừa ngồi xuống là 10:40, nói cách khác, nữ sinh tóc xoăn có khuôn mặt xinh đẹp này đã trách móc cậu ít nhất một tiếng đồng hồ. Hơn nữa hình như đối phương không muốn dừng lại, cốc cà phê trước mặt cô đã hoàn toàn nguội lạnh, đến bây giờ cô không hề uống một ngụm. Trương Tư Nghị tò mò không hiểu tại sao cô nói liếng thoắng trong thời gian dài như thế mà không khát nước. Bởi vì thật sự nhàm chán, Trương Tư Nghị chuyển tầm nhìn đến nội thất và trang trí trong quán cà phê, phong cách Châu Âu đơn giản, thiết kế visual line, sử dụng vách ngăn phân vùng bàn ghế, tô điểm thêm những chiếc đèn hình ngôi sao màu xanh lục, ngoài ra vắng vẻ không có nhiều người… “Rốt cuộc anh có nghe em nói gì không?” Nữ sinh đột ngột nâng giọng cao vút lên, thu hút toàn bộ sự chú ý của Trương Tư Nghị. “A, đang nghe mà.” Trương Tư Nghị giật mình, cậu vội vàng chuyển đường nhìn trở về. Móng tay được quét sơn…
Chương 124: Xuất hiện
Trợ Lý Kiến Trúc SưTác giả: Hi Hòa Thanh LinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngTrương Tư Nghị dùng tay trượt màn hình điện thoại di động, thời gian hiện rõ trên màn hình, 11:35. Lúc cậu vừa ngồi xuống là 10:40, nói cách khác, nữ sinh tóc xoăn có khuôn mặt xinh đẹp này đã trách móc cậu ít nhất một tiếng đồng hồ. Hơn nữa hình như đối phương không muốn dừng lại, cốc cà phê trước mặt cô đã hoàn toàn nguội lạnh, đến bây giờ cô không hề uống một ngụm. Trương Tư Nghị tò mò không hiểu tại sao cô nói liếng thoắng trong thời gian dài như thế mà không khát nước. Bởi vì thật sự nhàm chán, Trương Tư Nghị chuyển tầm nhìn đến nội thất và trang trí trong quán cà phê, phong cách Châu Âu đơn giản, thiết kế visual line, sử dụng vách ngăn phân vùng bàn ghế, tô điểm thêm những chiếc đèn hình ngôi sao màu xanh lục, ngoài ra vắng vẻ không có nhiều người… “Rốt cuộc anh có nghe em nói gì không?” Nữ sinh đột ngột nâng giọng cao vút lên, thu hút toàn bộ sự chú ý của Trương Tư Nghị. “A, đang nghe mà.” Trương Tư Nghị giật mình, cậu vội vàng chuyển đường nhìn trở về. Móng tay được quét sơn… Khách sạn nằm ven bờ hồ Điền Trì của thành phố Côn Minh, ngồi trong xe, cả hai có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng bên ngoài, làn nước trong xanh, ngọn núi tím biếc, phóng mắt thu trọn vẻ đẹp sinh thái nguyên sơ, làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc.Sau khi ra khỏi xe, Trương Tư Nghị nâng ngực lên và hít một hơi thật sâu: “Ah! Không khí trong lành! Không khí trong lành! Tuyệt vời!”Đào Phỉ cũng tràn đầy thỏa mãn mà nheo mắt lại, cảm khái nói: “Nếu môi trường và bầu không khí ở tất cả các vùng trên đất nước đều tốt như Côn Minh, có lẽ có nhiều người sẽ không xuất ngoại.”Nói xong, hai người sóng vai đi vào khách sạn. Bên ngoài được bao quanh bởi hồ nước và các ngọn núi, bên trong có sân nhỏ bên hồ bơi, trong ngoài đồng nhất. Có người nói rằng chủ đề thiết kế của khách sạn này là bươm bướm, các vật trang trí hình “bướm” có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi bên trong và bên ngoài khách sạn, tạo nên một cảnh tượng mộng mơ, lãng mạn và thanh lịch.Dọc đường đi, Trương Tư Nghị không nhịn được mà giơ máy ảnh lên chụp vài bức ảnh.Hai người đặt một căn phòng tiêu chuẩn có ban công. Phòng rất rộng, được trang bị đầy đủ, có thể trực tiếp tận hưởng vẻ đẹp của hồ Điền Trì.Trương Tư Nghị buông valy xuống, cầm điện thoại di động ra ngoài ban công chụp vài tấm ảnh đẹp, trốn Đào Phỉ, len lén gửi cho Cố Tiêu: “Bọn em đến khách sạn rồi!”Vài giây sau Cố Tiêu trả lời ngay: “Ở chỗ nào?”Trương Tư Nghị: “Khách sạn Côn Minh Intercontinental.”Cậu sợ Cố Tiêu nghĩ cậu ở nơi quá xa xỉ, nhanh chóng vứt bỏ đồng đội, tố cáo: “Là Đào Phỉ chọn.” (>_
Khách sạn nằm ven bờ hồ Điền Trì của thành phố Côn Minh, ngồi trong xe, cả hai có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng bên ngoài, làn nước trong xanh, ngọn núi tím biếc, phóng mắt thu trọn vẻ đẹp sinh thái nguyên sơ, làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc.
Sau khi ra khỏi xe, Trương Tư Nghị nâng ngực lên và hít một hơi thật sâu: “Ah! Không khí trong lành! Không khí trong lành! Tuyệt vời!”
Đào Phỉ cũng tràn đầy thỏa mãn mà nheo mắt lại, cảm khái nói: “Nếu môi trường và bầu không khí ở tất cả các vùng trên đất nước đều tốt như Côn Minh, có lẽ có nhiều người sẽ không xuất ngoại.”
Nói xong, hai người sóng vai đi vào khách sạn. Bên ngoài được bao quanh bởi hồ nước và các ngọn núi, bên trong có sân nhỏ bên hồ bơi, trong ngoài đồng nhất. Có người nói rằng chủ đề thiết kế của khách sạn này là bươm bướm, các vật trang trí hình “bướm” có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi bên trong và bên ngoài khách sạn, tạo nên một cảnh tượng mộng mơ, lãng mạn và thanh lịch.
Dọc đường đi, Trương Tư Nghị không nhịn được mà giơ máy ảnh lên chụp vài bức ảnh.
Hai người đặt một căn phòng tiêu chuẩn có ban công. Phòng rất rộng, được trang bị đầy đủ, có thể trực tiếp tận hưởng vẻ đẹp của hồ Điền Trì.
Trương Tư Nghị buông valy xuống, cầm điện thoại di động ra ngoài ban công chụp vài tấm ảnh đẹp, trốn Đào Phỉ, len lén gửi cho Cố Tiêu: “Bọn em đến khách sạn rồi!”
Vài giây sau Cố Tiêu trả lời ngay: “Ở chỗ nào?”
Trương Tư Nghị: “Khách sạn Côn Minh Intercontinental.”
Cậu sợ Cố Tiêu nghĩ cậu ở nơi quá xa xỉ, nhanh chóng vứt bỏ đồng đội, tố cáo: “Là Đào Phỉ chọn.” (>_
Trợ Lý Kiến Trúc SưTác giả: Hi Hòa Thanh LinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngTrương Tư Nghị dùng tay trượt màn hình điện thoại di động, thời gian hiện rõ trên màn hình, 11:35. Lúc cậu vừa ngồi xuống là 10:40, nói cách khác, nữ sinh tóc xoăn có khuôn mặt xinh đẹp này đã trách móc cậu ít nhất một tiếng đồng hồ. Hơn nữa hình như đối phương không muốn dừng lại, cốc cà phê trước mặt cô đã hoàn toàn nguội lạnh, đến bây giờ cô không hề uống một ngụm. Trương Tư Nghị tò mò không hiểu tại sao cô nói liếng thoắng trong thời gian dài như thế mà không khát nước. Bởi vì thật sự nhàm chán, Trương Tư Nghị chuyển tầm nhìn đến nội thất và trang trí trong quán cà phê, phong cách Châu Âu đơn giản, thiết kế visual line, sử dụng vách ngăn phân vùng bàn ghế, tô điểm thêm những chiếc đèn hình ngôi sao màu xanh lục, ngoài ra vắng vẻ không có nhiều người… “Rốt cuộc anh có nghe em nói gì không?” Nữ sinh đột ngột nâng giọng cao vút lên, thu hút toàn bộ sự chú ý của Trương Tư Nghị. “A, đang nghe mà.” Trương Tư Nghị giật mình, cậu vội vàng chuyển đường nhìn trở về. Móng tay được quét sơn… Khách sạn nằm ven bờ hồ Điền Trì của thành phố Côn Minh, ngồi trong xe, cả hai có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng bên ngoài, làn nước trong xanh, ngọn núi tím biếc, phóng mắt thu trọn vẻ đẹp sinh thái nguyên sơ, làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc.Sau khi ra khỏi xe, Trương Tư Nghị nâng ngực lên và hít một hơi thật sâu: “Ah! Không khí trong lành! Không khí trong lành! Tuyệt vời!”Đào Phỉ cũng tràn đầy thỏa mãn mà nheo mắt lại, cảm khái nói: “Nếu môi trường và bầu không khí ở tất cả các vùng trên đất nước đều tốt như Côn Minh, có lẽ có nhiều người sẽ không xuất ngoại.”Nói xong, hai người sóng vai đi vào khách sạn. Bên ngoài được bao quanh bởi hồ nước và các ngọn núi, bên trong có sân nhỏ bên hồ bơi, trong ngoài đồng nhất. Có người nói rằng chủ đề thiết kế của khách sạn này là bươm bướm, các vật trang trí hình “bướm” có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi bên trong và bên ngoài khách sạn, tạo nên một cảnh tượng mộng mơ, lãng mạn và thanh lịch.Dọc đường đi, Trương Tư Nghị không nhịn được mà giơ máy ảnh lên chụp vài bức ảnh.Hai người đặt một căn phòng tiêu chuẩn có ban công. Phòng rất rộng, được trang bị đầy đủ, có thể trực tiếp tận hưởng vẻ đẹp của hồ Điền Trì.Trương Tư Nghị buông valy xuống, cầm điện thoại di động ra ngoài ban công chụp vài tấm ảnh đẹp, trốn Đào Phỉ, len lén gửi cho Cố Tiêu: “Bọn em đến khách sạn rồi!”Vài giây sau Cố Tiêu trả lời ngay: “Ở chỗ nào?”Trương Tư Nghị: “Khách sạn Côn Minh Intercontinental.”Cậu sợ Cố Tiêu nghĩ cậu ở nơi quá xa xỉ, nhanh chóng vứt bỏ đồng đội, tố cáo: “Là Đào Phỉ chọn.” (>_