Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Rào… một chậu nước đá rổ từ trên xuống. Tô Ảnh run lập cập, mí mắt nặng nề rốt cuộc cũng mở ra. Lạnh… thật là lạnh…. Rõ ràng là mùa xuân sao lại lạnh như vậy? Lý trí của Tô Ảnh dần dần thu hồi. Cô nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê: Nhà làm phim cười dữ tợn, thân thể của cô nóng bỏng, còn có người đàn ông tỏa ra hơi thở lạnh lẽo… Chờ đã, là người đàn ông bị cô túm lấy không bỏ trước khi hôn mê sao? Tô Ảnh lập tức ngồi dậy mới phát hiện chính mình đang nằm trong bồn tắm lớn. Trong bồn tắm thả đầy đá lạnh, bên trên còn đặt một chiếc thùng gỗ. “Tỉnh rồi sao?” Một âm thanh lạnh lẽo trầm thấp vang lên từ phía sau. Âm thanh trầm thấp nhưng rất êm tai, từ tính, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, giống như người phát ra âm thanh này là người không có tình cảm vậy. Tô Ảnh nhanh chóng quay đầu lại, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám và quần âu xám ngồi ở ghế sofa. Người đàn ông này cực kì đẹp trai, chỉ ngồi một chỗ lại khí thế giống quân vương tỏa ủng…

Chương 81

Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương VợTác giả: Niêm Hoa Phất LiễuTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Rào… một chậu nước đá rổ từ trên xuống. Tô Ảnh run lập cập, mí mắt nặng nề rốt cuộc cũng mở ra. Lạnh… thật là lạnh…. Rõ ràng là mùa xuân sao lại lạnh như vậy? Lý trí của Tô Ảnh dần dần thu hồi. Cô nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê: Nhà làm phim cười dữ tợn, thân thể của cô nóng bỏng, còn có người đàn ông tỏa ra hơi thở lạnh lẽo… Chờ đã, là người đàn ông bị cô túm lấy không bỏ trước khi hôn mê sao? Tô Ảnh lập tức ngồi dậy mới phát hiện chính mình đang nằm trong bồn tắm lớn. Trong bồn tắm thả đầy đá lạnh, bên trên còn đặt một chiếc thùng gỗ. “Tỉnh rồi sao?” Một âm thanh lạnh lẽo trầm thấp vang lên từ phía sau. Âm thanh trầm thấp nhưng rất êm tai, từ tính, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, giống như người phát ra âm thanh này là người không có tình cảm vậy. Tô Ảnh nhanh chóng quay đầu lại, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám và quần âu xám ngồi ở ghế sofa. Người đàn ông này cực kì đẹp trai, chỉ ngồi một chỗ lại khí thế giống quân vương tỏa ủng… Cô tự nhiên là không biết, mới sáng sớm Phó Thịnh đã ngồi ở mép giường, đã từng nhẹ nhàng dùng ngón tay miêu tả gương mặt cô, hơn nữa thuận tay tắt chuông đồng hồ báo thức của cô.Cô cũng sẽ không biết, Phó Thịnh hôm nay ra cửa không mang theo anh mà chỉ dẫn theo Mộc Minh và Cát Tuấn đi nghĩa trang gặp một người.Hôm nay là ngày sinh cũng là ngày giỗ của người đó.Nếu cô ấy còn sống thì hôm nay là sinh nhật thứ 25 của cô ấy.Hôm nay, Phó Thịnh chỉ nghĩ làm Tô Ảnh nghỉ ngơi.Chẳng sợ, chuyện này không liên quan đến cô.Nhưng Tô Ảnh cũng không phải là cái có thể ngồi được người.Dù sao hôm nay không có chuyện gì, Tô Ảnh quyết định đi ra ngoài một chút, thuận tiện mua nguyên liệu nấu ăn trong nhà không có, chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon cho Phó Thịnh.Tô Ảnh vừa mở ra cửa, còn chưa đi xa đã nghe được điện thoại vang lên.Tô Ảnh cầm ra xem, là mẹ gọi điện thoại, Tô Ảnh nhanh chóng bắt máy: “Mẹ, có phải thân thể không thoải mái hay không?”Tô Như Quân bất đắc dĩ, nói: “Mẹ không có việc gì. Chỉ là, tiểu Ảnh, có phải con và Nhạc Đông chia tay hay không?”Tô Ảnh lập tức trầm mặc.Chuyện cô và Vương Nhạc Đông chia tay cũng không nói cho mẹ, cô lo lắng mẹ chịu không nổi k*ch th*ch, dù sao bệnh nặng mới khỏi, sợ lặp lại.Vốn dĩ cô còn muốn tìm một cơ hội, từ từ giải thích chuyện này với mẹ. Không nghĩ tới, mẹ biết nhanh như vậy.“Mẹ, mẹ nghe con nói.” Tô Ảnh nghĩ nghĩ, quyết định nói thẳng ra: “Vương Nhạc Đông và con đã trả lại tín vật đính hôn, con và anh ta đã không có bất cứ quan hệ gì. Mẹ, anh ta và Điền Mỹ Hòa ở bên nhau.”Điện thoại truyền đến thanh âm bất đắc dĩ của Tô Như Quân: “Tiểu Ảnh à, không phải hiểu lầm đấy chứ? Con không cần chơi tính tình trẻ con, con đều đã 21 tuổi! Nhạc Đông vừa mới gọi điện thoại cho mẹ nói con hiểu lầm thằng bé và Điền Mỹ Hòa, còn nói, nó nóng tính mới trả tín vật đính hôn lại cho con. Hiện tại nó biết sai rồi, gọi điện thoại tới nhưng bị con kéo vào danh sách đen nên mới tìm tới mẹ…”Tô Ảnh tức giận ngón tay đều bắt đầu run run.Vương Nhạc Đông!Anh còn dám tìm mẹ tôi, còn nói dối lừa bà ấy?Sao anh có thể vô sỉ như vậy chứ!Tô Ảnh lập tức nói: “Mẹ, chuyện này mẹ cũng đừng quản, con tới xử lý được rồi. Mẹ phải dưỡng thân thể cho tốt, mặc kệ ai nói chuyện của con, mẹ đều không cần nghe, không cần tin.”Tô Như Quân thở dài một tiếng, nói: “Hiện giờ con cũng trưởng thành, có một số việc mẹ cũng không hỏi nhiều. Con đi theo ông chủ lớn, nhất định phải cẩn thận.”Tô Ảnh không ngừng vâng dạ.Tô Như Quân còn nói thêm: “Được rồi, mẹ không nói nhiều nữa, con ở bên ngoài, chiếu cố thân thể cho tốt, đối với mẹ, thân thể của con là quan trọng nhất.”“Vâng, mẹ.” Tô Ảnh nghẹn ngào: “Con ở bên này khá tốt, ông chủ cũng rất tốt, còn phát lương cho con. Mẹ, con không nói nữa, còn có có việc, chờ rảnh rỗi nhất định trở về thăm mẹ.”Treo điện thoại, Tô Ảnh lau nước mắt nơi khóe mắt, cô hít sâu mấy lần, lúc mới thả số điện thoại của Vương Nhạc Đông ra khỏi danh sách.Quả nhiên, vừa thả ra, Vương Nhạc Đông đã gọi tới: “Tô Ảnh, chúng ta có thể gặp mặt tâm sự sao? Anh có chuyện muốn nói với em.”“Có phải tôi không đi gặp anh, anh sẽ không ngừng quấy rầy mẹ tôi hay không?” Tô Ảnh chất vấn Vương Nhạc Đông.

Cô tự nhiên là không biết, mới sáng sớm Phó Thịnh đã ngồi ở mép giường, đã từng nhẹ nhàng dùng ngón tay miêu tả gương mặt cô, hơn nữa thuận tay tắt chuông đồng hồ báo thức của cô.

Cô cũng sẽ không biết, Phó Thịnh hôm nay ra cửa không mang theo anh mà chỉ dẫn theo Mộc Minh và Cát Tuấn đi nghĩa trang gặp một người.

Hôm nay là ngày sinh cũng là ngày giỗ của người đó.

Nếu cô ấy còn sống thì hôm nay là sinh nhật thứ 25 của cô ấy.

Hôm nay, Phó Thịnh chỉ nghĩ làm Tô Ảnh nghỉ ngơi.

Chẳng sợ, chuyện này không liên quan đến cô.

Nhưng Tô Ảnh cũng không phải là cái có thể ngồi được người.

Dù sao hôm nay không có chuyện gì, Tô Ảnh quyết định đi ra ngoài một chút, thuận tiện mua nguyên liệu nấu ăn trong nhà không có, chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon cho Phó Thịnh.

Tô Ảnh vừa mở ra cửa, còn chưa đi xa đã nghe được điện thoại vang lên.

Tô Ảnh cầm ra xem, là mẹ gọi điện thoại, Tô Ảnh nhanh chóng bắt máy: “Mẹ, có phải thân thể không thoải mái hay không?”

Tô Như Quân bất đắc dĩ, nói: “Mẹ không có việc gì. Chỉ là, tiểu Ảnh, có phải con và Nhạc Đông chia tay hay không?”

Tô Ảnh lập tức trầm mặc.

Chuyện cô và Vương Nhạc Đông chia tay cũng không nói cho mẹ, cô lo lắng mẹ chịu không nổi k*ch th*ch, dù sao bệnh nặng mới khỏi, sợ lặp lại.

Vốn dĩ cô còn muốn tìm một cơ hội, từ từ giải thích chuyện này với mẹ. Không nghĩ tới, mẹ biết nhanh như vậy.

“Mẹ, mẹ nghe con nói.” Tô Ảnh nghĩ nghĩ, quyết định nói thẳng ra: “Vương Nhạc Đông và con đã trả lại tín vật đính hôn, con và anh ta đã không có bất cứ quan hệ gì. Mẹ, anh ta và Điền Mỹ Hòa ở bên nhau.”

Điện thoại truyền đến thanh âm bất đắc dĩ của Tô Như Quân: “Tiểu Ảnh à, không phải hiểu lầm đấy chứ? Con không cần chơi tính tình trẻ con, con đều đã 21 tuổi! Nhạc Đông vừa mới gọi điện thoại cho mẹ nói con hiểu lầm thằng bé và Điền Mỹ Hòa, còn nói, nó nóng tính mới trả tín vật đính hôn lại cho con. Hiện tại nó biết sai rồi, gọi điện thoại tới nhưng bị con kéo vào danh sách đen nên mới tìm tới mẹ…”

Tô Ảnh tức giận ngón tay đều bắt đầu run run.

Vương Nhạc Đông!

Anh còn dám tìm mẹ tôi, còn nói dối lừa bà ấy?

Sao anh có thể vô sỉ như vậy chứ!

Tô Ảnh lập tức nói: “Mẹ, chuyện này mẹ cũng đừng quản, con tới xử lý được rồi. Mẹ phải dưỡng thân thể cho tốt, mặc kệ ai nói chuyện của con, mẹ đều không cần nghe, không cần tin.”

Tô Như Quân thở dài một tiếng, nói: “Hiện giờ con cũng trưởng thành, có một số việc mẹ cũng không hỏi nhiều. Con đi theo ông chủ lớn, nhất định phải cẩn thận.”

Tô Ảnh không ngừng vâng dạ.

Tô Như Quân còn nói thêm: “Được rồi, mẹ không nói nhiều nữa, con ở bên ngoài, chiếu cố thân thể cho tốt, đối với mẹ, thân thể của con là quan trọng nhất.”

“Vâng, mẹ.” Tô Ảnh nghẹn ngào: “Con ở bên này khá tốt, ông chủ cũng rất tốt, còn phát lương cho con. Mẹ, con không nói nữa, còn có có việc, chờ rảnh rỗi nhất định trở về thăm mẹ.”

Treo điện thoại, Tô Ảnh lau nước mắt nơi khóe mắt, cô hít sâu mấy lần, lúc mới thả số điện thoại của Vương Nhạc Đông ra khỏi danh sách.

Quả nhiên, vừa thả ra, Vương Nhạc Đông đã gọi tới: “Tô Ảnh, chúng ta có thể gặp mặt tâm sự sao? Anh có chuyện muốn nói với em.”

“Có phải tôi không đi gặp anh, anh sẽ không ngừng quấy rầy mẹ tôi hay không?” Tô Ảnh chất vấn Vương Nhạc Đông.

Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương VợTác giả: Niêm Hoa Phất LiễuTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Rào… một chậu nước đá rổ từ trên xuống. Tô Ảnh run lập cập, mí mắt nặng nề rốt cuộc cũng mở ra. Lạnh… thật là lạnh…. Rõ ràng là mùa xuân sao lại lạnh như vậy? Lý trí của Tô Ảnh dần dần thu hồi. Cô nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê: Nhà làm phim cười dữ tợn, thân thể của cô nóng bỏng, còn có người đàn ông tỏa ra hơi thở lạnh lẽo… Chờ đã, là người đàn ông bị cô túm lấy không bỏ trước khi hôn mê sao? Tô Ảnh lập tức ngồi dậy mới phát hiện chính mình đang nằm trong bồn tắm lớn. Trong bồn tắm thả đầy đá lạnh, bên trên còn đặt một chiếc thùng gỗ. “Tỉnh rồi sao?” Một âm thanh lạnh lẽo trầm thấp vang lên từ phía sau. Âm thanh trầm thấp nhưng rất êm tai, từ tính, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, giống như người phát ra âm thanh này là người không có tình cảm vậy. Tô Ảnh nhanh chóng quay đầu lại, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám và quần âu xám ngồi ở ghế sofa. Người đàn ông này cực kì đẹp trai, chỉ ngồi một chỗ lại khí thế giống quân vương tỏa ủng… Cô tự nhiên là không biết, mới sáng sớm Phó Thịnh đã ngồi ở mép giường, đã từng nhẹ nhàng dùng ngón tay miêu tả gương mặt cô, hơn nữa thuận tay tắt chuông đồng hồ báo thức của cô.Cô cũng sẽ không biết, Phó Thịnh hôm nay ra cửa không mang theo anh mà chỉ dẫn theo Mộc Minh và Cát Tuấn đi nghĩa trang gặp một người.Hôm nay là ngày sinh cũng là ngày giỗ của người đó.Nếu cô ấy còn sống thì hôm nay là sinh nhật thứ 25 của cô ấy.Hôm nay, Phó Thịnh chỉ nghĩ làm Tô Ảnh nghỉ ngơi.Chẳng sợ, chuyện này không liên quan đến cô.Nhưng Tô Ảnh cũng không phải là cái có thể ngồi được người.Dù sao hôm nay không có chuyện gì, Tô Ảnh quyết định đi ra ngoài một chút, thuận tiện mua nguyên liệu nấu ăn trong nhà không có, chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon cho Phó Thịnh.Tô Ảnh vừa mở ra cửa, còn chưa đi xa đã nghe được điện thoại vang lên.Tô Ảnh cầm ra xem, là mẹ gọi điện thoại, Tô Ảnh nhanh chóng bắt máy: “Mẹ, có phải thân thể không thoải mái hay không?”Tô Như Quân bất đắc dĩ, nói: “Mẹ không có việc gì. Chỉ là, tiểu Ảnh, có phải con và Nhạc Đông chia tay hay không?”Tô Ảnh lập tức trầm mặc.Chuyện cô và Vương Nhạc Đông chia tay cũng không nói cho mẹ, cô lo lắng mẹ chịu không nổi k*ch th*ch, dù sao bệnh nặng mới khỏi, sợ lặp lại.Vốn dĩ cô còn muốn tìm một cơ hội, từ từ giải thích chuyện này với mẹ. Không nghĩ tới, mẹ biết nhanh như vậy.“Mẹ, mẹ nghe con nói.” Tô Ảnh nghĩ nghĩ, quyết định nói thẳng ra: “Vương Nhạc Đông và con đã trả lại tín vật đính hôn, con và anh ta đã không có bất cứ quan hệ gì. Mẹ, anh ta và Điền Mỹ Hòa ở bên nhau.”Điện thoại truyền đến thanh âm bất đắc dĩ của Tô Như Quân: “Tiểu Ảnh à, không phải hiểu lầm đấy chứ? Con không cần chơi tính tình trẻ con, con đều đã 21 tuổi! Nhạc Đông vừa mới gọi điện thoại cho mẹ nói con hiểu lầm thằng bé và Điền Mỹ Hòa, còn nói, nó nóng tính mới trả tín vật đính hôn lại cho con. Hiện tại nó biết sai rồi, gọi điện thoại tới nhưng bị con kéo vào danh sách đen nên mới tìm tới mẹ…”Tô Ảnh tức giận ngón tay đều bắt đầu run run.Vương Nhạc Đông!Anh còn dám tìm mẹ tôi, còn nói dối lừa bà ấy?Sao anh có thể vô sỉ như vậy chứ!Tô Ảnh lập tức nói: “Mẹ, chuyện này mẹ cũng đừng quản, con tới xử lý được rồi. Mẹ phải dưỡng thân thể cho tốt, mặc kệ ai nói chuyện của con, mẹ đều không cần nghe, không cần tin.”Tô Như Quân thở dài một tiếng, nói: “Hiện giờ con cũng trưởng thành, có một số việc mẹ cũng không hỏi nhiều. Con đi theo ông chủ lớn, nhất định phải cẩn thận.”Tô Ảnh không ngừng vâng dạ.Tô Như Quân còn nói thêm: “Được rồi, mẹ không nói nhiều nữa, con ở bên ngoài, chiếu cố thân thể cho tốt, đối với mẹ, thân thể của con là quan trọng nhất.”“Vâng, mẹ.” Tô Ảnh nghẹn ngào: “Con ở bên này khá tốt, ông chủ cũng rất tốt, còn phát lương cho con. Mẹ, con không nói nữa, còn có có việc, chờ rảnh rỗi nhất định trở về thăm mẹ.”Treo điện thoại, Tô Ảnh lau nước mắt nơi khóe mắt, cô hít sâu mấy lần, lúc mới thả số điện thoại của Vương Nhạc Đông ra khỏi danh sách.Quả nhiên, vừa thả ra, Vương Nhạc Đông đã gọi tới: “Tô Ảnh, chúng ta có thể gặp mặt tâm sự sao? Anh có chuyện muốn nói với em.”“Có phải tôi không đi gặp anh, anh sẽ không ngừng quấy rầy mẹ tôi hay không?” Tô Ảnh chất vấn Vương Nhạc Đông.

Chương 81