Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Rào… một chậu nước đá rổ từ trên xuống. Tô Ảnh run lập cập, mí mắt nặng nề rốt cuộc cũng mở ra. Lạnh… thật là lạnh…. Rõ ràng là mùa xuân sao lại lạnh như vậy? Lý trí của Tô Ảnh dần dần thu hồi. Cô nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê: Nhà làm phim cười dữ tợn, thân thể của cô nóng bỏng, còn có người đàn ông tỏa ra hơi thở lạnh lẽo… Chờ đã, là người đàn ông bị cô túm lấy không bỏ trước khi hôn mê sao? Tô Ảnh lập tức ngồi dậy mới phát hiện chính mình đang nằm trong bồn tắm lớn. Trong bồn tắm thả đầy đá lạnh, bên trên còn đặt một chiếc thùng gỗ. “Tỉnh rồi sao?” Một âm thanh lạnh lẽo trầm thấp vang lên từ phía sau. Âm thanh trầm thấp nhưng rất êm tai, từ tính, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, giống như người phát ra âm thanh này là người không có tình cảm vậy. Tô Ảnh nhanh chóng quay đầu lại, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám và quần âu xám ngồi ở ghế sofa. Người đàn ông này cực kì đẹp trai, chỉ ngồi một chỗ lại khí thế giống quân vương tỏa ủng…

Chương 254

Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương VợTác giả: Niêm Hoa Phất LiễuTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Rào… một chậu nước đá rổ từ trên xuống. Tô Ảnh run lập cập, mí mắt nặng nề rốt cuộc cũng mở ra. Lạnh… thật là lạnh…. Rõ ràng là mùa xuân sao lại lạnh như vậy? Lý trí của Tô Ảnh dần dần thu hồi. Cô nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê: Nhà làm phim cười dữ tợn, thân thể của cô nóng bỏng, còn có người đàn ông tỏa ra hơi thở lạnh lẽo… Chờ đã, là người đàn ông bị cô túm lấy không bỏ trước khi hôn mê sao? Tô Ảnh lập tức ngồi dậy mới phát hiện chính mình đang nằm trong bồn tắm lớn. Trong bồn tắm thả đầy đá lạnh, bên trên còn đặt một chiếc thùng gỗ. “Tỉnh rồi sao?” Một âm thanh lạnh lẽo trầm thấp vang lên từ phía sau. Âm thanh trầm thấp nhưng rất êm tai, từ tính, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, giống như người phát ra âm thanh này là người không có tình cảm vậy. Tô Ảnh nhanh chóng quay đầu lại, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám và quần âu xám ngồi ở ghế sofa. Người đàn ông này cực kì đẹp trai, chỉ ngồi một chỗ lại khí thế giống quân vương tỏa ủng… Ánh mắt của Phó dần trở nên thâm thúy hơn, trầm thấp nói, mang theo sự quyến rũ: "Tô Ảnh, em có biết, anh chưa từng khoan dung với người nào như thế này chưa…"Nói xong, Phó Thịnh đột nhiên ôm lấy Tô Ảnh, không do dự cúi đầu hôn lên môi cô.Lần này, anh không hôn trộm nữa, mà quang minh chính đại hôn cô.Nụ hôn này bá đạo lại dịu dàng, Tô Ảnh không thể tránh né, cũng không thể lui được.Mới đầu, Phó Thịnh chỉ muốn thu chút lợi tức, nhưng nụ hôn này làm anh không thể khống chế được mình, không do dự hôn sâu hơn.Tô Ảnh mộng ép.Cô vốn chỉ nhờ Phó Thịnh giúp đỡ.Nhưng Phó Thịnh không trả lời là có giúp hay không, ngược lại sau khi hỏi một đống câu hỏi kỳ quái, anh lại cưỡng hôn cô.Tô Ảnh muốn từ chối, nhưng lại vô thức ôm lấy Phó Thịnh, trong lòng mang theo cảm giác vui vẻ không thể nói ra được thành lời, đó nhận nụ hôn bất ngờ này.Không biết qua bao lâu, Phó Thịnh mới chậm rãi buông Tô Ảnh ra, nhanh chóng thu hồi tay mình.Tô Ảnh kinh ngạc đứng yên tại chỗ, bờ môi hơi sưng, không biết nên nói cái gì làm cái gì.Sự phát triển trước mắt, đã vượt qua dự liệu của cô.Lúc này, Phó Thịnh mới hoàn hồn lại, trong lòng thầm hối tiếc, tại sao mình lại bốc đồng như vậy…Đây không phải là tác phong bình thường của anh…Nhưng làm thế nào bây giờ…Vừa nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn kia của Tô Ảnh, anh đã không khống chế được mình.Phó Thịnh cố tình xoay người nói: "Được rồi, thu lợi tức xong rồi, anh có thể trả lời câu hỏi của em."Tô Ảnh: "…""Chẳng phải em muốn biết chuyện của Tô gia hay sao?" Phó Thịnh cố uống một hớp nước để bình tĩnh lại, nhưng phát hiện ra loại nước trước kia mình thích uống nhất, bây giờ đã trở nên cực kỳ nhạt nhẽo, vẫn là cái miệng nhỏ của Tô Ảnh ngọt…Tô Ảnh cũng phục hồi lại tinh thần: "A…"Phó Thịnh nhanh chóng rời khỏi chỗ này, sợ mình lại mất khống chế lần nữa, lập tức nói đến Tô gia, định dời sự chú ý của mình đi: "Anh chỉ biết một chút về chuyện của Tô gia thôi. Tô gia, là gia tộc có mấy trăm năm lịch sử. Tô gia xuất thân là ngự trù, có thể bắt nguồn từ thời nhà Minh mấy trăm năm trước…"Phó Thịnh nói hết tất cả những gì mình biết về Tô gia cho Tô Ảnh nghe: "Đến đầu thời kỳ dân quốc, một người đàn ông tên là Tô Duy Dân đã chấn hưng đồ ăn Tô gia lúc đó đã lụi bại lên, hơn nữa ông ta thu thập tất cả công thức nấu ăn và cách điều chế gia vị của đồ ăn Tô gia, tạo ra thành tựu của Tô gia ngày nay. Sau đó Tô gia truyền đến đời Tô Chân, Tô Chân và Tô phu nhân không có con cái, vì vậy đã thu nuôi một cô gái, cũng chính là Mao phu nhân Tô Như Thiến hiện giờ."Tô Ảnh đột nhiên chớp mắt.Tô Như ThiếnTô Như QuânChẳng lẽ đây là sự trùng hợp"Vốn dĩ tất cả mọi thứ của Tô gia đều thuộc quyền thừa kế của Tô Như Thiến. Nhưng trước khi thừa kế, thân phận của Tô Như Thiến đột nhiên phơi bày, cô ta không đơn thuần chỉ là con gái nuôi, mà là đứa con gái được Tô gia phu nhân vụng trộm sinh hạ với người đàn ông khác trước khi kết hôn. Nói cách khác, Tô phu nhân di hoa tiếp mộc vàng thau lẫn lộn, biến con gái riêng của mình thành con gái nuôi, mang về Tô gia nuôi dưỡng.""Tô gia biết tin tức này, Tô Chân đã vô cùng tức giận, ông ta không ngờ, đứa con gái mình nuôi nhiều năm qua, lại là đứa con hoang của vợ mình và người đàn ông khác. Dưới cơn thịnh nộ, quan hệ giữa Tô Chân và con gái nuôi càng ngày càng lãnh đạm. Tuy nhiên, Tô phu nhân cũng phơi bày một bí mật khác. Trước khi cưới, Tô Chân…Cũng có một đứa con gái riêng. Là con gái của Tô Chân và bạn gái cũ trước khi kết hôn, bởi vì chính sách quốc gia lúc đó mà không thể không chia tay, Tô Chân không biết rằng, lúc chia tay, bạn gái cũ đã mang thai, lén lút sinh đứa bé ra, hơn nữa còn cho đi."

Ánh mắt của Phó dần trở nên thâm thúy hơn, trầm thấp nói, mang theo sự quyến rũ: "Tô Ảnh, em có biết, anh chưa từng khoan dung với người nào như thế này chưa…"

Nói xong, Phó Thịnh đột nhiên ôm lấy Tô Ảnh, không do dự cúi đầu hôn lên môi cô.

Lần này, anh không hôn trộm nữa, mà quang minh chính đại hôn cô.

Nụ hôn này bá đạo lại dịu dàng, Tô Ảnh không thể tránh né, cũng không thể lui được.

Mới đầu, Phó Thịnh chỉ muốn thu chút lợi tức, nhưng nụ hôn này làm anh không thể khống chế được mình, không do dự hôn sâu hơn.

Tô Ảnh mộng ép.

Cô vốn chỉ nhờ Phó Thịnh giúp đỡ.

Nhưng Phó Thịnh không trả lời là có giúp hay không, ngược lại sau khi hỏi một đống câu hỏi kỳ quái, anh lại cưỡng hôn cô.

Tô Ảnh muốn từ chối, nhưng lại vô thức ôm lấy Phó Thịnh, trong lòng mang theo cảm giác vui vẻ không thể nói ra được thành lời, đó nhận nụ hôn bất ngờ này.

Không biết qua bao lâu, Phó Thịnh mới chậm rãi buông Tô Ảnh ra, nhanh chóng thu hồi tay mình.

Tô Ảnh kinh ngạc đứng yên tại chỗ, bờ môi hơi sưng, không biết nên nói cái gì làm cái gì.

Sự phát triển trước mắt, đã vượt qua dự liệu của cô.

Lúc này, Phó Thịnh mới hoàn hồn lại, trong lòng thầm hối tiếc, tại sao mình lại bốc đồng như vậy…

Đây không phải là tác phong bình thường của anh…

Nhưng làm thế nào bây giờ…

Vừa nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn kia của Tô Ảnh, anh đã không khống chế được mình.

Phó Thịnh cố tình xoay người nói: "Được rồi, thu lợi tức xong rồi, anh có thể trả lời câu hỏi của em."

Tô Ảnh: "…"

"Chẳng phải em muốn biết chuyện của Tô gia hay sao?" Phó Thịnh cố uống một hớp nước để bình tĩnh lại, nhưng phát hiện ra loại nước trước kia mình thích uống nhất, bây giờ đã trở nên cực kỳ nhạt nhẽo, vẫn là cái miệng nhỏ của Tô Ảnh ngọt…

Tô Ảnh cũng phục hồi lại tinh thần: "A…"

Phó Thịnh nhanh chóng rời khỏi chỗ này, sợ mình lại mất khống chế lần nữa, lập tức nói đến Tô gia, định dời sự chú ý của mình đi: "Anh chỉ biết một chút về chuyện của Tô gia thôi. Tô gia, là gia tộc có mấy trăm năm lịch sử. Tô gia xuất thân là ngự trù, có thể bắt nguồn từ thời nhà Minh mấy trăm năm trước…"

Phó Thịnh nói hết tất cả những gì mình biết về Tô gia cho Tô Ảnh nghe: "Đến đầu thời kỳ dân quốc, một người đàn ông tên là Tô Duy Dân đã chấn hưng đồ ăn Tô gia lúc đó đã lụi bại lên, hơn nữa ông ta thu thập tất cả công thức nấu ăn và cách điều chế gia vị của đồ ăn Tô gia, tạo ra thành tựu của Tô gia ngày nay. Sau đó Tô gia truyền đến đời Tô Chân, Tô Chân và Tô phu nhân không có con cái, vì vậy đã thu nuôi một cô gái, cũng chính là Mao phu nhân Tô Như Thiến hiện giờ."

Tô Ảnh đột nhiên chớp mắt.

Tô Như Thiến

Tô Như Quân

Chẳng lẽ đây là sự trùng hợp

"Vốn dĩ tất cả mọi thứ của Tô gia đều thuộc quyền thừa kế của Tô Như Thiến. Nhưng trước khi thừa kế, thân phận của Tô Như Thiến đột nhiên phơi bày, cô ta không đơn thuần chỉ là con gái nuôi, mà là đứa con gái được Tô gia phu nhân vụng trộm sinh hạ với người đàn ông khác trước khi kết hôn. Nói cách khác, Tô phu nhân di hoa tiếp mộc vàng thau lẫn lộn, biến con gái riêng của mình thành con gái nuôi, mang về Tô gia nuôi dưỡng."

"Tô gia biết tin tức này, Tô Chân đã vô cùng tức giận, ông ta không ngờ, đứa con gái mình nuôi nhiều năm qua, lại là đứa con hoang của vợ mình và người đàn ông khác. Dưới cơn thịnh nộ, quan hệ giữa Tô Chân và con gái nuôi càng ngày càng lãnh đạm. Tuy nhiên, Tô phu nhân cũng phơi bày một bí mật khác. Trước khi cưới, Tô Chân…Cũng có một đứa con gái riêng. Là con gái của Tô Chân và bạn gái cũ trước khi kết hôn, bởi vì chính sách quốc gia lúc đó mà không thể không chia tay, Tô Chân không biết rằng, lúc chia tay, bạn gái cũ đã mang thai, lén lút sinh đứa bé ra, hơn nữa còn cho đi."

Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương VợTác giả: Niêm Hoa Phất LiễuTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Rào… một chậu nước đá rổ từ trên xuống. Tô Ảnh run lập cập, mí mắt nặng nề rốt cuộc cũng mở ra. Lạnh… thật là lạnh…. Rõ ràng là mùa xuân sao lại lạnh như vậy? Lý trí của Tô Ảnh dần dần thu hồi. Cô nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê: Nhà làm phim cười dữ tợn, thân thể của cô nóng bỏng, còn có người đàn ông tỏa ra hơi thở lạnh lẽo… Chờ đã, là người đàn ông bị cô túm lấy không bỏ trước khi hôn mê sao? Tô Ảnh lập tức ngồi dậy mới phát hiện chính mình đang nằm trong bồn tắm lớn. Trong bồn tắm thả đầy đá lạnh, bên trên còn đặt một chiếc thùng gỗ. “Tỉnh rồi sao?” Một âm thanh lạnh lẽo trầm thấp vang lên từ phía sau. Âm thanh trầm thấp nhưng rất êm tai, từ tính, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, giống như người phát ra âm thanh này là người không có tình cảm vậy. Tô Ảnh nhanh chóng quay đầu lại, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám và quần âu xám ngồi ở ghế sofa. Người đàn ông này cực kì đẹp trai, chỉ ngồi một chỗ lại khí thế giống quân vương tỏa ủng… Ánh mắt của Phó dần trở nên thâm thúy hơn, trầm thấp nói, mang theo sự quyến rũ: "Tô Ảnh, em có biết, anh chưa từng khoan dung với người nào như thế này chưa…"Nói xong, Phó Thịnh đột nhiên ôm lấy Tô Ảnh, không do dự cúi đầu hôn lên môi cô.Lần này, anh không hôn trộm nữa, mà quang minh chính đại hôn cô.Nụ hôn này bá đạo lại dịu dàng, Tô Ảnh không thể tránh né, cũng không thể lui được.Mới đầu, Phó Thịnh chỉ muốn thu chút lợi tức, nhưng nụ hôn này làm anh không thể khống chế được mình, không do dự hôn sâu hơn.Tô Ảnh mộng ép.Cô vốn chỉ nhờ Phó Thịnh giúp đỡ.Nhưng Phó Thịnh không trả lời là có giúp hay không, ngược lại sau khi hỏi một đống câu hỏi kỳ quái, anh lại cưỡng hôn cô.Tô Ảnh muốn từ chối, nhưng lại vô thức ôm lấy Phó Thịnh, trong lòng mang theo cảm giác vui vẻ không thể nói ra được thành lời, đó nhận nụ hôn bất ngờ này.Không biết qua bao lâu, Phó Thịnh mới chậm rãi buông Tô Ảnh ra, nhanh chóng thu hồi tay mình.Tô Ảnh kinh ngạc đứng yên tại chỗ, bờ môi hơi sưng, không biết nên nói cái gì làm cái gì.Sự phát triển trước mắt, đã vượt qua dự liệu của cô.Lúc này, Phó Thịnh mới hoàn hồn lại, trong lòng thầm hối tiếc, tại sao mình lại bốc đồng như vậy…Đây không phải là tác phong bình thường của anh…Nhưng làm thế nào bây giờ…Vừa nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn kia của Tô Ảnh, anh đã không khống chế được mình.Phó Thịnh cố tình xoay người nói: "Được rồi, thu lợi tức xong rồi, anh có thể trả lời câu hỏi của em."Tô Ảnh: "…""Chẳng phải em muốn biết chuyện của Tô gia hay sao?" Phó Thịnh cố uống một hớp nước để bình tĩnh lại, nhưng phát hiện ra loại nước trước kia mình thích uống nhất, bây giờ đã trở nên cực kỳ nhạt nhẽo, vẫn là cái miệng nhỏ của Tô Ảnh ngọt…Tô Ảnh cũng phục hồi lại tinh thần: "A…"Phó Thịnh nhanh chóng rời khỏi chỗ này, sợ mình lại mất khống chế lần nữa, lập tức nói đến Tô gia, định dời sự chú ý của mình đi: "Anh chỉ biết một chút về chuyện của Tô gia thôi. Tô gia, là gia tộc có mấy trăm năm lịch sử. Tô gia xuất thân là ngự trù, có thể bắt nguồn từ thời nhà Minh mấy trăm năm trước…"Phó Thịnh nói hết tất cả những gì mình biết về Tô gia cho Tô Ảnh nghe: "Đến đầu thời kỳ dân quốc, một người đàn ông tên là Tô Duy Dân đã chấn hưng đồ ăn Tô gia lúc đó đã lụi bại lên, hơn nữa ông ta thu thập tất cả công thức nấu ăn và cách điều chế gia vị của đồ ăn Tô gia, tạo ra thành tựu của Tô gia ngày nay. Sau đó Tô gia truyền đến đời Tô Chân, Tô Chân và Tô phu nhân không có con cái, vì vậy đã thu nuôi một cô gái, cũng chính là Mao phu nhân Tô Như Thiến hiện giờ."Tô Ảnh đột nhiên chớp mắt.Tô Như ThiếnTô Như QuânChẳng lẽ đây là sự trùng hợp"Vốn dĩ tất cả mọi thứ của Tô gia đều thuộc quyền thừa kế của Tô Như Thiến. Nhưng trước khi thừa kế, thân phận của Tô Như Thiến đột nhiên phơi bày, cô ta không đơn thuần chỉ là con gái nuôi, mà là đứa con gái được Tô gia phu nhân vụng trộm sinh hạ với người đàn ông khác trước khi kết hôn. Nói cách khác, Tô phu nhân di hoa tiếp mộc vàng thau lẫn lộn, biến con gái riêng của mình thành con gái nuôi, mang về Tô gia nuôi dưỡng.""Tô gia biết tin tức này, Tô Chân đã vô cùng tức giận, ông ta không ngờ, đứa con gái mình nuôi nhiều năm qua, lại là đứa con hoang của vợ mình và người đàn ông khác. Dưới cơn thịnh nộ, quan hệ giữa Tô Chân và con gái nuôi càng ngày càng lãnh đạm. Tuy nhiên, Tô phu nhân cũng phơi bày một bí mật khác. Trước khi cưới, Tô Chân…Cũng có một đứa con gái riêng. Là con gái của Tô Chân và bạn gái cũ trước khi kết hôn, bởi vì chính sách quốc gia lúc đó mà không thể không chia tay, Tô Chân không biết rằng, lúc chia tay, bạn gái cũ đã mang thai, lén lút sinh đứa bé ra, hơn nữa còn cho đi."

Chương 254