Hôm nay là ngày tổ chức đại thọ 80 tuổi cho ông nội Bạc tại Lâm Thành, khách khứa đến tập nập, vô cùng náo nhiệt. Tuy nhiên bỗng dưng có tiếng hét ở trong vườn hoa vang lên, tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc đều bàng hoàng. Có người nhận ra đó là giọng nói của mợ cả Lâm Mai Phương - người đang mang bầu quý tử nhà họ Bạc, vì thế người nhà họ Bạc vội vàng chạy ra vườn. Bên trong bể bơi trước mặt mọi người, xuất hiện bóng dáng hai người đang chật vật bên trong đó. Trước khi mọi người kịp phản ứng thì Bạc Minh Thành đã nhảy vào bể bơi, vội vàng ôm Lâm Mai Phương đang vùng vẫy lên bờ. Lúc này, khi mọi người có phản ứng thì nhân viên bảo vệ mới lao xuống nước cứu Thẩm Thanh Ngọc. Khi quay trở lại trong phòng, cả người Thẩm Thanh Ngọc ướt sũng, lúc cô đi ngang qua, người giúp việc cũng coi như không nhìn thấy ai. Không ai quan tâm cô trở về thế nào, cũng chẳng một ai quan tâm có chuyện gì sẽ xảy ra với cô. Sau hơn ba năm ở nhà họ Bạc, thật ra từ lâu, Thẩm Thanh Ngọc đã biết rằng vị trí…
Chương 390
Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly HônTác giả: Tiểu Thúc ThúcTruyện Ngôn TìnhHôm nay là ngày tổ chức đại thọ 80 tuổi cho ông nội Bạc tại Lâm Thành, khách khứa đến tập nập, vô cùng náo nhiệt. Tuy nhiên bỗng dưng có tiếng hét ở trong vườn hoa vang lên, tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc đều bàng hoàng. Có người nhận ra đó là giọng nói của mợ cả Lâm Mai Phương - người đang mang bầu quý tử nhà họ Bạc, vì thế người nhà họ Bạc vội vàng chạy ra vườn. Bên trong bể bơi trước mặt mọi người, xuất hiện bóng dáng hai người đang chật vật bên trong đó. Trước khi mọi người kịp phản ứng thì Bạc Minh Thành đã nhảy vào bể bơi, vội vàng ôm Lâm Mai Phương đang vùng vẫy lên bờ. Lúc này, khi mọi người có phản ứng thì nhân viên bảo vệ mới lao xuống nước cứu Thẩm Thanh Ngọc. Khi quay trở lại trong phòng, cả người Thẩm Thanh Ngọc ướt sũng, lúc cô đi ngang qua, người giúp việc cũng coi như không nhìn thấy ai. Không ai quan tâm cô trở về thế nào, cũng chẳng một ai quan tâm có chuyện gì sẽ xảy ra với cô. Sau hơn ba năm ở nhà họ Bạc, thật ra từ lâu, Thẩm Thanh Ngọc đã biết rằng vị trí… Chương 390Không có phản hồi.Cô vòng qua ghế sô pha, đi thẳng đến chỗ Phó Ngọc Hải, giơ tay đẩy nhẹ bả vai của anh ta: “Phó Ngọc Hải?”‘Thẩm Thanh Ngọc vừa dứt lời, còn chưa kịp phản ứng, đã bị một đôi tay ôm ngang hông.Một giây tiếp theo, cả người Thẩm Thanh Ngọc đã nằm gọn trong vòng tay của Phó Ngọc Hải.Thẩm Thanh Ngọc chống tay lên người anh ta, cách một lớp áo sơ mi mỏng, cô vẫn cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của người đàn ông.‘Thẩm Thanh Ngọc rụt tay lại theo bản năng, nhưng không có bàn tay chống đỡ, cô lập tức ngã thẳng lên người Phó Ngọc Hải.Phó Ngọc Hải vừa tỉnh dậy, đôi mắt hoa đào vẫn còn chút ngái ngủ, mơ màng nhìn cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Xin lỗi, tôi tưởng mình đang nằm mơ” 1 tỚN, tỚI tHỜIQ Anh ta vừa nói vừa buông lỏng tay, day huyệt thái dương.‘Thầm Thanh Ngọc đứng thẳng dậy khỏi ghế sô pha, lùi lại hai bước, hắng giọng: “Đồ ăn về rồi.”“Được”Phó Ngọc Hải vừa thức dậy, bỗng trở nên dịu dàng hiếm thấy.Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn anh ta một cái, xoay người đi tới bàn ăn.Cô mới vừa nhấc túi thức ăn lên, Phó Ngọc Hải đã đi tới sau lưng, cầm lấy nó.“Để tôi”Phó Ngọc Hải vừa cởi nút thắt trên túi vừa nói: “Những chuyện nhỏ nhặt này, em không cần động tay tới.”Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười: “Anh đối với con gái đều chu đáo như vậy sao?”Nghe được câu nói của cô, Phó Ngọc Hải ngẩng đầu nhìn cô: “Tôi nói không phải, em sẽ tin sao?” 2 Phó Ngọc Hải nhìn cô, ý cười trong đôi mắt hoa đào vơi đi một ít, vẻ nghiêm túc đột ngột khiến Thẩm Thanh Ngọc không dám trả lời.‘Thẩm Thanh Ngọc cong môi, không trả lời câu hỏi của anh †a, cầm lấy bát cháo hải sản do Phó Ngọc Hải bưng tới.Phó Ngọc Hải nhướng mày, nhưng cũng không hỏi tiếp.Đột nhiên, hai người không ai nói gì thêm, căn phòng trở nên rất yên tĩnh.‘Thẩm Thanh Ngọc ăn không thấy ngon miệng, mới ăn được hai phần ba bát cháo đã không nuốt trôi nữa.Ngược lại, Phó Ngọc Hải ăn rất ngon, thấy cô dừng lại, anh ta liếc cô một cái: “Không ăn nữa sao?”“ừ”Thẩm Thanh Ngọc đáp lại, nhìn thời gian trên điện thoại.Chớp mắt một cái, đã qua hai giờ.Phó Ngọc Hải uống một ngụm nước rồi nhìn cô: “Em không khỏe à?”Thẩm Thanh Ngọc lắc đầu: “Tôi ăn không thấy ngon miệng.”“À”Anh ta đáp lại, sau đó ăn hết phần thức ăn còn lại.Thấy anh ta ăn xong, Thẩm Thanh Ngọc không khách sáo nói: “Cậu Phó ăn no chưa?”
Chương 390
Không có phản hồi.
Cô vòng qua ghế sô pha, đi thẳng đến chỗ Phó Ngọc Hải, giơ tay đẩy nhẹ bả vai của anh ta: “Phó Ngọc Hải?”
‘Thẩm Thanh Ngọc vừa dứt lời, còn chưa kịp phản ứng, đã bị một đôi tay ôm ngang hông.
Một giây tiếp theo, cả người Thẩm Thanh Ngọc đã nằm gọn trong vòng tay của Phó Ngọc Hải.
Thẩm Thanh Ngọc chống tay lên người anh ta, cách một lớp áo sơ mi mỏng, cô vẫn cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của người đàn ông.
‘Thẩm Thanh Ngọc rụt tay lại theo bản năng, nhưng không có bàn tay chống đỡ, cô lập tức ngã thẳng lên người Phó Ngọc Hải.
Phó Ngọc Hải vừa tỉnh dậy, đôi mắt hoa đào vẫn còn chút ngái ngủ, mơ màng nhìn cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Xin lỗi, tôi tưởng mình đang nằm mơ” 1 tỚN, tỚI tHỜIQ Anh ta vừa nói vừa buông lỏng tay, day huyệt thái dương.
‘Thầm Thanh Ngọc đứng thẳng dậy khỏi ghế sô pha, lùi lại hai bước, hắng giọng: “Đồ ăn về rồi.”
“Được”
Phó Ngọc Hải vừa thức dậy, bỗng trở nên dịu dàng hiếm thấy.
Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn anh ta một cái, xoay người đi tới bàn ăn.
Cô mới vừa nhấc túi thức ăn lên, Phó Ngọc Hải đã đi tới sau lưng, cầm lấy nó.
“Để tôi”
Phó Ngọc Hải vừa cởi nút thắt trên túi vừa nói: “Những chuyện nhỏ nhặt này, em không cần động tay tới.”
Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười: “Anh đối với con gái đều chu đáo như vậy sao?”
Nghe được câu nói của cô, Phó Ngọc Hải ngẩng đầu nhìn cô: “Tôi nói không phải, em sẽ tin sao?” 2 Phó Ngọc Hải nhìn cô, ý cười trong đôi mắt hoa đào vơi đi một ít, vẻ nghiêm túc đột ngột khiến Thẩm Thanh Ngọc không dám trả lời.
‘Thẩm Thanh Ngọc cong môi, không trả lời câu hỏi của anh †a, cầm lấy bát cháo hải sản do Phó Ngọc Hải bưng tới.
Phó Ngọc Hải nhướng mày, nhưng cũng không hỏi tiếp.
Đột nhiên, hai người không ai nói gì thêm, căn phòng trở nên rất yên tĩnh.
‘Thẩm Thanh Ngọc ăn không thấy ngon miệng, mới ăn được hai phần ba bát cháo đã không nuốt trôi nữa.
Ngược lại, Phó Ngọc Hải ăn rất ngon, thấy cô dừng lại, anh ta liếc cô một cái: “Không ăn nữa sao?”
“ừ”
Thẩm Thanh Ngọc đáp lại, nhìn thời gian trên điện thoại.
Chớp mắt một cái, đã qua hai giờ.
Phó Ngọc Hải uống một ngụm nước rồi nhìn cô: “Em không khỏe à?”
Thẩm Thanh Ngọc lắc đầu: “Tôi ăn không thấy ngon miệng.”
“À”
Anh ta đáp lại, sau đó ăn hết phần thức ăn còn lại.
Thấy anh ta ăn xong, Thẩm Thanh Ngọc không khách sáo nói: “Cậu Phó ăn no chưa?”
Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly HônTác giả: Tiểu Thúc ThúcTruyện Ngôn TìnhHôm nay là ngày tổ chức đại thọ 80 tuổi cho ông nội Bạc tại Lâm Thành, khách khứa đến tập nập, vô cùng náo nhiệt. Tuy nhiên bỗng dưng có tiếng hét ở trong vườn hoa vang lên, tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc đều bàng hoàng. Có người nhận ra đó là giọng nói của mợ cả Lâm Mai Phương - người đang mang bầu quý tử nhà họ Bạc, vì thế người nhà họ Bạc vội vàng chạy ra vườn. Bên trong bể bơi trước mặt mọi người, xuất hiện bóng dáng hai người đang chật vật bên trong đó. Trước khi mọi người kịp phản ứng thì Bạc Minh Thành đã nhảy vào bể bơi, vội vàng ôm Lâm Mai Phương đang vùng vẫy lên bờ. Lúc này, khi mọi người có phản ứng thì nhân viên bảo vệ mới lao xuống nước cứu Thẩm Thanh Ngọc. Khi quay trở lại trong phòng, cả người Thẩm Thanh Ngọc ướt sũng, lúc cô đi ngang qua, người giúp việc cũng coi như không nhìn thấy ai. Không ai quan tâm cô trở về thế nào, cũng chẳng một ai quan tâm có chuyện gì sẽ xảy ra với cô. Sau hơn ba năm ở nhà họ Bạc, thật ra từ lâu, Thẩm Thanh Ngọc đã biết rằng vị trí… Chương 390Không có phản hồi.Cô vòng qua ghế sô pha, đi thẳng đến chỗ Phó Ngọc Hải, giơ tay đẩy nhẹ bả vai của anh ta: “Phó Ngọc Hải?”‘Thẩm Thanh Ngọc vừa dứt lời, còn chưa kịp phản ứng, đã bị một đôi tay ôm ngang hông.Một giây tiếp theo, cả người Thẩm Thanh Ngọc đã nằm gọn trong vòng tay của Phó Ngọc Hải.Thẩm Thanh Ngọc chống tay lên người anh ta, cách một lớp áo sơ mi mỏng, cô vẫn cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của người đàn ông.‘Thẩm Thanh Ngọc rụt tay lại theo bản năng, nhưng không có bàn tay chống đỡ, cô lập tức ngã thẳng lên người Phó Ngọc Hải.Phó Ngọc Hải vừa tỉnh dậy, đôi mắt hoa đào vẫn còn chút ngái ngủ, mơ màng nhìn cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Xin lỗi, tôi tưởng mình đang nằm mơ” 1 tỚN, tỚI tHỜIQ Anh ta vừa nói vừa buông lỏng tay, day huyệt thái dương.‘Thầm Thanh Ngọc đứng thẳng dậy khỏi ghế sô pha, lùi lại hai bước, hắng giọng: “Đồ ăn về rồi.”“Được”Phó Ngọc Hải vừa thức dậy, bỗng trở nên dịu dàng hiếm thấy.Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn anh ta một cái, xoay người đi tới bàn ăn.Cô mới vừa nhấc túi thức ăn lên, Phó Ngọc Hải đã đi tới sau lưng, cầm lấy nó.“Để tôi”Phó Ngọc Hải vừa cởi nút thắt trên túi vừa nói: “Những chuyện nhỏ nhặt này, em không cần động tay tới.”Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười: “Anh đối với con gái đều chu đáo như vậy sao?”Nghe được câu nói của cô, Phó Ngọc Hải ngẩng đầu nhìn cô: “Tôi nói không phải, em sẽ tin sao?” 2 Phó Ngọc Hải nhìn cô, ý cười trong đôi mắt hoa đào vơi đi một ít, vẻ nghiêm túc đột ngột khiến Thẩm Thanh Ngọc không dám trả lời.‘Thẩm Thanh Ngọc cong môi, không trả lời câu hỏi của anh †a, cầm lấy bát cháo hải sản do Phó Ngọc Hải bưng tới.Phó Ngọc Hải nhướng mày, nhưng cũng không hỏi tiếp.Đột nhiên, hai người không ai nói gì thêm, căn phòng trở nên rất yên tĩnh.‘Thẩm Thanh Ngọc ăn không thấy ngon miệng, mới ăn được hai phần ba bát cháo đã không nuốt trôi nữa.Ngược lại, Phó Ngọc Hải ăn rất ngon, thấy cô dừng lại, anh ta liếc cô một cái: “Không ăn nữa sao?”“ừ”Thẩm Thanh Ngọc đáp lại, nhìn thời gian trên điện thoại.Chớp mắt một cái, đã qua hai giờ.Phó Ngọc Hải uống một ngụm nước rồi nhìn cô: “Em không khỏe à?”Thẩm Thanh Ngọc lắc đầu: “Tôi ăn không thấy ngon miệng.”“À”Anh ta đáp lại, sau đó ăn hết phần thức ăn còn lại.Thấy anh ta ăn xong, Thẩm Thanh Ngọc không khách sáo nói: “Cậu Phó ăn no chưa?”