"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.
Chương 502
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Những người này không hề do dự, lập tức rút súng ra bắn, hai người Diệp Phàm nhanh chóng né tránh. Tiếng súng nổ vang lên giòn giã trong đêm tối, tất cả mọi người trong biệt thự đều căng thẳng đến cực điểm. Advertisement“Tất cả mọi người đã chuẩn bị đầy đủ để chống địch, trong thời khắc mấu chốt, tôi hạ lệnh đưa cậu chủ rút lui, bây giờ mau chóng hành động!” Hứa Thuyên vừa hạ lệnh, các thành viên được huấn luyện của tiểu đội Bọ Cạp đã mau chóng nhảy ra bên ngoài, Hứa Thuyên cũng nhanh chóng lên tầng, gõ cửa phòng của Lâm Thanh Đế. AdvertisementBị gõ cửa cả hai bên, âm thanh ồn ào cùng với tiếng thở hổn hển bên trong bao trùm lên tiếng gõ cửa của Hứa Thuyên, chưa nói đến tiếng súng vừa rồi ở bên ngoài. Sắc mặt Hứa Thuyên tối sầm, giơ chân đạp thẳng về phía cửa phòng. “Sầm…” Tiếng động lớn vang lên, cửa phòng lập tức bị Hứa Thuyên đạp đổ. Trên chiếc giường lớn, Lâm Thanh Đế đang chuẩn bị làm bước chạy nước rút cuối cùng, sau khi bị tiếng động lớn quấy nhiễu, hắn ta mau chóng mềm nhũn và trượt ra ngoài. “Hứa Thuyên, anh làm cái quái gì vậy!”, đúng vào lúc quan trọng thì bị quấy rầy, Lâm Thanh Đế vô cùng tức giận, hắn ta lo lắng mình không thể “cương” lên được nữa. Thế nhưng đối với cơn tức của hắn ta, Hứa Thuyên lại làm ngơ như không có chuyện gì nói: “Có người đã đuổi giết đến tận cửa rồi, tôi đang nghi ngờ là đám người Diệp Phàm!” “Gì cơ?” Lâm Thanh Đế hốt hoảng, ngay lập tức phẫn nộ: “Cái thằng con hoang nhà họ Diệp đó làm sao mà biết được chỗ này? Lại còn dám đánh đến tận đây?” Hắn ta vô cùng tức giận, Lưu Tú Cầm đã bỏ chạy không thấy tăm hơi, Diệp Phàm còn đuổi giết hắn ta, giờ đã cố trốn đến tận biệt thự bên sông rồi, không đến tập đoàn Phục Hổ nữa, sao có thể bị bắt được chứ. Hứa Thuyên không hề trả lời lại hắn ta, chỉ trầm giọng nói: “Cậu chủ, giờ không phải là lúc để nói những thứ này, bây giờ cậu mau đi theo tôi, thời khắc quan trọng phải bỏ lại mọi thứ, tôi sẽ đưa cậu đi chạy trốn!” “Chạy trốn? Bao nhiêu người các anh mà không thể giết nổi hắn ta? Tất cả đều là vô tích sự hết à?”. Hắn ta đã trốn đến tận nơi này rồi, còn có thể đi đâu được nữa đây? Quay về thủ đô sao? Tất cả mọi người trong tiểu đội Bọ Cạp đều đã được điều động đến đây, nhưng tất cả đã bị tên con hoang nhà họ Diệp đó đánh cho thất bại thảm hại, hắn ta có thể sẽ trở thành trò cười cho nhà họ Lâm ở thủ đô, thậm chí còn trở thành trò cười cho cả cái giới thượng lưu ở thủ đô. Bởi vì, mặc dù Diệp Phàm vẫn chưa quay về thủ đô, nhưng do Diệp Tử Long, có không ít người ở thủ đô vô cùng hiếu kì về Diệp Phàm! “Đội trưởng, là Diệp Phàm và tên Âu Dương Ngọc Quân, bọn chúng vô cùng mạnh, đã đánh gần đến biệt thự rồi!”, lúc này, trong bộ đàm của Hứa Thuyên truyền ra tiếng báo tin của người trong đội. Hứa Thuyên ném quần áo cho Lâm Thanh Đế: “Cậu chủ, an toàn của cậu là quan trọng nhất!”
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Những người này không hề do dự, lập tức rút súng ra bắn, hai người Diệp Phàm nhanh chóng né tránh. Tiếng súng nổ vang lên giòn giã trong đêm tối, tất cả mọi người trong biệt thự đều căng thẳng đến cực điểm. Advertisement“Tất cả mọi người đã chuẩn bị đầy đủ để chống địch, trong thời khắc mấu chốt, tôi hạ lệnh đưa cậu chủ rút lui, bây giờ mau chóng hành động!” Hứa Thuyên vừa hạ lệnh, các thành viên được huấn luyện của tiểu đội Bọ Cạp đã mau chóng nhảy ra bên ngoài, Hứa Thuyên cũng nhanh chóng lên tầng, gõ cửa phòng của Lâm Thanh Đế. AdvertisementBị gõ cửa cả hai bên, âm thanh ồn ào cùng với tiếng thở hổn hển bên trong bao trùm lên tiếng gõ cửa của Hứa Thuyên, chưa nói đến tiếng súng vừa rồi ở bên ngoài. Sắc mặt Hứa Thuyên tối sầm, giơ chân đạp thẳng về phía cửa phòng. “Sầm…” Tiếng động lớn vang lên, cửa phòng lập tức bị Hứa Thuyên đạp đổ. Trên chiếc giường lớn, Lâm Thanh Đế đang chuẩn bị làm bước chạy nước rút cuối cùng, sau khi bị tiếng động lớn quấy nhiễu, hắn ta mau chóng mềm nhũn và trượt ra ngoài. “Hứa Thuyên, anh làm cái quái gì vậy!”, đúng vào lúc quan trọng thì bị quấy rầy, Lâm Thanh Đế vô cùng tức giận, hắn ta lo lắng mình không thể “cương” lên được nữa. Thế nhưng đối với cơn tức của hắn ta, Hứa Thuyên lại làm ngơ như không có chuyện gì nói: “Có người đã đuổi giết đến tận cửa rồi, tôi đang nghi ngờ là đám người Diệp Phàm!” “Gì cơ?” Lâm Thanh Đế hốt hoảng, ngay lập tức phẫn nộ: “Cái thằng con hoang nhà họ Diệp đó làm sao mà biết được chỗ này? Lại còn dám đánh đến tận đây?” Hắn ta vô cùng tức giận, Lưu Tú Cầm đã bỏ chạy không thấy tăm hơi, Diệp Phàm còn đuổi giết hắn ta, giờ đã cố trốn đến tận biệt thự bên sông rồi, không đến tập đoàn Phục Hổ nữa, sao có thể bị bắt được chứ. Hứa Thuyên không hề trả lời lại hắn ta, chỉ trầm giọng nói: “Cậu chủ, giờ không phải là lúc để nói những thứ này, bây giờ cậu mau đi theo tôi, thời khắc quan trọng phải bỏ lại mọi thứ, tôi sẽ đưa cậu đi chạy trốn!” “Chạy trốn? Bao nhiêu người các anh mà không thể giết nổi hắn ta? Tất cả đều là vô tích sự hết à?”. Hắn ta đã trốn đến tận nơi này rồi, còn có thể đi đâu được nữa đây? Quay về thủ đô sao? Tất cả mọi người trong tiểu đội Bọ Cạp đều đã được điều động đến đây, nhưng tất cả đã bị tên con hoang nhà họ Diệp đó đánh cho thất bại thảm hại, hắn ta có thể sẽ trở thành trò cười cho nhà họ Lâm ở thủ đô, thậm chí còn trở thành trò cười cho cả cái giới thượng lưu ở thủ đô. Bởi vì, mặc dù Diệp Phàm vẫn chưa quay về thủ đô, nhưng do Diệp Tử Long, có không ít người ở thủ đô vô cùng hiếu kì về Diệp Phàm! “Đội trưởng, là Diệp Phàm và tên Âu Dương Ngọc Quân, bọn chúng vô cùng mạnh, đã đánh gần đến biệt thự rồi!”, lúc này, trong bộ đàm của Hứa Thuyên truyền ra tiếng báo tin của người trong đội. Hứa Thuyên ném quần áo cho Lâm Thanh Đế: “Cậu chủ, an toàn của cậu là quan trọng nhất!”
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Những người này không hề do dự, lập tức rút súng ra bắn, hai người Diệp Phàm nhanh chóng né tránh. Tiếng súng nổ vang lên giòn giã trong đêm tối, tất cả mọi người trong biệt thự đều căng thẳng đến cực điểm. Advertisement“Tất cả mọi người đã chuẩn bị đầy đủ để chống địch, trong thời khắc mấu chốt, tôi hạ lệnh đưa cậu chủ rút lui, bây giờ mau chóng hành động!” Hứa Thuyên vừa hạ lệnh, các thành viên được huấn luyện của tiểu đội Bọ Cạp đã mau chóng nhảy ra bên ngoài, Hứa Thuyên cũng nhanh chóng lên tầng, gõ cửa phòng của Lâm Thanh Đế. AdvertisementBị gõ cửa cả hai bên, âm thanh ồn ào cùng với tiếng thở hổn hển bên trong bao trùm lên tiếng gõ cửa của Hứa Thuyên, chưa nói đến tiếng súng vừa rồi ở bên ngoài. Sắc mặt Hứa Thuyên tối sầm, giơ chân đạp thẳng về phía cửa phòng. “Sầm…” Tiếng động lớn vang lên, cửa phòng lập tức bị Hứa Thuyên đạp đổ. Trên chiếc giường lớn, Lâm Thanh Đế đang chuẩn bị làm bước chạy nước rút cuối cùng, sau khi bị tiếng động lớn quấy nhiễu, hắn ta mau chóng mềm nhũn và trượt ra ngoài. “Hứa Thuyên, anh làm cái quái gì vậy!”, đúng vào lúc quan trọng thì bị quấy rầy, Lâm Thanh Đế vô cùng tức giận, hắn ta lo lắng mình không thể “cương” lên được nữa. Thế nhưng đối với cơn tức của hắn ta, Hứa Thuyên lại làm ngơ như không có chuyện gì nói: “Có người đã đuổi giết đến tận cửa rồi, tôi đang nghi ngờ là đám người Diệp Phàm!” “Gì cơ?” Lâm Thanh Đế hốt hoảng, ngay lập tức phẫn nộ: “Cái thằng con hoang nhà họ Diệp đó làm sao mà biết được chỗ này? Lại còn dám đánh đến tận đây?” Hắn ta vô cùng tức giận, Lưu Tú Cầm đã bỏ chạy không thấy tăm hơi, Diệp Phàm còn đuổi giết hắn ta, giờ đã cố trốn đến tận biệt thự bên sông rồi, không đến tập đoàn Phục Hổ nữa, sao có thể bị bắt được chứ. Hứa Thuyên không hề trả lời lại hắn ta, chỉ trầm giọng nói: “Cậu chủ, giờ không phải là lúc để nói những thứ này, bây giờ cậu mau đi theo tôi, thời khắc quan trọng phải bỏ lại mọi thứ, tôi sẽ đưa cậu đi chạy trốn!” “Chạy trốn? Bao nhiêu người các anh mà không thể giết nổi hắn ta? Tất cả đều là vô tích sự hết à?”. Hắn ta đã trốn đến tận nơi này rồi, còn có thể đi đâu được nữa đây? Quay về thủ đô sao? Tất cả mọi người trong tiểu đội Bọ Cạp đều đã được điều động đến đây, nhưng tất cả đã bị tên con hoang nhà họ Diệp đó đánh cho thất bại thảm hại, hắn ta có thể sẽ trở thành trò cười cho nhà họ Lâm ở thủ đô, thậm chí còn trở thành trò cười cho cả cái giới thượng lưu ở thủ đô. Bởi vì, mặc dù Diệp Phàm vẫn chưa quay về thủ đô, nhưng do Diệp Tử Long, có không ít người ở thủ đô vô cùng hiếu kì về Diệp Phàm! “Đội trưởng, là Diệp Phàm và tên Âu Dương Ngọc Quân, bọn chúng vô cùng mạnh, đã đánh gần đến biệt thự rồi!”, lúc này, trong bộ đàm của Hứa Thuyên truyền ra tiếng báo tin của người trong đội. Hứa Thuyên ném quần áo cho Lâm Thanh Đế: “Cậu chủ, an toàn của cậu là quan trọng nhất!”