Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 485

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Diệp Phàm nhìn thấy người đi sau nam cảnh sát, chớp chớp mắt, nở nụ cười: “Này anh cảnh sát, anh phải điều tra rõ ràng, không vi phạm pháp luật thì sao phải quỳ?”  Vị cảnh sát lạnh mặt lại, những kẻ lưu manh như Diệp Phàm, anh ta đã thấy rất nhiều, bây giờ thì kiêu căng ngạo mạn, nhưng một khi về đến đồn cảnh sát thì lại khóc lóc van xin.  Người này tức giận quát: “Đừng có mà ở đó cười cợt, tụ tập đánh nhau không phải phạm pháp thì là gì!”  Advertisement“Được rồi, bỏ súng xuống đi!”. Đúng lúc này, sau lưng nam cảnh sát vang lên một giọng nói.  “Đội trưởng Trần, người này…”  Advertisement“Bỏ xuống đi, nếu như anh ta làm hại đến cậu, sẽ không ai có thể ngăn lại được đâu!”, người đang bước đến chính là Trần Hoa, viên ngọc của đồn cảnh sát, đội trưởng đội cảnh sát hình sự thứ hai.  Trần Hoa nhìn Diệp Phàm rồi cười híp mắt: “Diệp Phàm, có người đã báo là ở đây có đám người tụ tập đánh nhau, mau đi cùng chúng tôi một chuyến!”  Nam cảnh sát bên cạnh có hơi bối rối, thấy Trần Hoa có quen biết với Diệp Phàm, hơn nữa có vẻ còn quen biết thân thiết.  Hai người Diệp Phàm tự nhiên ngồi lên xe cảnh sát, Trần Hoa lái xe, chỉ có ba người bọn họ.  Chỉ là không hề lái xe về phía đồn cảnh sát, đi được nửa đường thì Âu Dương Ngọc Quân được thả xuống, nguyên nhân là gì thì Trần Hoa cũng không nói.  Cuối cùng, xe cảnh sát dừng lại ở một quán trà có quang cảnh rất đẹp, Diệp Phàm đi theo Trần Hoa xuống xe với vẻ mặt bất ngờ.  Anh nhịn không được mà hỏi: “Đội trưởng Trần, cô định làm gì vậy? Không thẩm vấn tôi mà đi đến đây làm gì?”  “Đi thôi, đợi chút nữa anh sẽ biết, có một nhân vật tầm cỡ muốn gặp anh!”, Trần Hoa vẫn không nói, Diệp Phàm nghi hoặc chớp chớp mắt.  Đi đến cửa một căn phòng, Trần Hoa đứng ở một bên: “Mời vào!”  “Làm gì cơ…”, lẩm bẩm một tiếng, Diệp Phàm đẩy cửa đi vào.  “Vút…”  Đúng lúc này đột nhiên có chuyện xảy ra, một tia sáng lao vút tới, trong nháy mắt khiến Diệp Phàm dựng tóc gáy!  “Hừm!”  Diệp Phàm gầm lên, mau chóng né tránh nguy hiểm, anh tin tưởng vào Trần Hoa nên đã thả lỏng cảnh giác.  Nhưng không ngờ rằng Trần Hoa lại đâm sau lưng anh một nhát, sự phản bội khiến anh vô cùng tức giận và anh không hề nhẫn nhịn thêm, sức mạnh cửu đạo ám kình ngay lập tức được bộc phát.  “Phụt…”  Ngay trong chớp mắt, thế cục đã có sự thay đổi, một bóng người nào đó bay lên và ho ra máu!  “Mau cho tôi một lời giải thích!”Diệp Phàm vô cùng tức giận, bởi vì tức giận nên thậm chí trong mắt anh còn hiện lên sát ý!  Thật ra anh rất tin tưởng Trần Hoa, cô ta lại là cảnh sát, nhưng không ngờ cô ta lại liên kết với người khác giết anh.  Nếu như anh phản ứng chậm, chắc đã bị một đao chém đứt đôi người rồi! 

Diệp Phàm nhìn thấy người đi sau nam cảnh sát, chớp chớp mắt, nở nụ cười: “Này anh cảnh sát, anh phải điều tra rõ ràng, không vi phạm pháp luật thì sao phải quỳ?”  

Vị cảnh sát lạnh mặt lại, những kẻ lưu manh như Diệp Phàm, anh ta đã thấy rất nhiều, bây giờ thì kiêu căng ngạo mạn, nhưng một khi về đến đồn cảnh sát thì lại khóc lóc van xin.  

Người này tức giận quát: “Đừng có mà ở đó cười cợt, tụ tập đánh nhau không phải phạm pháp thì là gì!”  

Advertisement

“Được rồi, bỏ súng xuống đi!”. Đúng lúc này, sau lưng nam cảnh sát vang lên một giọng nói.  

“Đội trưởng Trần, người này…”  

Advertisement

“Bỏ xuống đi, nếu như anh ta làm hại đến cậu, sẽ không ai có thể ngăn lại được đâu!”, người đang bước đến chính là Trần Hoa, viên ngọc của đồn cảnh sát, đội trưởng đội cảnh sát hình sự thứ hai.  

Trần Hoa nhìn Diệp Phàm rồi cười híp mắt: “Diệp Phàm, có người đã báo là ở đây có đám người tụ tập đánh nhau, mau đi cùng chúng tôi một chuyến!”  

Nam cảnh sát bên cạnh có hơi bối rối, thấy Trần Hoa có quen biết với Diệp Phàm, hơn nữa có vẻ còn quen biết thân thiết.  

Hai người Diệp Phàm tự nhiên ngồi lên xe cảnh sát, Trần Hoa lái xe, chỉ có ba người bọn họ.  

Chỉ là không hề lái xe về phía đồn cảnh sát, đi được nửa đường thì Âu Dương Ngọc Quân được thả xuống, nguyên nhân là gì thì Trần Hoa cũng không nói.  

Cuối cùng, xe cảnh sát dừng lại ở một quán trà có quang cảnh rất đẹp, Diệp Phàm đi theo Trần Hoa xuống xe với vẻ mặt bất ngờ.  

Anh nhịn không được mà hỏi: “Đội trưởng Trần, cô định làm gì vậy? Không thẩm vấn tôi mà đi đến đây làm gì?”  

“Đi thôi, đợi chút nữa anh sẽ biết, có một nhân vật tầm cỡ muốn gặp anh!”, Trần Hoa vẫn không nói, Diệp Phàm nghi hoặc chớp chớp mắt.  

Đi đến cửa một căn phòng, Trần Hoa đứng ở một bên: “Mời vào!”  

“Làm gì cơ…”, lẩm bẩm một tiếng, Diệp Phàm đẩy cửa đi vào.  

“Vút…”  

Đúng lúc này đột nhiên có chuyện xảy ra, một tia sáng lao vút tới, trong nháy mắt khiến Diệp Phàm dựng tóc gáy!  

“Hừm!”  

Diệp Phàm gầm lên, mau chóng né tránh nguy hiểm, anh tin tưởng vào Trần Hoa nên đã thả lỏng cảnh giác.  

Nhưng không ngờ rằng Trần Hoa lại đâm sau lưng anh một nhát, sự phản bội khiến anh vô cùng tức giận và anh không hề nhẫn nhịn thêm, sức mạnh cửu đạo ám kình ngay lập tức được bộc phát.  

“Phụt…”  

Ngay trong chớp mắt, thế cục đã có sự thay đổi, một bóng người nào đó bay lên và ho ra máu!  

“Mau cho tôi một lời giải thích!”

Diệp Phàm vô cùng tức giận, bởi vì tức giận nên thậm chí trong mắt anh còn hiện lên sát ý!  

Thật ra anh rất tin tưởng Trần Hoa, cô ta lại là cảnh sát, nhưng không ngờ cô ta lại liên kết với người khác giết anh.  

Nếu như anh phản ứng chậm, chắc đã bị một đao chém đứt đôi người rồi! 

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Diệp Phàm nhìn thấy người đi sau nam cảnh sát, chớp chớp mắt, nở nụ cười: “Này anh cảnh sát, anh phải điều tra rõ ràng, không vi phạm pháp luật thì sao phải quỳ?”  Vị cảnh sát lạnh mặt lại, những kẻ lưu manh như Diệp Phàm, anh ta đã thấy rất nhiều, bây giờ thì kiêu căng ngạo mạn, nhưng một khi về đến đồn cảnh sát thì lại khóc lóc van xin.  Người này tức giận quát: “Đừng có mà ở đó cười cợt, tụ tập đánh nhau không phải phạm pháp thì là gì!”  Advertisement“Được rồi, bỏ súng xuống đi!”. Đúng lúc này, sau lưng nam cảnh sát vang lên một giọng nói.  “Đội trưởng Trần, người này…”  Advertisement“Bỏ xuống đi, nếu như anh ta làm hại đến cậu, sẽ không ai có thể ngăn lại được đâu!”, người đang bước đến chính là Trần Hoa, viên ngọc của đồn cảnh sát, đội trưởng đội cảnh sát hình sự thứ hai.  Trần Hoa nhìn Diệp Phàm rồi cười híp mắt: “Diệp Phàm, có người đã báo là ở đây có đám người tụ tập đánh nhau, mau đi cùng chúng tôi một chuyến!”  Nam cảnh sát bên cạnh có hơi bối rối, thấy Trần Hoa có quen biết với Diệp Phàm, hơn nữa có vẻ còn quen biết thân thiết.  Hai người Diệp Phàm tự nhiên ngồi lên xe cảnh sát, Trần Hoa lái xe, chỉ có ba người bọn họ.  Chỉ là không hề lái xe về phía đồn cảnh sát, đi được nửa đường thì Âu Dương Ngọc Quân được thả xuống, nguyên nhân là gì thì Trần Hoa cũng không nói.  Cuối cùng, xe cảnh sát dừng lại ở một quán trà có quang cảnh rất đẹp, Diệp Phàm đi theo Trần Hoa xuống xe với vẻ mặt bất ngờ.  Anh nhịn không được mà hỏi: “Đội trưởng Trần, cô định làm gì vậy? Không thẩm vấn tôi mà đi đến đây làm gì?”  “Đi thôi, đợi chút nữa anh sẽ biết, có một nhân vật tầm cỡ muốn gặp anh!”, Trần Hoa vẫn không nói, Diệp Phàm nghi hoặc chớp chớp mắt.  Đi đến cửa một căn phòng, Trần Hoa đứng ở một bên: “Mời vào!”  “Làm gì cơ…”, lẩm bẩm một tiếng, Diệp Phàm đẩy cửa đi vào.  “Vút…”  Đúng lúc này đột nhiên có chuyện xảy ra, một tia sáng lao vút tới, trong nháy mắt khiến Diệp Phàm dựng tóc gáy!  “Hừm!”  Diệp Phàm gầm lên, mau chóng né tránh nguy hiểm, anh tin tưởng vào Trần Hoa nên đã thả lỏng cảnh giác.  Nhưng không ngờ rằng Trần Hoa lại đâm sau lưng anh một nhát, sự phản bội khiến anh vô cùng tức giận và anh không hề nhẫn nhịn thêm, sức mạnh cửu đạo ám kình ngay lập tức được bộc phát.  “Phụt…”  Ngay trong chớp mắt, thế cục đã có sự thay đổi, một bóng người nào đó bay lên và ho ra máu!  “Mau cho tôi một lời giải thích!”Diệp Phàm vô cùng tức giận, bởi vì tức giận nên thậm chí trong mắt anh còn hiện lên sát ý!  Thật ra anh rất tin tưởng Trần Hoa, cô ta lại là cảnh sát, nhưng không ngờ cô ta lại liên kết với người khác giết anh.  Nếu như anh phản ứng chậm, chắc đã bị một đao chém đứt đôi người rồi! 

Chương 485