Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Rào… một chậu nước đá rổ từ trên xuống. Tô Ảnh run lập cập, mí mắt nặng nề rốt cuộc cũng mở ra. Lạnh… thật là lạnh…. Rõ ràng là mùa xuân sao lại lạnh như vậy? Lý trí của Tô Ảnh dần dần thu hồi. Cô nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê: Nhà làm phim cười dữ tợn, thân thể của cô nóng bỏng, còn có người đàn ông tỏa ra hơi thở lạnh lẽo… Chờ đã, là người đàn ông bị cô túm lấy không bỏ trước khi hôn mê sao? Tô Ảnh lập tức ngồi dậy mới phát hiện chính mình đang nằm trong bồn tắm lớn. Trong bồn tắm thả đầy đá lạnh, bên trên còn đặt một chiếc thùng gỗ. “Tỉnh rồi sao?” Một âm thanh lạnh lẽo trầm thấp vang lên từ phía sau. Âm thanh trầm thấp nhưng rất êm tai, từ tính, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, giống như người phát ra âm thanh này là người không có tình cảm vậy. Tô Ảnh nhanh chóng quay đầu lại, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám và quần âu xám ngồi ở ghế sofa. Người đàn ông này cực kì đẹp trai, chỉ ngồi một chỗ lại khí thế giống quân vương tỏa ủng…

Chương 120

Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương VợTác giả: Niêm Hoa Phất LiễuTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Rào… một chậu nước đá rổ từ trên xuống. Tô Ảnh run lập cập, mí mắt nặng nề rốt cuộc cũng mở ra. Lạnh… thật là lạnh…. Rõ ràng là mùa xuân sao lại lạnh như vậy? Lý trí của Tô Ảnh dần dần thu hồi. Cô nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê: Nhà làm phim cười dữ tợn, thân thể của cô nóng bỏng, còn có người đàn ông tỏa ra hơi thở lạnh lẽo… Chờ đã, là người đàn ông bị cô túm lấy không bỏ trước khi hôn mê sao? Tô Ảnh lập tức ngồi dậy mới phát hiện chính mình đang nằm trong bồn tắm lớn. Trong bồn tắm thả đầy đá lạnh, bên trên còn đặt một chiếc thùng gỗ. “Tỉnh rồi sao?” Một âm thanh lạnh lẽo trầm thấp vang lên từ phía sau. Âm thanh trầm thấp nhưng rất êm tai, từ tính, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, giống như người phát ra âm thanh này là người không có tình cảm vậy. Tô Ảnh nhanh chóng quay đầu lại, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám và quần âu xám ngồi ở ghế sofa. Người đàn ông này cực kì đẹp trai, chỉ ngồi một chỗ lại khí thế giống quân vương tỏa ủng… Mộc Minh trực tiếp xoay người sang bên, nhưng bả vai không ngừng rung lên đã bán đứng hành động của anh.Tô Ảnh càng cảm thấy không hiểu.Tại sao ai gặp cô cũng cười như vậy?Tô Ảnh theo bản năng cúi đầu nhìn quần áo của mình, rất tốt, rất bình thường. Cũng không có gì không ổn mà!Chẳng lẽ là do tóc rối?Tô Ảnh đưa tay sờ sờ đỉnh đầu, cũng rất bình thường, cũng không có rối.Vậy bọn họ rốt cuộc cười cái gì?Tô Ảnh theo bản năng đưa tay lên gãi gãi mặt, vẻ mặt vô tội nhìn Phó Thịnh và những người khác.Với ánh mắt vô tội của cô, mọi người nhìn vào càng cảm thấy buồn cười hơn.Phó Thịnh cười, giọng cũng nhẹ đi vài phần: "Ừm."Tô Ảnh lập tức nói: "Vậy tôi đi chuẩn bị bữa tối cho anh."Lâm quản gia đứng ở một bên cố nén cười nói: "Bữa ăn tối đã chuẩn bị xong, Đại thiếu gia, bây giờ cậu sẽ dùng cơm sao?"Phó Thịnh gật đầu, đi về phía phòng ăn.Mới đi hai bước, Phó Thịnh quay đầu nhìn Tô Ảnh nói: "Đi ăn cơm."Tô Ảnh vẻ mặt mờ mịt nhìn Phó Thịnh, lại nhìn những người khác, ai ai cũng liều mạng nín cười, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, cô chỉ có thể đi theo.Mặc dù đây không phải lần đầu ăn cơm cùng Phó Thịnh, nhưng cô cảm thấy bữa tối hôm nay có chút quỷ dị.Tại sao ai ai cũng cười, rốt cuộc họ cười cái gì?Lâm quản gia rất nhanh chỉ huy đầu bếp đem dọn thức ăn lên bàn, kéo ghế ra cho Phó Thịnh.Sau khi ngồi xuống, anh hướng cằm lên trên, ý bảo Tô Ảnh ngồi ở đối diện.Tô Ảnh ngồi xong đưa mắt nhìn Phó Thịnh, đợi phân phó của anh.Cô nào biết đâu rằng, Phó Thịnh chỉ cầm đũa bắt đầu dùng cơm, hoàn toàn không nói một câu nào.Tô Ảnh nhìn một bàn thức ăn ngon trước mặt, nghĩ thầm, có cô chỉ cần phụng bồi anh ăn cơm chẳng?Cho nên, Tô Ảnh cầm đũa lên, bắt đầu ăn.Lâm quản gia múc một chén súp cho anh, rồi cũng lấy cho cô một chén.Tô Ảnh vội dùng hai tay nhận lấy, bưng chén lo sợ nói cám ơn.Lâm quản gia ngẩng đầu, sau khi thấy mặt Tô Ảnh lần nữa, lại phải nén nhịn cười một lần nữa.Tô Ảnh càng thêm buồn bực.Hôm nay làm sao vậy?Mỗi người đều như vậy!Tô Ảnh cầm lấy thìa ăn súp.Chưa kịp nuốt xuống, cô đã nghe Phó Thịnh ngồi đối diện chậm rãi nói: "Thật đúng là giống nhau!"Tô Ảnh mờ mịt ngẩng đầu, ánh mắt vô tội nhìn Phó Thịnh, súp trong miệng còn chưa nuốt xuống, má hơi phồng lên, rất đáng yêu.Phó Thịnh vừa nhìn vẻ mặt Tô Ảnh, không khỏi bật cười.Phó Thịnh cười, như một lời cho phép, những người xung quanh cũng che miệng lén cười.Tô Ảnh càng thêm mờ mịt."Phó tổng, mọi người rốt cuộc cười gì vậy?” Tô Ảnh cũng không thể chịu nổi hỏi: "Tại sao ai nhìn thấy tôi cũng cười vậy?"Lúc này, một cô gái giúp việc không nhịn được, len lén hướng về phía Tô Ảnh chỉ chỉ mặt của mình.Tô Ảnh đầu tiên mở to mắt, sau đó cúi đầu nhìn chén súp của mình ——Một giây sau, mắt Tô Ảnh trợn lên!Cô chỉ thấy trong chén bóng của mình, bên trên vẽ cái mặt heo.Tô Ảnh ngẩng đầu lần nữa, vừa hay nhìn thấy Phó Thịnh nín cười đến nỗi bả vai cũng khẽ run, thoáng cái đã hiểu rõ ra.Làm ra loại chuyện như vậy, trừ Phó Thịnh, tuyệt đối không thể là người khác!Tô Ảnh đưa ánh mắt lên án nhìn anh: "Phó tổng!"Phó Thịnh ưu nhã buông đũa xuống, nhìn cô: "Cô chính là heo!"Tô Ảnh cũng không dám tức giận với Phó Thịnh, chỉ có thể để muỗng xuống, tiếp tục dùng ánh mắt bi phẫn gắt gao nhìn chằm chằm Phó Thịnh.

Mộc Minh trực tiếp xoay người sang bên, nhưng bả vai không ngừng rung lên đã bán đứng hành động của anh.

Tô Ảnh càng cảm thấy không hiểu.

Tại sao ai gặp cô cũng cười như vậy?

Tô Ảnh theo bản năng cúi đầu nhìn quần áo của mình, rất tốt, rất bình thường. Cũng không có gì không ổn mà!

Chẳng lẽ là do tóc rối?

Tô Ảnh đưa tay sờ sờ đỉnh đầu, cũng rất bình thường, cũng không có rối.

Vậy bọn họ rốt cuộc cười cái gì?

Tô Ảnh theo bản năng đưa tay lên gãi gãi mặt, vẻ mặt vô tội nhìn Phó Thịnh và những người khác.

Với ánh mắt vô tội của cô, mọi người nhìn vào càng cảm thấy buồn cười hơn.

Phó Thịnh cười, giọng cũng nhẹ đi vài phần: "Ừm."

Tô Ảnh lập tức nói: "Vậy tôi đi chuẩn bị bữa tối cho anh."

Lâm quản gia đứng ở một bên cố nén cười nói: "Bữa ăn tối đã chuẩn bị xong, Đại thiếu gia, bây giờ cậu sẽ dùng cơm sao?"

Phó Thịnh gật đầu, đi về phía phòng ăn.

Mới đi hai bước, Phó Thịnh quay đầu nhìn Tô Ảnh nói: "Đi ăn cơm."

Tô Ảnh vẻ mặt mờ mịt nhìn Phó Thịnh, lại nhìn những người khác, ai ai cũng liều mạng nín cười, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, cô chỉ có thể đi theo.

Mặc dù đây không phải lần đầu ăn cơm cùng Phó Thịnh, nhưng cô cảm thấy bữa tối hôm nay có chút quỷ dị.

Tại sao ai ai cũng cười, rốt cuộc họ cười cái gì?

Lâm quản gia rất nhanh chỉ huy đầu bếp đem dọn thức ăn lên bàn, kéo ghế ra cho Phó Thịnh.

Sau khi ngồi xuống, anh hướng cằm lên trên, ý bảo Tô Ảnh ngồi ở đối diện.

Tô Ảnh ngồi xong đưa mắt nhìn Phó Thịnh, đợi phân phó của anh.

Cô nào biết đâu rằng, Phó Thịnh chỉ cầm đũa bắt đầu dùng cơm, hoàn toàn không nói một câu nào.

Tô Ảnh nhìn một bàn thức ăn ngon trước mặt, nghĩ thầm, có cô chỉ cần phụng bồi anh ăn cơm chẳng?

Cho nên, Tô Ảnh cầm đũa lên, bắt đầu ăn.

Lâm quản gia múc một chén súp cho anh, rồi cũng lấy cho cô một chén.

Tô Ảnh vội dùng hai tay nhận lấy, bưng chén lo sợ nói cám ơn.

Lâm quản gia ngẩng đầu, sau khi thấy mặt Tô Ảnh lần nữa, lại phải nén nhịn cười một lần nữa.

Tô Ảnh càng thêm buồn bực.

Hôm nay làm sao vậy?

Mỗi người đều như vậy!

Tô Ảnh cầm lấy thìa ăn súp.

Chưa kịp nuốt xuống, cô đã nghe Phó Thịnh ngồi đối diện chậm rãi nói: "Thật đúng là giống nhau!"

Tô Ảnh mờ mịt ngẩng đầu, ánh mắt vô tội nhìn Phó Thịnh, súp trong miệng còn chưa nuốt xuống, má hơi phồng lên, rất đáng yêu.

Phó Thịnh vừa nhìn vẻ mặt Tô Ảnh, không khỏi bật cười.

Phó Thịnh cười, như một lời cho phép, những người xung quanh cũng che miệng lén cười.

Tô Ảnh càng thêm mờ mịt.

"Phó tổng, mọi người rốt cuộc cười gì vậy?” Tô Ảnh cũng không thể chịu nổi hỏi: "Tại sao ai nhìn thấy tôi cũng cười vậy?"

Lúc này, một cô gái giúp việc không nhịn được, len lén hướng về phía Tô Ảnh chỉ chỉ mặt của mình.

Tô Ảnh đầu tiên mở to mắt, sau đó cúi đầu nhìn chén súp của mình ——

Một giây sau, mắt Tô Ảnh trợn lên!

Cô chỉ thấy trong chén bóng của mình, bên trên vẽ cái mặt heo.

Tô Ảnh ngẩng đầu lần nữa, vừa hay nhìn thấy Phó Thịnh nín cười đến nỗi bả vai cũng khẽ run, thoáng cái đã hiểu rõ ra.

Làm ra loại chuyện như vậy, trừ Phó Thịnh, tuyệt đối không thể là người khác!

Tô Ảnh đưa ánh mắt lên án nhìn anh: "Phó tổng!"

Phó Thịnh ưu nhã buông đũa xuống, nhìn cô: "Cô chính là heo!"

Tô Ảnh cũng không dám tức giận với Phó Thịnh, chỉ có thể để muỗng xuống, tiếp tục dùng ánh mắt bi phẫn gắt gao nhìn chằm chằm Phó Thịnh.

Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương VợTác giả: Niêm Hoa Phất LiễuTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Rào… một chậu nước đá rổ từ trên xuống. Tô Ảnh run lập cập, mí mắt nặng nề rốt cuộc cũng mở ra. Lạnh… thật là lạnh…. Rõ ràng là mùa xuân sao lại lạnh như vậy? Lý trí của Tô Ảnh dần dần thu hồi. Cô nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê: Nhà làm phim cười dữ tợn, thân thể của cô nóng bỏng, còn có người đàn ông tỏa ra hơi thở lạnh lẽo… Chờ đã, là người đàn ông bị cô túm lấy không bỏ trước khi hôn mê sao? Tô Ảnh lập tức ngồi dậy mới phát hiện chính mình đang nằm trong bồn tắm lớn. Trong bồn tắm thả đầy đá lạnh, bên trên còn đặt một chiếc thùng gỗ. “Tỉnh rồi sao?” Một âm thanh lạnh lẽo trầm thấp vang lên từ phía sau. Âm thanh trầm thấp nhưng rất êm tai, từ tính, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, giống như người phát ra âm thanh này là người không có tình cảm vậy. Tô Ảnh nhanh chóng quay đầu lại, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám và quần âu xám ngồi ở ghế sofa. Người đàn ông này cực kì đẹp trai, chỉ ngồi một chỗ lại khí thế giống quân vương tỏa ủng… Mộc Minh trực tiếp xoay người sang bên, nhưng bả vai không ngừng rung lên đã bán đứng hành động của anh.Tô Ảnh càng cảm thấy không hiểu.Tại sao ai gặp cô cũng cười như vậy?Tô Ảnh theo bản năng cúi đầu nhìn quần áo của mình, rất tốt, rất bình thường. Cũng không có gì không ổn mà!Chẳng lẽ là do tóc rối?Tô Ảnh đưa tay sờ sờ đỉnh đầu, cũng rất bình thường, cũng không có rối.Vậy bọn họ rốt cuộc cười cái gì?Tô Ảnh theo bản năng đưa tay lên gãi gãi mặt, vẻ mặt vô tội nhìn Phó Thịnh và những người khác.Với ánh mắt vô tội của cô, mọi người nhìn vào càng cảm thấy buồn cười hơn.Phó Thịnh cười, giọng cũng nhẹ đi vài phần: "Ừm."Tô Ảnh lập tức nói: "Vậy tôi đi chuẩn bị bữa tối cho anh."Lâm quản gia đứng ở một bên cố nén cười nói: "Bữa ăn tối đã chuẩn bị xong, Đại thiếu gia, bây giờ cậu sẽ dùng cơm sao?"Phó Thịnh gật đầu, đi về phía phòng ăn.Mới đi hai bước, Phó Thịnh quay đầu nhìn Tô Ảnh nói: "Đi ăn cơm."Tô Ảnh vẻ mặt mờ mịt nhìn Phó Thịnh, lại nhìn những người khác, ai ai cũng liều mạng nín cười, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, cô chỉ có thể đi theo.Mặc dù đây không phải lần đầu ăn cơm cùng Phó Thịnh, nhưng cô cảm thấy bữa tối hôm nay có chút quỷ dị.Tại sao ai ai cũng cười, rốt cuộc họ cười cái gì?Lâm quản gia rất nhanh chỉ huy đầu bếp đem dọn thức ăn lên bàn, kéo ghế ra cho Phó Thịnh.Sau khi ngồi xuống, anh hướng cằm lên trên, ý bảo Tô Ảnh ngồi ở đối diện.Tô Ảnh ngồi xong đưa mắt nhìn Phó Thịnh, đợi phân phó của anh.Cô nào biết đâu rằng, Phó Thịnh chỉ cầm đũa bắt đầu dùng cơm, hoàn toàn không nói một câu nào.Tô Ảnh nhìn một bàn thức ăn ngon trước mặt, nghĩ thầm, có cô chỉ cần phụng bồi anh ăn cơm chẳng?Cho nên, Tô Ảnh cầm đũa lên, bắt đầu ăn.Lâm quản gia múc một chén súp cho anh, rồi cũng lấy cho cô một chén.Tô Ảnh vội dùng hai tay nhận lấy, bưng chén lo sợ nói cám ơn.Lâm quản gia ngẩng đầu, sau khi thấy mặt Tô Ảnh lần nữa, lại phải nén nhịn cười một lần nữa.Tô Ảnh càng thêm buồn bực.Hôm nay làm sao vậy?Mỗi người đều như vậy!Tô Ảnh cầm lấy thìa ăn súp.Chưa kịp nuốt xuống, cô đã nghe Phó Thịnh ngồi đối diện chậm rãi nói: "Thật đúng là giống nhau!"Tô Ảnh mờ mịt ngẩng đầu, ánh mắt vô tội nhìn Phó Thịnh, súp trong miệng còn chưa nuốt xuống, má hơi phồng lên, rất đáng yêu.Phó Thịnh vừa nhìn vẻ mặt Tô Ảnh, không khỏi bật cười.Phó Thịnh cười, như một lời cho phép, những người xung quanh cũng che miệng lén cười.Tô Ảnh càng thêm mờ mịt."Phó tổng, mọi người rốt cuộc cười gì vậy?” Tô Ảnh cũng không thể chịu nổi hỏi: "Tại sao ai nhìn thấy tôi cũng cười vậy?"Lúc này, một cô gái giúp việc không nhịn được, len lén hướng về phía Tô Ảnh chỉ chỉ mặt của mình.Tô Ảnh đầu tiên mở to mắt, sau đó cúi đầu nhìn chén súp của mình ——Một giây sau, mắt Tô Ảnh trợn lên!Cô chỉ thấy trong chén bóng của mình, bên trên vẽ cái mặt heo.Tô Ảnh ngẩng đầu lần nữa, vừa hay nhìn thấy Phó Thịnh nín cười đến nỗi bả vai cũng khẽ run, thoáng cái đã hiểu rõ ra.Làm ra loại chuyện như vậy, trừ Phó Thịnh, tuyệt đối không thể là người khác!Tô Ảnh đưa ánh mắt lên án nhìn anh: "Phó tổng!"Phó Thịnh ưu nhã buông đũa xuống, nhìn cô: "Cô chính là heo!"Tô Ảnh cũng không dám tức giận với Phó Thịnh, chỉ có thể để muỗng xuống, tiếp tục dùng ánh mắt bi phẫn gắt gao nhìn chằm chằm Phó Thịnh.

Chương 120