Tác giả:

Hôm nay là ngày tổ chức đại thọ 80 tuổi cho ông nội Bạc tại Lâm Thành, khách khứa đến tập nập, vô cùng náo nhiệt. Tuy nhiên bỗng dưng có tiếng hét ở trong vườn hoa vang lên, tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc đều bàng hoàng. Có người nhận ra đó là giọng nói của mợ cả Lâm Mai Phương - người đang mang bầu quý tử nhà họ Bạc, vì thế người nhà họ Bạc vội vàng chạy ra vườn. Bên trong bể bơi trước mặt mọi người, xuất hiện bóng dáng hai người đang chật vật bên trong đó. Trước khi mọi người kịp phản ứng thì Bạc Minh Thành đã nhảy vào bể bơi, vội vàng ôm Lâm Mai Phương đang vùng vẫy lên bờ. Lúc này, khi mọi người có phản ứng thì nhân viên bảo vệ mới lao xuống nước cứu Thẩm Thanh Ngọc. Khi quay trở lại trong phòng, cả người Thẩm Thanh Ngọc ướt sũng, lúc cô đi ngang qua, người giúp việc cũng coi như không nhìn thấy ai. Không ai quan tâm cô trở về thế nào, cũng chẳng một ai quan tâm có chuyện gì sẽ xảy ra với cô. Sau hơn ba năm ở nhà họ Bạc, thật ra từ lâu, Thẩm Thanh Ngọc đã biết rằng vị trí…

Chương 182: 182: Thực Tế Vậy À

Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly HônTác giả: Tiểu Thúc ThúcTruyện Ngôn TìnhHôm nay là ngày tổ chức đại thọ 80 tuổi cho ông nội Bạc tại Lâm Thành, khách khứa đến tập nập, vô cùng náo nhiệt. Tuy nhiên bỗng dưng có tiếng hét ở trong vườn hoa vang lên, tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc đều bàng hoàng. Có người nhận ra đó là giọng nói của mợ cả Lâm Mai Phương - người đang mang bầu quý tử nhà họ Bạc, vì thế người nhà họ Bạc vội vàng chạy ra vườn. Bên trong bể bơi trước mặt mọi người, xuất hiện bóng dáng hai người đang chật vật bên trong đó. Trước khi mọi người kịp phản ứng thì Bạc Minh Thành đã nhảy vào bể bơi, vội vàng ôm Lâm Mai Phương đang vùng vẫy lên bờ. Lúc này, khi mọi người có phản ứng thì nhân viên bảo vệ mới lao xuống nước cứu Thẩm Thanh Ngọc. Khi quay trở lại trong phòng, cả người Thẩm Thanh Ngọc ướt sũng, lúc cô đi ngang qua, người giúp việc cũng coi như không nhìn thấy ai. Không ai quan tâm cô trở về thế nào, cũng chẳng một ai quan tâm có chuyện gì sẽ xảy ra với cô. Sau hơn ba năm ở nhà họ Bạc, thật ra từ lâu, Thẩm Thanh Ngọc đã biết rằng vị trí… Phó Ngọc Hải mỉm cười, giơ tay lên xoa đầu cô như thể đang dỗ dành trẻ con: "Đừng giận, em muốn gì, tôi thắng về cho em."Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta, vẫn yên lặng, sắc mặt tối đi vài phần: "Cảm ơn, tôi không muốn gì cả."Thẩm Thanh Ngọc vừa dứt lời, cổ tay đã bị Phó Ngọc Hải đột ngột nắm lấy.Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì tay đã bị anh ta kéo lên, giáng một cái tát vào mặt anh ta.Một tiếng "chát" đột ngột vang lên khiến mọi người đều nhìn sang.Thẩm Thanh Ngọc ngây người, đến khi bình tĩnh lại mới rụt tay về: "Phó Ngọc Hải, anh làm gì thế?""Không phải em không vui sao? Không vui thì cứ trút ra, tự mình kìm nén làm gì?"Nói xong, anh ta ngừng lại một chút: "Bạc Minh Thành chọc tức em, em không thể xuống tay với anh ta nhưng tôi chọc giận em thì em cố kị gì với tôi?"Lúc Phó Ngọc Hải nói câu sau cùng, trên mặt vẫn là nụ cười không đổi, nhưng đôi môi mỏng lại khẽ cong lên khiến nụ cười vương chút buồn khổ.Chẳng biết sao lại thấy có phần đáng thương.Thẩm Thanh Ngọc nhìn Phó Ngọc Hải, nhớ đến bản thân mấy năm qua cũng thấy mềm lòng: "Xin lỗi, tôi không giận."Cô không giận, chỉ thấy hơi mệt thôi."Em không giận, em chỉ không thích tôi thôi."1Phó Ngọc Hải buông lời tự giễu: "Tôi đưa em về nhé."Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn chẳng thành câu.Trên đường về, trong xe chỉ có sự im lặng.Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn Phó Ngọc Hải bên cạnh đang quan lái xe, lần đầu tiên cô thấy có hơi áy náy với anh ta.Thực ra Phó Ngọc Hải cũng chỉ muốn khiến cô vui vẻ.Anh ta đâu có lỗi gì.Hai mươi lăm phút sau, xe từ từ dừng lại, Phó Ngọc Hải đưa ô cho cô, lần đầu tiên anh ta không tiễn cô xuống xe: "Xin lỗi, tối nay tôi đã quá đáng.Chúc cô Thẩm ngủ ngon."Thẩm Thanh Ngọc nhận lấy ô, nhìn anh ta định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể nói ra: "Ngủ ngon."Thực ra như vậy cũng tốt, bây giờ cô thực sự vẫn chưa muốn bắt đầu một mối tình mới.Thẩm Thanh Ngọc che ô bước xuống xe, gió thổi qua lành lạnh, cô kéo lại áo khoác trên người theo bản năng.Khi tay chạm vào áo khoác, Thẩm Thanh Ngọc mới phát hiện áo khoác của Phó Ngọc Hải vẫn ở trên người mình.Nhưng đợi khi cô quay người, định vòng ngược lại trở áo khoác cho Phó Ngọc Hải thì anh ta đã lái xe đi mất.Thẩm Thanh Ngọc nhìn bóng ô tô khuất dần phía xa, đột nhiên bật cười: "Thực tế vậy à?"Chẳng qua cũng chỉ có vậy.Phó Ngọc Hải vốn là cậu ấm nhà giàu, anh ta tốn bao nhiêu thời gian và tâm sức vẫn không theo đuổi được cô thì từ bỏ cũng chỉ là chuyện bình thường.Thẩm Thanh Ngọc không có ý gì với Phó Ngọc Hải, chỉ là cô nghĩ có lẽ tối nay mình đã khiến anh ta tổn thương, ngoại trừ áy náy ra thì cô chẳng có suy nghĩ dư thừa nào với anh ta cả.Có điều nếu sau tối nay mà Phó Ngọc Hải thực sự từ bỏ cô thật thì cũng là một chuyện tốt.Nghĩ vậy, cảm giác áy náy của Thẩm Thanh Ngọc cũng vơi đi phần nào, cô cầm ô quay về căn hộ.Thẩm Thanh Ngọc cầm ô chẳng ngoảnh nhìn lại nên dĩ nhiên cũng chẳng thấy, chiếc xe Phó Ngọc Hải mới lái đi hai phút trước đã vòng ngược trở lại.Phó Ngọc Hải dừng xe, hạ một phần ba cửa sổ xuống, anh ta đếm từng tầng nhà trọ ở ngoài xe, đếm đến tầng của Thẩm Thanh Ngọc mới dừng mắt.Từ bỏ?Sao có thể.Nhưng có đôi khi theo đuổi người khác cũng cần chú trọng chiến lược mà thôi.Phó Ngọc Hải nhếch môi, nhìn đèn nhà Thẩm Thanh Ngọc đã sáng, tròng mắt cũng sáng rực..

Phó Ngọc Hải mỉm cười, giơ tay lên xoa đầu cô như thể đang dỗ dành trẻ con: "Đừng giận, em muốn gì, tôi thắng về cho em."

Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta, vẫn yên lặng, sắc mặt tối đi vài phần: "Cảm ơn, tôi không muốn gì cả."

Thẩm Thanh Ngọc vừa dứt lời, cổ tay đã bị Phó Ngọc Hải đột ngột nắm lấy.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì tay đã bị anh ta kéo lên, giáng một cái tát vào mặt anh ta.

Một tiếng "chát" đột ngột vang lên khiến mọi người đều nhìn sang.

Thẩm Thanh Ngọc ngây người, đến khi bình tĩnh lại mới rụt tay về: "Phó Ngọc Hải, anh làm gì thế?"

"Không phải em không vui sao? Không vui thì cứ trút ra, tự mình kìm nén làm gì?"

Nói xong, anh ta ngừng lại một chút: "Bạc Minh Thành chọc tức em, em không thể xuống tay với anh ta nhưng tôi chọc giận em thì em cố kị gì với tôi?"

Lúc Phó Ngọc Hải nói câu sau cùng, trên mặt vẫn là nụ cười không đổi, nhưng đôi môi mỏng lại khẽ cong lên khiến nụ cười vương chút buồn khổ.

Chẳng biết sao lại thấy có phần đáng thương.

Thẩm Thanh Ngọc nhìn Phó Ngọc Hải, nhớ đến bản thân mấy năm qua cũng thấy mềm lòng: "Xin lỗi, tôi không giận."

Cô không giận, chỉ thấy hơi mệt thôi.

"Em không giận, em chỉ không thích tôi thôi."1

Phó Ngọc Hải buông lời tự giễu: "Tôi đưa em về nhé."

Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn chẳng thành câu.

Trên đường về, trong xe chỉ có sự im lặng.

Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn Phó Ngọc Hải bên cạnh đang quan lái xe, lần đầu tiên cô thấy có hơi áy náy với anh ta.

Thực ra Phó Ngọc Hải cũng chỉ muốn khiến cô vui vẻ.

Anh ta đâu có lỗi gì.

Hai mươi lăm phút sau, xe từ từ dừng lại, Phó Ngọc Hải đưa ô cho cô, lần đầu tiên anh ta không tiễn cô xuống xe: "Xin lỗi, tối nay tôi đã quá đáng.

Chúc cô Thẩm ngủ ngon."

Thẩm Thanh Ngọc nhận lấy ô, nhìn anh ta định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể nói ra: "Ngủ ngon."

Thực ra như vậy cũng tốt, bây giờ cô thực sự vẫn chưa muốn bắt đầu một mối tình mới.

Thẩm Thanh Ngọc che ô bước xuống xe, gió thổi qua lành lạnh, cô kéo lại áo khoác trên người theo bản năng.

Khi tay chạm vào áo khoác, Thẩm Thanh Ngọc mới phát hiện áo khoác của Phó Ngọc Hải vẫn ở trên người mình.

Nhưng đợi khi cô quay người, định vòng ngược lại trở áo khoác cho Phó Ngọc Hải thì anh ta đã lái xe đi mất.

Thẩm Thanh Ngọc nhìn bóng ô tô khuất dần phía xa, đột nhiên bật cười: "Thực tế vậy à?"

Chẳng qua cũng chỉ có vậy.

Phó Ngọc Hải vốn là cậu ấm nhà giàu, anh ta tốn bao nhiêu thời gian và tâm sức vẫn không theo đuổi được cô thì từ bỏ cũng chỉ là chuyện bình thường.

Thẩm Thanh Ngọc không có ý gì với Phó Ngọc Hải, chỉ là cô nghĩ có lẽ tối nay mình đã khiến anh ta tổn thương, ngoại trừ áy náy ra thì cô chẳng có suy nghĩ dư thừa nào với anh ta cả.

Có điều nếu sau tối nay mà Phó Ngọc Hải thực sự từ bỏ cô thật thì cũng là một chuyện tốt.

Nghĩ vậy, cảm giác áy náy của Thẩm Thanh Ngọc cũng vơi đi phần nào, cô cầm ô quay về căn hộ.

Thẩm Thanh Ngọc cầm ô chẳng ngoảnh nhìn lại nên dĩ nhiên cũng chẳng thấy, chiếc xe Phó Ngọc Hải mới lái đi hai phút trước đã vòng ngược trở lại.

Phó Ngọc Hải dừng xe, hạ một phần ba cửa sổ xuống, anh ta đếm từng tầng nhà trọ ở ngoài xe, đếm đến tầng của Thẩm Thanh Ngọc mới dừng mắt.

Từ bỏ?

Sao có thể.

Nhưng có đôi khi theo đuổi người khác cũng cần chú trọng chiến lược mà thôi.

Phó Ngọc Hải nhếch môi, nhìn đèn nhà Thẩm Thanh Ngọc đã sáng, tròng mắt cũng sáng rực..

Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly HônTác giả: Tiểu Thúc ThúcTruyện Ngôn TìnhHôm nay là ngày tổ chức đại thọ 80 tuổi cho ông nội Bạc tại Lâm Thành, khách khứa đến tập nập, vô cùng náo nhiệt. Tuy nhiên bỗng dưng có tiếng hét ở trong vườn hoa vang lên, tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc đều bàng hoàng. Có người nhận ra đó là giọng nói của mợ cả Lâm Mai Phương - người đang mang bầu quý tử nhà họ Bạc, vì thế người nhà họ Bạc vội vàng chạy ra vườn. Bên trong bể bơi trước mặt mọi người, xuất hiện bóng dáng hai người đang chật vật bên trong đó. Trước khi mọi người kịp phản ứng thì Bạc Minh Thành đã nhảy vào bể bơi, vội vàng ôm Lâm Mai Phương đang vùng vẫy lên bờ. Lúc này, khi mọi người có phản ứng thì nhân viên bảo vệ mới lao xuống nước cứu Thẩm Thanh Ngọc. Khi quay trở lại trong phòng, cả người Thẩm Thanh Ngọc ướt sũng, lúc cô đi ngang qua, người giúp việc cũng coi như không nhìn thấy ai. Không ai quan tâm cô trở về thế nào, cũng chẳng một ai quan tâm có chuyện gì sẽ xảy ra với cô. Sau hơn ba năm ở nhà họ Bạc, thật ra từ lâu, Thẩm Thanh Ngọc đã biết rằng vị trí… Phó Ngọc Hải mỉm cười, giơ tay lên xoa đầu cô như thể đang dỗ dành trẻ con: "Đừng giận, em muốn gì, tôi thắng về cho em."Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta, vẫn yên lặng, sắc mặt tối đi vài phần: "Cảm ơn, tôi không muốn gì cả."Thẩm Thanh Ngọc vừa dứt lời, cổ tay đã bị Phó Ngọc Hải đột ngột nắm lấy.Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì tay đã bị anh ta kéo lên, giáng một cái tát vào mặt anh ta.Một tiếng "chát" đột ngột vang lên khiến mọi người đều nhìn sang.Thẩm Thanh Ngọc ngây người, đến khi bình tĩnh lại mới rụt tay về: "Phó Ngọc Hải, anh làm gì thế?""Không phải em không vui sao? Không vui thì cứ trút ra, tự mình kìm nén làm gì?"Nói xong, anh ta ngừng lại một chút: "Bạc Minh Thành chọc tức em, em không thể xuống tay với anh ta nhưng tôi chọc giận em thì em cố kị gì với tôi?"Lúc Phó Ngọc Hải nói câu sau cùng, trên mặt vẫn là nụ cười không đổi, nhưng đôi môi mỏng lại khẽ cong lên khiến nụ cười vương chút buồn khổ.Chẳng biết sao lại thấy có phần đáng thương.Thẩm Thanh Ngọc nhìn Phó Ngọc Hải, nhớ đến bản thân mấy năm qua cũng thấy mềm lòng: "Xin lỗi, tôi không giận."Cô không giận, chỉ thấy hơi mệt thôi."Em không giận, em chỉ không thích tôi thôi."1Phó Ngọc Hải buông lời tự giễu: "Tôi đưa em về nhé."Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn chẳng thành câu.Trên đường về, trong xe chỉ có sự im lặng.Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn Phó Ngọc Hải bên cạnh đang quan lái xe, lần đầu tiên cô thấy có hơi áy náy với anh ta.Thực ra Phó Ngọc Hải cũng chỉ muốn khiến cô vui vẻ.Anh ta đâu có lỗi gì.Hai mươi lăm phút sau, xe từ từ dừng lại, Phó Ngọc Hải đưa ô cho cô, lần đầu tiên anh ta không tiễn cô xuống xe: "Xin lỗi, tối nay tôi đã quá đáng.Chúc cô Thẩm ngủ ngon."Thẩm Thanh Ngọc nhận lấy ô, nhìn anh ta định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể nói ra: "Ngủ ngon."Thực ra như vậy cũng tốt, bây giờ cô thực sự vẫn chưa muốn bắt đầu một mối tình mới.Thẩm Thanh Ngọc che ô bước xuống xe, gió thổi qua lành lạnh, cô kéo lại áo khoác trên người theo bản năng.Khi tay chạm vào áo khoác, Thẩm Thanh Ngọc mới phát hiện áo khoác của Phó Ngọc Hải vẫn ở trên người mình.Nhưng đợi khi cô quay người, định vòng ngược lại trở áo khoác cho Phó Ngọc Hải thì anh ta đã lái xe đi mất.Thẩm Thanh Ngọc nhìn bóng ô tô khuất dần phía xa, đột nhiên bật cười: "Thực tế vậy à?"Chẳng qua cũng chỉ có vậy.Phó Ngọc Hải vốn là cậu ấm nhà giàu, anh ta tốn bao nhiêu thời gian và tâm sức vẫn không theo đuổi được cô thì từ bỏ cũng chỉ là chuyện bình thường.Thẩm Thanh Ngọc không có ý gì với Phó Ngọc Hải, chỉ là cô nghĩ có lẽ tối nay mình đã khiến anh ta tổn thương, ngoại trừ áy náy ra thì cô chẳng có suy nghĩ dư thừa nào với anh ta cả.Có điều nếu sau tối nay mà Phó Ngọc Hải thực sự từ bỏ cô thật thì cũng là một chuyện tốt.Nghĩ vậy, cảm giác áy náy của Thẩm Thanh Ngọc cũng vơi đi phần nào, cô cầm ô quay về căn hộ.Thẩm Thanh Ngọc cầm ô chẳng ngoảnh nhìn lại nên dĩ nhiên cũng chẳng thấy, chiếc xe Phó Ngọc Hải mới lái đi hai phút trước đã vòng ngược trở lại.Phó Ngọc Hải dừng xe, hạ một phần ba cửa sổ xuống, anh ta đếm từng tầng nhà trọ ở ngoài xe, đếm đến tầng của Thẩm Thanh Ngọc mới dừng mắt.Từ bỏ?Sao có thể.Nhưng có đôi khi theo đuổi người khác cũng cần chú trọng chiến lược mà thôi.Phó Ngọc Hải nhếch môi, nhìn đèn nhà Thẩm Thanh Ngọc đã sáng, tròng mắt cũng sáng rực..

Chương 182: 182: Thực Tế Vậy À