Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Rào… một chậu nước đá rổ từ trên xuống. Tô Ảnh run lập cập, mí mắt nặng nề rốt cuộc cũng mở ra. Lạnh… thật là lạnh…. Rõ ràng là mùa xuân sao lại lạnh như vậy? Lý trí của Tô Ảnh dần dần thu hồi. Cô nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê: Nhà làm phim cười dữ tợn, thân thể của cô nóng bỏng, còn có người đàn ông tỏa ra hơi thở lạnh lẽo… Chờ đã, là người đàn ông bị cô túm lấy không bỏ trước khi hôn mê sao? Tô Ảnh lập tức ngồi dậy mới phát hiện chính mình đang nằm trong bồn tắm lớn. Trong bồn tắm thả đầy đá lạnh, bên trên còn đặt một chiếc thùng gỗ. “Tỉnh rồi sao?” Một âm thanh lạnh lẽo trầm thấp vang lên từ phía sau. Âm thanh trầm thấp nhưng rất êm tai, từ tính, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, giống như người phát ra âm thanh này là người không có tình cảm vậy. Tô Ảnh nhanh chóng quay đầu lại, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám và quần âu xám ngồi ở ghế sofa. Người đàn ông này cực kì đẹp trai, chỉ ngồi một chỗ lại khí thế giống quân vương tỏa ủng…
Chương 233
Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương VợTác giả: Niêm Hoa Phất LiễuTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Rào… một chậu nước đá rổ từ trên xuống. Tô Ảnh run lập cập, mí mắt nặng nề rốt cuộc cũng mở ra. Lạnh… thật là lạnh…. Rõ ràng là mùa xuân sao lại lạnh như vậy? Lý trí của Tô Ảnh dần dần thu hồi. Cô nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê: Nhà làm phim cười dữ tợn, thân thể của cô nóng bỏng, còn có người đàn ông tỏa ra hơi thở lạnh lẽo… Chờ đã, là người đàn ông bị cô túm lấy không bỏ trước khi hôn mê sao? Tô Ảnh lập tức ngồi dậy mới phát hiện chính mình đang nằm trong bồn tắm lớn. Trong bồn tắm thả đầy đá lạnh, bên trên còn đặt một chiếc thùng gỗ. “Tỉnh rồi sao?” Một âm thanh lạnh lẽo trầm thấp vang lên từ phía sau. Âm thanh trầm thấp nhưng rất êm tai, từ tính, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, giống như người phát ra âm thanh này là người không có tình cảm vậy. Tô Ảnh nhanh chóng quay đầu lại, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám và quần âu xám ngồi ở ghế sofa. Người đàn ông này cực kì đẹp trai, chỉ ngồi một chỗ lại khí thế giống quân vương tỏa ủng… Qua một đêm ở chung, bổn thiếu gia không những không ghét chạm vào em, còn hơi thích thích.Nếu đã đồng ý sẽ kết hôn trước cuối năm với bà nội, vậy người đó chính là em!Nhưng Phó Thịnh đã đánh giá cao EQ của Tô Ảnh.Tô Ảnh hoàn toàn nghe không hiểu ý trong lời nói của Phó Thịnh, nghiêm túc gật đầu nói: "Vậy ra, lúc anh và Đình Huyên hủy bỏ hôn ước, Phó gia hoàn toàn không có bất kỳ ý kiến gì. Khó trách khó trách."Phó Thịnh tràn đầy mong đợi nhìn Tô Ảnh, trong lòng nói, đừng nói nhảm nữa, mau tỏ tình với bổn thiếu gia đi! Bổn thiếu gia đã hẹn hò với em rồi! Còn cùng qua đêm với em nữa! Còn không mau tỏ tình với bổn thiếu gia! Hẹn hò mà không tỏ tình? Thì còn ra thể thống gì nữa?Tô Ảnh vẫn chưa get Phó Thịnh ngạo kiều, tiếp tục nói: "Vậy ra lần này anh hứa với lão phu nhân trước cuối năm sẽ kết hôn, không phải là do anh bị người nhà uy h**p, mà anh tự nguyện trao đổi với Phó Nhị tiên sinh."Phó Thịnh nhướn mày, thầm độc thoại nội tâm: Đúng đúng đúng, không sai không sai, mau tỏ tình đi! Dù thế nào cũng phải kết hôn, nếu phải kết hôn với một cô gái mình không quen biết, vậy không bằng thỏa mãn nguyện vọng của em là. Ít nhất bổn thiếu gia không ghét em, còn hơi thích em! Ừ, đúng rồi, chỉ là hơi thích mà thôi!EQ của Tô Ảnh vẫn không được thắp sáng, tự mình nói ra: "Vậy Phó tổng có thích cô gái nào không? Chỉ cần Phó tổng thích, Phó gia cũng sẽ đồng ý đúng không?"Phó Thịnh lại nhướn mày, cô cố tình đúng không?Mình cũng đã ám chỉ đến mức này rồi!Còn hỏi Phó gia có đồng ý không?Lần đầu tiên gặp cô, bà nội cũng đã cho cô vòng tay rồi, như vậy còn chưa đủ rõ ràng?Rốt cuộc cô còn đắn đo cái gì?Mau tỏ tình với bổn thiếu gia đi!Tô Ảnh hoàn toàn không biết suy nghĩ lúc này của Phó Thịnh, không hiểu sao trong đầu cô tưởng tượng ra hình ảnh Phó Thịnh dắt một người phụ nữ khác, đi qua thảm đỏ, tổ chức hôn lễ, sau đó trong lòng chợt cảm thấy nặng chĩu.Tại sao vừa nghĩ đến chuyện Phó Thịnh cưới người khác, trong lòng cô đã thấy khó chịu?Tại sao mình lại trở nên tham lam như vậy?Năm nay Phó Thịnh đã hai mươi sáu tuổi rồi, sớm muộn gì anh cũng sẽ kết hôn!Mới cảm nhận sự ấm áo trong chốc lát mà mình đã thấy thỏa mãn rồi.Tại sao mình có thể hy vọng xa vời hoàn toàn có được Phó Thịnh chứ?Phó Thịnh thấy tâm tình của Tô Ảnh đột nhiên lao dốc không phanh, trong lòng bắt đầu phiền não.Tại sao cô ấy còn chưa tỏ tình?Bởi vì cô ấy không thích mình?Nghĩ đến khả năng này, tâm tình của Phó Thịnh cũng lao dốc theo.Cô ấy không thích mình? Thì thích ai?Vừa nghĩ tới tương lai sẽ có một người đàn ông dắt tay Tô Ảnh bước vào giáo đường làm lễ kết hôn, Phó Thịnh đã cảm thấy khó chịu cả người.Anh nghĩ, anh nhất định sẽ g**t ch*t người đàn ông đáng chết đó!Tại sao tiểu ngốc nghếch của anh, có thể gả cho người đàn ông khác được?Hai người đồng thời trầm mặc, bầu không khí lại trở nên quỷ dị.Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Tô Ảnh vang lên.Tô Ảnh sửng sốt, cầm điện thoại lên nhìn, mắt chợt mở to.Phó Thịnh cướp lấy điện thoại di động của Tô Ảnh, cúi đầu nhìn nội dung trên màn hình, một tin nhắn bất ngờ đập vào mi mắt: "Tô Ảnh, nghe nói em đang ở thành phố G? Mấy ngày nữa anh cũng sẽ đến thành phố G, có muốn gặp mặt cùng ăn bữa cơm không? Đã lâu lắm rồi không thấy nữ thần đại nhân của học viện chúng ta, xin đừng từ chối tâm nguyện này của fan hâm mộ nhỏ bé này nha!"Người gửi tin nhắn là: Hứa Khả.“Hứa Khả là ai?" Phó Thịnh lập tức hỏi.“Đại tài tử của học viện âm nhạc bọn em." Tô Ảnh cũng không ngẩng đầu lên đáp lại, lấy điện thoại di động của mình về, gõ bàn phím nhập tin nhắn: “Hứa Khả? Lúc nào anh tới?"Phó Thịnh lập tức đưa mắt nhìn Mộc Minh đang đứng ở cạnh đó.Mộc Minh lập tức gật đầu hiểu ý, xoay người đi điều tra hồ sơ cá nhân của Hứa Khả.Lúc Tô Ảnh và Hứa Khả nhắn tin nói chuyện với nhau, Mộc Minh đã gửi hồ sơ cá nhân của Hứa Khả cho Phó Thịnh.Hứa Khả, cựu sinh viên tốt nghiệp từ học viện âm nhạc, là bạn học cùng khoa với Tô Ảnh, có biệt danh tài tử âm nhạc. Bây giờ là nhạc sỹ có tiếng trong giới, cha là danh đạo, mẹ là diễn viên hạng nhất trong nước. Hồi còn đi học, đã từng thầm mến Tô Ảnh, bởi vì Tô Ảnh đã có bạn trai, nên không thể không từ bỏ.
Qua một đêm ở chung, bổn thiếu gia không những không ghét chạm vào em, còn hơi thích thích.
Nếu đã đồng ý sẽ kết hôn trước cuối năm với bà nội, vậy người đó chính là em!
Nhưng Phó Thịnh đã đánh giá cao EQ của Tô Ảnh.
Tô Ảnh hoàn toàn nghe không hiểu ý trong lời nói của Phó Thịnh, nghiêm túc gật đầu nói: "Vậy ra, lúc anh và Đình Huyên hủy bỏ hôn ước, Phó gia hoàn toàn không có bất kỳ ý kiến gì. Khó trách khó trách."
Phó Thịnh tràn đầy mong đợi nhìn Tô Ảnh, trong lòng nói, đừng nói nhảm nữa, mau tỏ tình với bổn thiếu gia đi! Bổn thiếu gia đã hẹn hò với em rồi! Còn cùng qua đêm với em nữa! Còn không mau tỏ tình với bổn thiếu gia! Hẹn hò mà không tỏ tình? Thì còn ra thể thống gì nữa?
Tô Ảnh vẫn chưa get Phó Thịnh ngạo kiều, tiếp tục nói: "Vậy ra lần này anh hứa với lão phu nhân trước cuối năm sẽ kết hôn, không phải là do anh bị người nhà uy h**p, mà anh tự nguyện trao đổi với Phó Nhị tiên sinh."
Phó Thịnh nhướn mày, thầm độc thoại nội tâm: Đúng đúng đúng, không sai không sai, mau tỏ tình đi! Dù thế nào cũng phải kết hôn, nếu phải kết hôn với một cô gái mình không quen biết, vậy không bằng thỏa mãn nguyện vọng của em là. Ít nhất bổn thiếu gia không ghét em, còn hơi thích em! Ừ, đúng rồi, chỉ là hơi thích mà thôi!
EQ của Tô Ảnh vẫn không được thắp sáng, tự mình nói ra: "Vậy Phó tổng có thích cô gái nào không? Chỉ cần Phó tổng thích, Phó gia cũng sẽ đồng ý đúng không?"
Phó Thịnh lại nhướn mày, cô cố tình đúng không?
Mình cũng đã ám chỉ đến mức này rồi!
Còn hỏi Phó gia có đồng ý không?
Lần đầu tiên gặp cô, bà nội cũng đã cho cô vòng tay rồi, như vậy còn chưa đủ rõ ràng?
Rốt cuộc cô còn đắn đo cái gì?
Mau tỏ tình với bổn thiếu gia đi!
Tô Ảnh hoàn toàn không biết suy nghĩ lúc này của Phó Thịnh, không hiểu sao trong đầu cô tưởng tượng ra hình ảnh Phó Thịnh dắt một người phụ nữ khác, đi qua thảm đỏ, tổ chức hôn lễ, sau đó trong lòng chợt cảm thấy nặng chĩu.
Tại sao vừa nghĩ đến chuyện Phó Thịnh cưới người khác, trong lòng cô đã thấy khó chịu?
Tại sao mình lại trở nên tham lam như vậy?
Năm nay Phó Thịnh đã hai mươi sáu tuổi rồi, sớm muộn gì anh cũng sẽ kết hôn!
Mới cảm nhận sự ấm áo trong chốc lát mà mình đã thấy thỏa mãn rồi.
Tại sao mình có thể hy vọng xa vời hoàn toàn có được Phó Thịnh chứ?
Phó Thịnh thấy tâm tình của Tô Ảnh đột nhiên lao dốc không phanh, trong lòng bắt đầu phiền não.
Tại sao cô ấy còn chưa tỏ tình?
Bởi vì cô ấy không thích mình?
Nghĩ đến khả năng này, tâm tình của Phó Thịnh cũng lao dốc theo.
Cô ấy không thích mình? Thì thích ai?
Vừa nghĩ tới tương lai sẽ có một người đàn ông dắt tay Tô Ảnh bước vào giáo đường làm lễ kết hôn, Phó Thịnh đã cảm thấy khó chịu cả người.
Anh nghĩ, anh nhất định sẽ g**t ch*t người đàn ông đáng chết đó!
Tại sao tiểu ngốc nghếch của anh, có thể gả cho người đàn ông khác được?
Hai người đồng thời trầm mặc, bầu không khí lại trở nên quỷ dị.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Tô Ảnh vang lên.
Tô Ảnh sửng sốt, cầm điện thoại lên nhìn, mắt chợt mở to.
Phó Thịnh cướp lấy điện thoại di động của Tô Ảnh, cúi đầu nhìn nội dung trên màn hình, một tin nhắn bất ngờ đập vào mi mắt: "Tô Ảnh, nghe nói em đang ở thành phố G? Mấy ngày nữa anh cũng sẽ đến thành phố G, có muốn gặp mặt cùng ăn bữa cơm không? Đã lâu lắm rồi không thấy nữ thần đại nhân của học viện chúng ta, xin đừng từ chối tâm nguyện này của fan hâm mộ nhỏ bé này nha!"
Người gửi tin nhắn là: Hứa Khả.
“Hứa Khả là ai?" Phó Thịnh lập tức hỏi.
“Đại tài tử của học viện âm nhạc bọn em." Tô Ảnh cũng không ngẩng đầu lên đáp lại, lấy điện thoại di động của mình về, gõ bàn phím nhập tin nhắn: “Hứa Khả? Lúc nào anh tới?"
Phó Thịnh lập tức đưa mắt nhìn Mộc Minh đang đứng ở cạnh đó.
Mộc Minh lập tức gật đầu hiểu ý, xoay người đi điều tra hồ sơ cá nhân của Hứa Khả.
Lúc Tô Ảnh và Hứa Khả nhắn tin nói chuyện với nhau, Mộc Minh đã gửi hồ sơ cá nhân của Hứa Khả cho Phó Thịnh.
Hứa Khả, cựu sinh viên tốt nghiệp từ học viện âm nhạc, là bạn học cùng khoa với Tô Ảnh, có biệt danh tài tử âm nhạc. Bây giờ là nhạc sỹ có tiếng trong giới, cha là danh đạo, mẹ là diễn viên hạng nhất trong nước. Hồi còn đi học, đã từng thầm mến Tô Ảnh, bởi vì Tô Ảnh đã có bạn trai, nên không thể không từ bỏ.
Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương VợTác giả: Niêm Hoa Phất LiễuTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Rào… một chậu nước đá rổ từ trên xuống. Tô Ảnh run lập cập, mí mắt nặng nề rốt cuộc cũng mở ra. Lạnh… thật là lạnh…. Rõ ràng là mùa xuân sao lại lạnh như vậy? Lý trí của Tô Ảnh dần dần thu hồi. Cô nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê: Nhà làm phim cười dữ tợn, thân thể của cô nóng bỏng, còn có người đàn ông tỏa ra hơi thở lạnh lẽo… Chờ đã, là người đàn ông bị cô túm lấy không bỏ trước khi hôn mê sao? Tô Ảnh lập tức ngồi dậy mới phát hiện chính mình đang nằm trong bồn tắm lớn. Trong bồn tắm thả đầy đá lạnh, bên trên còn đặt một chiếc thùng gỗ. “Tỉnh rồi sao?” Một âm thanh lạnh lẽo trầm thấp vang lên từ phía sau. Âm thanh trầm thấp nhưng rất êm tai, từ tính, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, giống như người phát ra âm thanh này là người không có tình cảm vậy. Tô Ảnh nhanh chóng quay đầu lại, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám và quần âu xám ngồi ở ghế sofa. Người đàn ông này cực kì đẹp trai, chỉ ngồi một chỗ lại khí thế giống quân vương tỏa ủng… Qua một đêm ở chung, bổn thiếu gia không những không ghét chạm vào em, còn hơi thích thích.Nếu đã đồng ý sẽ kết hôn trước cuối năm với bà nội, vậy người đó chính là em!Nhưng Phó Thịnh đã đánh giá cao EQ của Tô Ảnh.Tô Ảnh hoàn toàn nghe không hiểu ý trong lời nói của Phó Thịnh, nghiêm túc gật đầu nói: "Vậy ra, lúc anh và Đình Huyên hủy bỏ hôn ước, Phó gia hoàn toàn không có bất kỳ ý kiến gì. Khó trách khó trách."Phó Thịnh tràn đầy mong đợi nhìn Tô Ảnh, trong lòng nói, đừng nói nhảm nữa, mau tỏ tình với bổn thiếu gia đi! Bổn thiếu gia đã hẹn hò với em rồi! Còn cùng qua đêm với em nữa! Còn không mau tỏ tình với bổn thiếu gia! Hẹn hò mà không tỏ tình? Thì còn ra thể thống gì nữa?Tô Ảnh vẫn chưa get Phó Thịnh ngạo kiều, tiếp tục nói: "Vậy ra lần này anh hứa với lão phu nhân trước cuối năm sẽ kết hôn, không phải là do anh bị người nhà uy h**p, mà anh tự nguyện trao đổi với Phó Nhị tiên sinh."Phó Thịnh nhướn mày, thầm độc thoại nội tâm: Đúng đúng đúng, không sai không sai, mau tỏ tình đi! Dù thế nào cũng phải kết hôn, nếu phải kết hôn với một cô gái mình không quen biết, vậy không bằng thỏa mãn nguyện vọng của em là. Ít nhất bổn thiếu gia không ghét em, còn hơi thích em! Ừ, đúng rồi, chỉ là hơi thích mà thôi!EQ của Tô Ảnh vẫn không được thắp sáng, tự mình nói ra: "Vậy Phó tổng có thích cô gái nào không? Chỉ cần Phó tổng thích, Phó gia cũng sẽ đồng ý đúng không?"Phó Thịnh lại nhướn mày, cô cố tình đúng không?Mình cũng đã ám chỉ đến mức này rồi!Còn hỏi Phó gia có đồng ý không?Lần đầu tiên gặp cô, bà nội cũng đã cho cô vòng tay rồi, như vậy còn chưa đủ rõ ràng?Rốt cuộc cô còn đắn đo cái gì?Mau tỏ tình với bổn thiếu gia đi!Tô Ảnh hoàn toàn không biết suy nghĩ lúc này của Phó Thịnh, không hiểu sao trong đầu cô tưởng tượng ra hình ảnh Phó Thịnh dắt một người phụ nữ khác, đi qua thảm đỏ, tổ chức hôn lễ, sau đó trong lòng chợt cảm thấy nặng chĩu.Tại sao vừa nghĩ đến chuyện Phó Thịnh cưới người khác, trong lòng cô đã thấy khó chịu?Tại sao mình lại trở nên tham lam như vậy?Năm nay Phó Thịnh đã hai mươi sáu tuổi rồi, sớm muộn gì anh cũng sẽ kết hôn!Mới cảm nhận sự ấm áo trong chốc lát mà mình đã thấy thỏa mãn rồi.Tại sao mình có thể hy vọng xa vời hoàn toàn có được Phó Thịnh chứ?Phó Thịnh thấy tâm tình của Tô Ảnh đột nhiên lao dốc không phanh, trong lòng bắt đầu phiền não.Tại sao cô ấy còn chưa tỏ tình?Bởi vì cô ấy không thích mình?Nghĩ đến khả năng này, tâm tình của Phó Thịnh cũng lao dốc theo.Cô ấy không thích mình? Thì thích ai?Vừa nghĩ tới tương lai sẽ có một người đàn ông dắt tay Tô Ảnh bước vào giáo đường làm lễ kết hôn, Phó Thịnh đã cảm thấy khó chịu cả người.Anh nghĩ, anh nhất định sẽ g**t ch*t người đàn ông đáng chết đó!Tại sao tiểu ngốc nghếch của anh, có thể gả cho người đàn ông khác được?Hai người đồng thời trầm mặc, bầu không khí lại trở nên quỷ dị.Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Tô Ảnh vang lên.Tô Ảnh sửng sốt, cầm điện thoại lên nhìn, mắt chợt mở to.Phó Thịnh cướp lấy điện thoại di động của Tô Ảnh, cúi đầu nhìn nội dung trên màn hình, một tin nhắn bất ngờ đập vào mi mắt: "Tô Ảnh, nghe nói em đang ở thành phố G? Mấy ngày nữa anh cũng sẽ đến thành phố G, có muốn gặp mặt cùng ăn bữa cơm không? Đã lâu lắm rồi không thấy nữ thần đại nhân của học viện chúng ta, xin đừng từ chối tâm nguyện này của fan hâm mộ nhỏ bé này nha!"Người gửi tin nhắn là: Hứa Khả.“Hứa Khả là ai?" Phó Thịnh lập tức hỏi.“Đại tài tử của học viện âm nhạc bọn em." Tô Ảnh cũng không ngẩng đầu lên đáp lại, lấy điện thoại di động của mình về, gõ bàn phím nhập tin nhắn: “Hứa Khả? Lúc nào anh tới?"Phó Thịnh lập tức đưa mắt nhìn Mộc Minh đang đứng ở cạnh đó.Mộc Minh lập tức gật đầu hiểu ý, xoay người đi điều tra hồ sơ cá nhân của Hứa Khả.Lúc Tô Ảnh và Hứa Khả nhắn tin nói chuyện với nhau, Mộc Minh đã gửi hồ sơ cá nhân của Hứa Khả cho Phó Thịnh.Hứa Khả, cựu sinh viên tốt nghiệp từ học viện âm nhạc, là bạn học cùng khoa với Tô Ảnh, có biệt danh tài tử âm nhạc. Bây giờ là nhạc sỹ có tiếng trong giới, cha là danh đạo, mẹ là diễn viên hạng nhất trong nước. Hồi còn đi học, đã từng thầm mến Tô Ảnh, bởi vì Tô Ảnh đã có bạn trai, nên không thể không từ bỏ.