Chủ Nhân, Em Mệt Rồi! (1) Mười năm trước, anh vì cứu một con nhóc xa lạ mà bị trọng thương. - Chú ơi... Ơn cứu mạng này của chú, cháu nhất sẽ làm mọi thứ để trả lại cho chú?!-Dạ Kiều nhìn nam nhân trên giừơng đầy vẻ quyết tâm - Mọi thứ?! Bao gồm cả tính mạng?! - Đúng... Bao gồm cả mạng của cháu. - Wao... Cháu không sợ ta sẽ giết cháu sao?! - Mạng của cháu là do chú cứu về... Cho dù chú có giết cháu thì chú cũng không hề có lỗi. Năm đó, cô nhóc 10 tuổi chưa kịp nếm sự đời đã quyết định bán mạng của mình cho nam nhân 18 xa lạ kia. ____________________ Năm cô 17 tuổi, anh lạnh lùng đưa đến mặt nàng tấm hình của một lão già 50 tuổi: - Đây chính là mục tiêu đầu tiên của nhóc. Lên giừơng với lão ta, sau đó g**t ch*t lão đi. - Lên giừơng?! Anh bảo em lên giừơng với người bằng tuổi cha em?!-Cô đau lòng nhìn thẳng vào mắt anh. Cô thật mong chính mình có phải đang nghe lầm. - Thì sao chứ?! Chẳng phải em bảo có thể làm mọi thứ để báo ơn cho tôi sao?! Bây giờ chỉ mới lên giừơng với lão ta mà…
Chương 4: Chủ Nhân,Em Mệt Rồi(5)
Gửi Một Thời Thanh Xuân Đã QuaTác giả: Bánh BaoTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngChủ Nhân, Em Mệt Rồi! (1) Mười năm trước, anh vì cứu một con nhóc xa lạ mà bị trọng thương. - Chú ơi... Ơn cứu mạng này của chú, cháu nhất sẽ làm mọi thứ để trả lại cho chú?!-Dạ Kiều nhìn nam nhân trên giừơng đầy vẻ quyết tâm - Mọi thứ?! Bao gồm cả tính mạng?! - Đúng... Bao gồm cả mạng của cháu. - Wao... Cháu không sợ ta sẽ giết cháu sao?! - Mạng của cháu là do chú cứu về... Cho dù chú có giết cháu thì chú cũng không hề có lỗi. Năm đó, cô nhóc 10 tuổi chưa kịp nếm sự đời đã quyết định bán mạng của mình cho nam nhân 18 xa lạ kia. ____________________ Năm cô 17 tuổi, anh lạnh lùng đưa đến mặt nàng tấm hình của một lão già 50 tuổi: - Đây chính là mục tiêu đầu tiên của nhóc. Lên giừơng với lão ta, sau đó g**t ch*t lão đi. - Lên giừơng?! Anh bảo em lên giừơng với người bằng tuổi cha em?!-Cô đau lòng nhìn thẳng vào mắt anh. Cô thật mong chính mình có phải đang nghe lầm. - Thì sao chứ?! Chẳng phải em bảo có thể làm mọi thứ để báo ơn cho tôi sao?! Bây giờ chỉ mới lên giừơng với lão ta mà… # Chủ Nhân, Em Mệt Rồi!(5)Dạ Kiều cầm giấy chứng nhận kết hôn trên tay, cô thật sự không biết mình nên vui hay nên buồn. Bọn họ như vậy mà thật sự kết hôn..."Lệ Minh Thiên, anh thật sự sẽ yêu em suốt đời sao? Sẽ không phản bội em đúng không?""Tiểu Kiều... Em lại nói bậy gì nữa chứ? Anh yêu em còn không hết... làm sao nói đến việc phản bội em chứ? Anh là thật lòng với em đấy, được không hả?" Hắn giả vờ hờn giận."Chỉ mong là thế..." cô không phản bác lại hắn, chỉ buông một câu nhẹ nhàng, nở nụ cười đầy yếu ớt.Đối với tình yêu c*̉a anh, cô thật sự không thể tin tưởng được nữa...*Tối hôm đó... một kẻ ngủ say trong hạnh phúc vì đã cưới được vợ... một người lại thao thức không biết quyết định kết hôn với hắn là đúng hay sai...Cô nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tuấn tú c*̉a hắn thủ thỉ:"Thiên... anh nói em phải làm sao với anh đây?! Anh luôn miệng em phải tin tưởng anh... nhưng với người từng khiến mình suýt mất mạng, vời người trao tất cả hi vọng rồi lại chợt nhận ra mình chả là gì với họ... anh bảo em làm sao có thể tin tưởng đây? Chủ nhân, việc yêu anh thật sự khiến em rất mệt... em thật sự không biết... mình rốt cuộc có nên cho anh một cơ hội nữa hay không?"Đúng! Cô c*̃ng giống như hắn... vẫn còn nhớ những ký ức c*̉a trước đây... nhưng khi cô gặp lại hắn, cô lại không dám thừa nhận mình vẫn còn nhớ rõ hắn... bởi vì cô thật sự rất sợ... sợ rằng anh biết cô vẫn còn nhớ những ký ức trước đây... nhớ rằng lần đầu c*̉a cô không phải cho hắn... hắn liệu có phải sẽ rất ghê tởm cô hay không?Cả đời này cô chỉ gọi hai người là chủ nhân... một trong hai người chính là hắn... nhưng có lẽ từ hôm nay, cô thật sự không cần gọi anh là chủ nhân nữa rồi!Cô cứ thế suy nghỉ miên man... bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, cô vội vàng bắt máy để tránh đánh thức hắn! Đó là một số lạ, trong máy phát ra giọng nam trầm trầm đầy mê hoặc:"Nếu em không thể lựa chọn... vậy thì hãy tới bên tôi... tôi sẽ quyết định em phải chọn gì... Tiểu Kiều c*̉a tôi... tôi cho em chơi đùa lâu như thế là đủ rồi... Đến lúc em nên trở về bên tôi rồi đấy"___________ Bánh Bao ________CÒN...
# Chủ Nhân, Em Mệt Rồi!
(5)
Dạ Kiều cầm giấy chứng nhận kết hôn trên tay, cô thật sự không biết mình nên vui hay nên buồn. Bọn họ như vậy mà thật sự kết hôn...
"Lệ Minh Thiên, anh thật sự sẽ yêu em suốt đời sao? Sẽ không phản bội em đúng không?"
"Tiểu Kiều... Em lại nói bậy gì nữa chứ? Anh yêu em còn không hết... làm sao nói đến việc phản bội em chứ? Anh là thật lòng với em đấy, được không hả?" Hắn giả vờ hờn giận.
"Chỉ mong là thế..." cô không phản bác lại hắn, chỉ buông một câu nhẹ nhàng, nở nụ cười đầy yếu ớt.
Đối với tình yêu c*̉a anh, cô thật sự không thể tin tưởng được nữa...
*Tối hôm đó... một kẻ ngủ say trong hạnh phúc vì đã cưới được vợ... một người lại thao thức không biết quyết định kết hôn với hắn là đúng hay sai...
Cô nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tuấn tú c*̉a hắn thủ thỉ:
"Thiên... anh nói em phải làm sao với anh đây?! Anh luôn miệng em phải tin tưởng anh... nhưng với người từng khiến mình suýt mất mạng, vời người trao tất cả hi vọng rồi lại chợt nhận ra mình chả là gì với họ... anh bảo em làm sao có thể tin tưởng đây? Chủ nhân, việc yêu anh thật sự khiến em rất mệt... em thật sự không biết... mình rốt cuộc có nên cho anh một cơ hội nữa hay không?"
Đúng! Cô c*̃ng giống như hắn... vẫn còn nhớ những ký ức c*̉a trước đây... nhưng khi cô gặp lại hắn, cô lại không dám thừa nhận mình vẫn còn nhớ rõ hắn... bởi vì cô thật sự rất sợ... sợ rằng anh biết cô vẫn còn nhớ những ký ức trước đây... nhớ rằng lần đầu c*̉a cô không phải cho hắn... hắn liệu có phải sẽ rất ghê tởm cô hay không?
Cả đời này cô chỉ gọi hai người là chủ nhân... một trong hai người chính là hắn... nhưng có lẽ từ hôm nay, cô thật sự không cần gọi anh là chủ nhân nữa rồi!
Cô cứ thế suy nghỉ miên man... bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, cô vội vàng bắt máy để tránh đánh thức hắn! Đó là một số lạ, trong máy phát ra giọng nam trầm trầm đầy mê hoặc:
"Nếu em không thể lựa chọn... vậy thì hãy tới bên tôi... tôi sẽ quyết định em phải chọn gì... Tiểu Kiều c*̉a tôi... tôi cho em chơi đùa lâu như thế là đủ rồi... Đến lúc em nên trở về bên tôi rồi đấy"
___________ Bánh Bao ________
CÒN...
Gửi Một Thời Thanh Xuân Đã QuaTác giả: Bánh BaoTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngChủ Nhân, Em Mệt Rồi! (1) Mười năm trước, anh vì cứu một con nhóc xa lạ mà bị trọng thương. - Chú ơi... Ơn cứu mạng này của chú, cháu nhất sẽ làm mọi thứ để trả lại cho chú?!-Dạ Kiều nhìn nam nhân trên giừơng đầy vẻ quyết tâm - Mọi thứ?! Bao gồm cả tính mạng?! - Đúng... Bao gồm cả mạng của cháu. - Wao... Cháu không sợ ta sẽ giết cháu sao?! - Mạng của cháu là do chú cứu về... Cho dù chú có giết cháu thì chú cũng không hề có lỗi. Năm đó, cô nhóc 10 tuổi chưa kịp nếm sự đời đã quyết định bán mạng của mình cho nam nhân 18 xa lạ kia. ____________________ Năm cô 17 tuổi, anh lạnh lùng đưa đến mặt nàng tấm hình của một lão già 50 tuổi: - Đây chính là mục tiêu đầu tiên của nhóc. Lên giừơng với lão ta, sau đó g**t ch*t lão đi. - Lên giừơng?! Anh bảo em lên giừơng với người bằng tuổi cha em?!-Cô đau lòng nhìn thẳng vào mắt anh. Cô thật mong chính mình có phải đang nghe lầm. - Thì sao chứ?! Chẳng phải em bảo có thể làm mọi thứ để báo ơn cho tôi sao?! Bây giờ chỉ mới lên giừơng với lão ta mà… # Chủ Nhân, Em Mệt Rồi!(5)Dạ Kiều cầm giấy chứng nhận kết hôn trên tay, cô thật sự không biết mình nên vui hay nên buồn. Bọn họ như vậy mà thật sự kết hôn..."Lệ Minh Thiên, anh thật sự sẽ yêu em suốt đời sao? Sẽ không phản bội em đúng không?""Tiểu Kiều... Em lại nói bậy gì nữa chứ? Anh yêu em còn không hết... làm sao nói đến việc phản bội em chứ? Anh là thật lòng với em đấy, được không hả?" Hắn giả vờ hờn giận."Chỉ mong là thế..." cô không phản bác lại hắn, chỉ buông một câu nhẹ nhàng, nở nụ cười đầy yếu ớt.Đối với tình yêu c*̉a anh, cô thật sự không thể tin tưởng được nữa...*Tối hôm đó... một kẻ ngủ say trong hạnh phúc vì đã cưới được vợ... một người lại thao thức không biết quyết định kết hôn với hắn là đúng hay sai...Cô nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tuấn tú c*̉a hắn thủ thỉ:"Thiên... anh nói em phải làm sao với anh đây?! Anh luôn miệng em phải tin tưởng anh... nhưng với người từng khiến mình suýt mất mạng, vời người trao tất cả hi vọng rồi lại chợt nhận ra mình chả là gì với họ... anh bảo em làm sao có thể tin tưởng đây? Chủ nhân, việc yêu anh thật sự khiến em rất mệt... em thật sự không biết... mình rốt cuộc có nên cho anh một cơ hội nữa hay không?"Đúng! Cô c*̃ng giống như hắn... vẫn còn nhớ những ký ức c*̉a trước đây... nhưng khi cô gặp lại hắn, cô lại không dám thừa nhận mình vẫn còn nhớ rõ hắn... bởi vì cô thật sự rất sợ... sợ rằng anh biết cô vẫn còn nhớ những ký ức trước đây... nhớ rằng lần đầu c*̉a cô không phải cho hắn... hắn liệu có phải sẽ rất ghê tởm cô hay không?Cả đời này cô chỉ gọi hai người là chủ nhân... một trong hai người chính là hắn... nhưng có lẽ từ hôm nay, cô thật sự không cần gọi anh là chủ nhân nữa rồi!Cô cứ thế suy nghỉ miên man... bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, cô vội vàng bắt máy để tránh đánh thức hắn! Đó là một số lạ, trong máy phát ra giọng nam trầm trầm đầy mê hoặc:"Nếu em không thể lựa chọn... vậy thì hãy tới bên tôi... tôi sẽ quyết định em phải chọn gì... Tiểu Kiều c*̉a tôi... tôi cho em chơi đùa lâu như thế là đủ rồi... Đến lúc em nên trở về bên tôi rồi đấy"___________ Bánh Bao ________CÒN...