Editor: Sakura Trang Trên đường phố rộn ràng, tiếng rao hàng của những gian hàng nhỏ bên tai không dứt. “Công tử, người xem một chút đi?” Một người bán hàng rong vui vẻ hỏi. Một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn chậm rãi cầm lấy một cái trống bỏi, nhẹ nhàng chuyển động, viên đạn giã mặt trống phát ra từng thanh âm dễ nghe. Nghe vậy, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một chút dáng tươi cười, sấn cả người càng thêm tuyệt đại tao nhã. Không sai, hắn chính là công tử Lâm phủ Lâm Thanh Vũ, Lâm gia mấy đời đơn mạch tương truyền, không nghĩ tới, đến đời Lâm Thanh Vũ lại bất thanh bất bạch lớn bụng, trở thành trờ cười trong mắt thế nhân. Hơi quay đầu, thân ảnh quen thuộc đụng vào tầm mắt, thân thể chợt cứng đờ, lại lập tức bước nhanh đuổi theo. “Công tử, người còn không có trả tiền đó?” Người bán hàng rong hướng về phía phương hướng công tử rời đi hô. Gã sai vặt đi theo ném một lượng bạc cho người bán hàng rong, vội vàng đuổi theo. “Công tử, người chậm một chút, cẩn thận thân thể.” Gã sai vặt mạnh…
Chương 19: Sương mù trong kinh thành
Mặc NhiễmTác giả: Đạo Tặc Đích Trường BàoTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹEditor: Sakura Trang Trên đường phố rộn ràng, tiếng rao hàng của những gian hàng nhỏ bên tai không dứt. “Công tử, người xem một chút đi?” Một người bán hàng rong vui vẻ hỏi. Một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn chậm rãi cầm lấy một cái trống bỏi, nhẹ nhàng chuyển động, viên đạn giã mặt trống phát ra từng thanh âm dễ nghe. Nghe vậy, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một chút dáng tươi cười, sấn cả người càng thêm tuyệt đại tao nhã. Không sai, hắn chính là công tử Lâm phủ Lâm Thanh Vũ, Lâm gia mấy đời đơn mạch tương truyền, không nghĩ tới, đến đời Lâm Thanh Vũ lại bất thanh bất bạch lớn bụng, trở thành trờ cười trong mắt thế nhân. Hơi quay đầu, thân ảnh quen thuộc đụng vào tầm mắt, thân thể chợt cứng đờ, lại lập tức bước nhanh đuổi theo. “Công tử, người còn không có trả tiền đó?” Người bán hàng rong hướng về phía phương hướng công tử rời đi hô. Gã sai vặt đi theo ném một lượng bạc cho người bán hàng rong, vội vàng đuổi theo. “Công tử, người chậm một chút, cẩn thận thân thể.” Gã sai vặt mạnh… Tiểu Tỉnh hầu hạ Lâm Thanh Vũ nghỉ ngơi xong, rời khỏi gian phòng, mơ hồ thấy dưới tàng cây có người, lấy can đảm đi qua lật người đó lại, vừa nhìn là Tần tiểu Nhị, không dám lộ ra, lập tức đi bẩm báo Lâm Thanh Vũ ···Lâm Thanh Vũ lớn bụng rất không có phương tiện, khiến tiểu Tỉnh đem Tần tiểu Nhị khiêng vào nhà, để tiểu Tỉnh đi nghỉ ngơi, như cái gì chưa từng xảy ra…Lâm Thanh Vũ tỉ mỉ kiểm tra rồi một lần Tần tiểu Nhị, may mà chỉ có một chút bị thương ngoài da, thở phào nhẹ nhõm, đỡ bụng rửa sạch khăn, một chút xíu thay Tần tiểu Nhị lau khô người, giúp Tần tiểu Nhị thay đổi y phục sạch sẽ, người trên giường, chau mày hình như có ưu sầu không tan được, Lâm Thanh Vũ nhẹ nhàng xoa vùng xung quanh lông mày người kia, phủ đi thật lâu mới vuốt lên ···Tần tiểu Nhị hình như làm mộng rất dài, trong mộng mẫu thân tử vong, ca, nhị ca, Cơ Linh, vong hồn năm vạn tướng sĩ… nhất mạc mạc rời đi, hắn trơ mắt nhìn không hề ngăn cản biện pháp, thẳng đến có một tay dẫn hắn thoát đi đây hết thảy, ở một nơi hoa thơm chim hót, mênh mang nghỉ ngơi lấy lại sức ···Hắn mở mắt ra nhìn nóc giường đờ ra, thẳng đến cảm giác được có một tay nắm thật chặc mình, quay đầu thấy khuôn mặt khi ngủ bình yên của người bên cạnh, nghiêng người, ôm người vào ngực, bụng lớn chống lên bụng hắn, mềm, trong nháy mắt lấp đầy nội tâm Tần tiểu Nhị, ông trời vẫn là đối với hắn không tệ đi, “Thanh Vũ, ta nên làm cái gì bây giờ?” Tần tiểu Nhị tự lẩm bẩm.(trong chốn giang hồ, Quỷ Kiết giáo và Xích Viêm giáo trong một đêm biến mất, Quỷ Vương và Xích Viêm giáo chủ chết không toàn thây, hai thế lực lớn đột nhiên tiêu thất, khiến giang hồ đối mặt một lần nữa xáo trộn, thế lực khắp nơi rục rịch, lại không rảnh nhúng tay việc triều đình việc ···)Trong kinh thành, bên trong trà lâu cách phủ tướng quân không xa, một công tử áo lam tay cầm quạt giấy, thưởng thức trà.“Cửu vương gia, thanh tuyền sơn trang cự tuyệt chúng ta lấy lòng, còn chuyển cho người một câu (tự dọn tuyết trước cửa mình).” Một ám vệ tôn kính nói.“Vô phương, chỉ cần không người trong giang hồ nhúng tay, tự mình là chuyện người trong nhà chúng ta tình ···, tần Tam công tử gần nhất có động tĩnh gì?” Cửu vương gia nhàn nhã uống một ngụm trà nói.“Tần Tam công tử chẳng bao giờ ra phủ, một mực chăm sóc phu nhân nhà mình.”Cửu vương gia chuyển chén trà hơi có chút suy nghĩ, ” mà thôi, không cần lại nhìn chằm chằm Tần gia đi, nếu có cần phải, giúp bọn hắn che giấu điểm, nếu là ngay cả Tần gia đều trở thành vật hi sinh, Lam Tuân quốc chỉ sợ cũng đi tới cuối. Là nên tiến cung nhìn một chút phụ hoàng tốt của ta…” Cửu vương gia để ly xuống, đứng dậy rời đi ···Trong phủ tướng quân, tràn ngập một áp suất thấp, Tần tam công tử tính tình nỏng nảy, người người cảm thấy bất an ···“Hiên nhi, uống thuốc.” Lúc Mộ Dung Hiên sinh non, thân thể thiếu hụt rất là lợi hại, ngủ mê man ba ngày mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, ngoan ngoãn ăn cơm ngoan ngoãn uống thuốc, lại không để ý tới người, thường thường nhìn về phía một bộ y phục trẻ con phục đờ ra ···Tần Ẩn đem y phục trong tay Mộ Dung Hiên cướp đi thu vào, Mộ Dung Hiên cũng không giận, ngoan ngoãn uống thuốc liền lên giường nghỉ ngơi, hắn không biết mình ở không được tự nhiên chút gì, hắn chỉ cảm thấy hài tử mới sáu tháng của hắn cần phải có người nhớ kỹ, mặc dù Tần Ẩn có thể làm bộ dường như không có việc ấy, nói cho hắn biết còn có thể có kế tiếp, thế nhưng có những thứ không thể thay thế…Một lần ban đêm, Tần Ẩn ở lúc Mộ Dung Hiên ngủ, đi tới dưới cây ngô đồng, “An nhi, ngầm có lạnh hay không a, cũng không biết con có sợ lạnh hay không…” Một con người rắn rỏi boong boong, dưới tàng cây nhiều tiếng kể ra, khóc không ra tiếng ···Bên trong cánh cửa nhìn chăm chú vào hết thảy Mộ Dung Hiên từ lâu lệ rơi đầy mặt, nguyên lai không ai không bi thương, chỉ là sinh hoạt luôn phải tiếp tục, ai mà không một bên khóc, một bên làm bộ dường như không có việc gì. Hắn làm bộ không hề phát hiện hồi trên giường nằm xuống ngủ, sau khi Tần Ẩn trở về phòng, tán khí lạnh trên người, chui vào chăn, Mộ Dung Hiên một xoay người nhào vào trong lòng Tần Ẩn, hai tay ôm hông của Tần Ẩn, Tần Ẩn hơi ngẩn người, ôm chặt Mộ Dung Hiên, hai người ôm nhau, một đêm ngủ ngon…Từ đó về sau, Tam công tử và Tam phu nhân dần dần khôi phục thành trước kia, tướng quân phủ mây đen chuyển tình ···
Tiểu Tỉnh hầu hạ Lâm Thanh Vũ nghỉ ngơi xong, rời khỏi gian phòng, mơ hồ thấy dưới tàng cây có người, lấy can đảm đi qua lật người đó lại, vừa nhìn là Tần tiểu Nhị, không dám lộ ra, lập tức đi bẩm báo Lâm Thanh Vũ ···
Lâm Thanh Vũ lớn bụng rất không có phương tiện, khiến tiểu Tỉnh đem Tần tiểu Nhị khiêng vào nhà, để tiểu Tỉnh đi nghỉ ngơi, như cái gì chưa từng xảy ra…
Lâm Thanh Vũ tỉ mỉ kiểm tra rồi một lần Tần tiểu Nhị, may mà chỉ có một chút bị thương ngoài da, thở phào nhẹ nhõm, đỡ bụng rửa sạch khăn, một chút xíu thay Tần tiểu Nhị lau khô người, giúp Tần tiểu Nhị thay đổi y phục sạch sẽ, người trên giường, chau mày hình như có ưu sầu không tan được, Lâm Thanh Vũ nhẹ nhàng xoa vùng xung quanh lông mày người kia, phủ đi thật lâu mới vuốt lên ···
Tần tiểu Nhị hình như làm mộng rất dài, trong mộng mẫu thân tử vong, ca, nhị ca, Cơ Linh, vong hồn năm vạn tướng sĩ… nhất mạc mạc rời đi, hắn trơ mắt nhìn không hề ngăn cản biện pháp, thẳng đến có một tay dẫn hắn thoát đi đây hết thảy, ở một nơi hoa thơm chim hót, mênh mang nghỉ ngơi lấy lại sức ···
Hắn mở mắt ra nhìn nóc giường đờ ra, thẳng đến cảm giác được có một tay nắm thật chặc mình, quay đầu thấy khuôn mặt khi ngủ bình yên của người bên cạnh, nghiêng người, ôm người vào ngực, bụng lớn chống lên bụng hắn, mềm, trong nháy mắt lấp đầy nội tâm Tần tiểu Nhị, ông trời vẫn là đối với hắn không tệ đi, “Thanh Vũ, ta nên làm cái gì bây giờ?” Tần tiểu Nhị tự lẩm bẩm.
(trong chốn giang hồ, Quỷ Kiết giáo và Xích Viêm giáo trong một đêm biến mất, Quỷ Vương và Xích Viêm giáo chủ chết không toàn thây, hai thế lực lớn đột nhiên tiêu thất, khiến giang hồ đối mặt một lần nữa xáo trộn, thế lực khắp nơi rục rịch, lại không rảnh nhúng tay việc triều đình việc ···)
Trong kinh thành, bên trong trà lâu cách phủ tướng quân không xa, một công tử áo lam tay cầm quạt giấy, thưởng thức trà.
“Cửu vương gia, thanh tuyền sơn trang cự tuyệt chúng ta lấy lòng, còn chuyển cho người một câu (tự dọn tuyết trước cửa mình).” Một ám vệ tôn kính nói.
“Vô phương, chỉ cần không người trong giang hồ nhúng tay, tự mình là chuyện người trong nhà chúng ta tình ···, tần Tam công tử gần nhất có động tĩnh gì?” Cửu vương gia nhàn nhã uống một ngụm trà nói.
“Tần Tam công tử chẳng bao giờ ra phủ, một mực chăm sóc phu nhân nhà mình.”
Cửu vương gia chuyển chén trà hơi có chút suy nghĩ, ” mà thôi, không cần lại nhìn chằm chằm Tần gia đi, nếu có cần phải, giúp bọn hắn che giấu điểm, nếu là ngay cả Tần gia đều trở thành vật hi sinh, Lam Tuân quốc chỉ sợ cũng đi tới cuối. Là nên tiến cung nhìn một chút phụ hoàng tốt của ta…” Cửu vương gia để ly xuống, đứng dậy rời đi ···
Trong phủ tướng quân, tràn ngập một áp suất thấp, Tần tam công tử tính tình nỏng nảy, người người cảm thấy bất an ···
“Hiên nhi, uống thuốc.” Lúc Mộ Dung Hiên sinh non, thân thể thiếu hụt rất là lợi hại, ngủ mê man ba ngày mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, ngoan ngoãn ăn cơm ngoan ngoãn uống thuốc, lại không để ý tới người, thường thường nhìn về phía một bộ y phục trẻ con phục đờ ra ···
Tần Ẩn đem y phục trong tay Mộ Dung Hiên cướp đi thu vào, Mộ Dung Hiên cũng không giận, ngoan ngoãn uống thuốc liền lên giường nghỉ ngơi, hắn không biết mình ở không được tự nhiên chút gì, hắn chỉ cảm thấy hài tử mới sáu tháng của hắn cần phải có người nhớ kỹ, mặc dù Tần Ẩn có thể làm bộ dường như không có việc ấy, nói cho hắn biết còn có thể có kế tiếp, thế nhưng có những thứ không thể thay thế…
Một lần ban đêm, Tần Ẩn ở lúc Mộ Dung Hiên ngủ, đi tới dưới cây ngô đồng, “An nhi, ngầm có lạnh hay không a, cũng không biết con có sợ lạnh hay không…” Một con người rắn rỏi boong boong, dưới tàng cây nhiều tiếng kể ra, khóc không ra tiếng ···
Bên trong cánh cửa nhìn chăm chú vào hết thảy Mộ Dung Hiên từ lâu lệ rơi đầy mặt, nguyên lai không ai không bi thương, chỉ là sinh hoạt luôn phải tiếp tục, ai mà không một bên khóc, một bên làm bộ dường như không có việc gì. Hắn làm bộ không hề phát hiện hồi trên giường nằm xuống ngủ, sau khi Tần Ẩn trở về phòng, tán khí lạnh trên người, chui vào chăn, Mộ Dung Hiên một xoay người nhào vào trong lòng Tần Ẩn, hai tay ôm hông của Tần Ẩn, Tần Ẩn hơi ngẩn người, ôm chặt Mộ Dung Hiên, hai người ôm nhau, một đêm ngủ ngon…
Từ đó về sau, Tam công tử và Tam phu nhân dần dần khôi phục thành trước kia, tướng quân phủ mây đen chuyển tình ···
Mặc NhiễmTác giả: Đạo Tặc Đích Trường BàoTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹEditor: Sakura Trang Trên đường phố rộn ràng, tiếng rao hàng của những gian hàng nhỏ bên tai không dứt. “Công tử, người xem một chút đi?” Một người bán hàng rong vui vẻ hỏi. Một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn chậm rãi cầm lấy một cái trống bỏi, nhẹ nhàng chuyển động, viên đạn giã mặt trống phát ra từng thanh âm dễ nghe. Nghe vậy, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một chút dáng tươi cười, sấn cả người càng thêm tuyệt đại tao nhã. Không sai, hắn chính là công tử Lâm phủ Lâm Thanh Vũ, Lâm gia mấy đời đơn mạch tương truyền, không nghĩ tới, đến đời Lâm Thanh Vũ lại bất thanh bất bạch lớn bụng, trở thành trờ cười trong mắt thế nhân. Hơi quay đầu, thân ảnh quen thuộc đụng vào tầm mắt, thân thể chợt cứng đờ, lại lập tức bước nhanh đuổi theo. “Công tử, người còn không có trả tiền đó?” Người bán hàng rong hướng về phía phương hướng công tử rời đi hô. Gã sai vặt đi theo ném một lượng bạc cho người bán hàng rong, vội vàng đuổi theo. “Công tử, người chậm một chút, cẩn thận thân thể.” Gã sai vặt mạnh… Tiểu Tỉnh hầu hạ Lâm Thanh Vũ nghỉ ngơi xong, rời khỏi gian phòng, mơ hồ thấy dưới tàng cây có người, lấy can đảm đi qua lật người đó lại, vừa nhìn là Tần tiểu Nhị, không dám lộ ra, lập tức đi bẩm báo Lâm Thanh Vũ ···Lâm Thanh Vũ lớn bụng rất không có phương tiện, khiến tiểu Tỉnh đem Tần tiểu Nhị khiêng vào nhà, để tiểu Tỉnh đi nghỉ ngơi, như cái gì chưa từng xảy ra…Lâm Thanh Vũ tỉ mỉ kiểm tra rồi một lần Tần tiểu Nhị, may mà chỉ có một chút bị thương ngoài da, thở phào nhẹ nhõm, đỡ bụng rửa sạch khăn, một chút xíu thay Tần tiểu Nhị lau khô người, giúp Tần tiểu Nhị thay đổi y phục sạch sẽ, người trên giường, chau mày hình như có ưu sầu không tan được, Lâm Thanh Vũ nhẹ nhàng xoa vùng xung quanh lông mày người kia, phủ đi thật lâu mới vuốt lên ···Tần tiểu Nhị hình như làm mộng rất dài, trong mộng mẫu thân tử vong, ca, nhị ca, Cơ Linh, vong hồn năm vạn tướng sĩ… nhất mạc mạc rời đi, hắn trơ mắt nhìn không hề ngăn cản biện pháp, thẳng đến có một tay dẫn hắn thoát đi đây hết thảy, ở một nơi hoa thơm chim hót, mênh mang nghỉ ngơi lấy lại sức ···Hắn mở mắt ra nhìn nóc giường đờ ra, thẳng đến cảm giác được có một tay nắm thật chặc mình, quay đầu thấy khuôn mặt khi ngủ bình yên của người bên cạnh, nghiêng người, ôm người vào ngực, bụng lớn chống lên bụng hắn, mềm, trong nháy mắt lấp đầy nội tâm Tần tiểu Nhị, ông trời vẫn là đối với hắn không tệ đi, “Thanh Vũ, ta nên làm cái gì bây giờ?” Tần tiểu Nhị tự lẩm bẩm.(trong chốn giang hồ, Quỷ Kiết giáo và Xích Viêm giáo trong một đêm biến mất, Quỷ Vương và Xích Viêm giáo chủ chết không toàn thây, hai thế lực lớn đột nhiên tiêu thất, khiến giang hồ đối mặt một lần nữa xáo trộn, thế lực khắp nơi rục rịch, lại không rảnh nhúng tay việc triều đình việc ···)Trong kinh thành, bên trong trà lâu cách phủ tướng quân không xa, một công tử áo lam tay cầm quạt giấy, thưởng thức trà.“Cửu vương gia, thanh tuyền sơn trang cự tuyệt chúng ta lấy lòng, còn chuyển cho người một câu (tự dọn tuyết trước cửa mình).” Một ám vệ tôn kính nói.“Vô phương, chỉ cần không người trong giang hồ nhúng tay, tự mình là chuyện người trong nhà chúng ta tình ···, tần Tam công tử gần nhất có động tĩnh gì?” Cửu vương gia nhàn nhã uống một ngụm trà nói.“Tần Tam công tử chẳng bao giờ ra phủ, một mực chăm sóc phu nhân nhà mình.”Cửu vương gia chuyển chén trà hơi có chút suy nghĩ, ” mà thôi, không cần lại nhìn chằm chằm Tần gia đi, nếu có cần phải, giúp bọn hắn che giấu điểm, nếu là ngay cả Tần gia đều trở thành vật hi sinh, Lam Tuân quốc chỉ sợ cũng đi tới cuối. Là nên tiến cung nhìn một chút phụ hoàng tốt của ta…” Cửu vương gia để ly xuống, đứng dậy rời đi ···Trong phủ tướng quân, tràn ngập một áp suất thấp, Tần tam công tử tính tình nỏng nảy, người người cảm thấy bất an ···“Hiên nhi, uống thuốc.” Lúc Mộ Dung Hiên sinh non, thân thể thiếu hụt rất là lợi hại, ngủ mê man ba ngày mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, ngoan ngoãn ăn cơm ngoan ngoãn uống thuốc, lại không để ý tới người, thường thường nhìn về phía một bộ y phục trẻ con phục đờ ra ···Tần Ẩn đem y phục trong tay Mộ Dung Hiên cướp đi thu vào, Mộ Dung Hiên cũng không giận, ngoan ngoãn uống thuốc liền lên giường nghỉ ngơi, hắn không biết mình ở không được tự nhiên chút gì, hắn chỉ cảm thấy hài tử mới sáu tháng của hắn cần phải có người nhớ kỹ, mặc dù Tần Ẩn có thể làm bộ dường như không có việc ấy, nói cho hắn biết còn có thể có kế tiếp, thế nhưng có những thứ không thể thay thế…Một lần ban đêm, Tần Ẩn ở lúc Mộ Dung Hiên ngủ, đi tới dưới cây ngô đồng, “An nhi, ngầm có lạnh hay không a, cũng không biết con có sợ lạnh hay không…” Một con người rắn rỏi boong boong, dưới tàng cây nhiều tiếng kể ra, khóc không ra tiếng ···Bên trong cánh cửa nhìn chăm chú vào hết thảy Mộ Dung Hiên từ lâu lệ rơi đầy mặt, nguyên lai không ai không bi thương, chỉ là sinh hoạt luôn phải tiếp tục, ai mà không một bên khóc, một bên làm bộ dường như không có việc gì. Hắn làm bộ không hề phát hiện hồi trên giường nằm xuống ngủ, sau khi Tần Ẩn trở về phòng, tán khí lạnh trên người, chui vào chăn, Mộ Dung Hiên một xoay người nhào vào trong lòng Tần Ẩn, hai tay ôm hông của Tần Ẩn, Tần Ẩn hơi ngẩn người, ôm chặt Mộ Dung Hiên, hai người ôm nhau, một đêm ngủ ngon…Từ đó về sau, Tam công tử và Tam phu nhân dần dần khôi phục thành trước kia, tướng quân phủ mây đen chuyển tình ···