Tác giả:

Chương 1 Đô Thành năm 2021. “Khốn nạn. Đứa nào, đứa nào khiến Tịch Gia rơi vào tình cảnh thừa sống thiếu chết như thế này?” Tịch Quân đập mạnh tay xuống bàn làm việc của mình. Ông tức giận đến run người, tờ giấy trong tay cũng nhăn nhúm đi. Từ bên ngoài thư kí chạy vào đưa cho ông điện điện thoại từ một bà lão. Ông Tịch khôi phục lại trạng thái mà nhận điện thoại. “Xin chào, Tịch lão gia. Tôi là Tần Ngô…” “Haha hoá ra là Mộ lão phu nhân. Không biết sao tự nhiên hôm nay phượng hoàng lại gọi điện đến nhà chim sẻ thế này?” “Không lòng vòng nữa. Nghe nói công ty của Tịch Gia đang trong bờ vực phá sản. Tôi sẽ giúp Tịch gia hưng thịnh trở lại nhưng với một điều kiện.” Ánh mắt Tịch Quân xa xăm khó đoán. Nụ cười trên môi ông cũng không còn. Ông rất cẩn trọng những lời nói của người trong điện thoại. “Điều kiện gì?” Từ lâu đã nghe nói Mộ Gia hút máu không biết ngừng. Không có lợi nhất quyết họ sẽ không hợp tác, lần này giúp đỡ Tịch Gia thì chắc chắn ông phải trả bằng mạng sống của mình. “Gả…

Chương 15

Tịch Tiểu Thư Có Người Thương Chưa?Tác giả: LinhTruyện Ngôn TìnhChương 1 Đô Thành năm 2021. “Khốn nạn. Đứa nào, đứa nào khiến Tịch Gia rơi vào tình cảnh thừa sống thiếu chết như thế này?” Tịch Quân đập mạnh tay xuống bàn làm việc của mình. Ông tức giận đến run người, tờ giấy trong tay cũng nhăn nhúm đi. Từ bên ngoài thư kí chạy vào đưa cho ông điện điện thoại từ một bà lão. Ông Tịch khôi phục lại trạng thái mà nhận điện thoại. “Xin chào, Tịch lão gia. Tôi là Tần Ngô…” “Haha hoá ra là Mộ lão phu nhân. Không biết sao tự nhiên hôm nay phượng hoàng lại gọi điện đến nhà chim sẻ thế này?” “Không lòng vòng nữa. Nghe nói công ty của Tịch Gia đang trong bờ vực phá sản. Tôi sẽ giúp Tịch gia hưng thịnh trở lại nhưng với một điều kiện.” Ánh mắt Tịch Quân xa xăm khó đoán. Nụ cười trên môi ông cũng không còn. Ông rất cẩn trọng những lời nói của người trong điện thoại. “Điều kiện gì?” Từ lâu đã nghe nói Mộ Gia hút máu không biết ngừng. Không có lợi nhất quyết họ sẽ không hợp tác, lần này giúp đỡ Tịch Gia thì chắc chắn ông phải trả bằng mạng sống của mình. “Gả… Chương 15“Mệt đến thế sao?”“Đương nhiên, chơi vui nhưng mệt lắm. Không được, em phải đi ăn kem.”Cố Trì kéo cô lại đặt xuống ghế không cho cô đi. Tịch Nhan ra vẻ hờn dỗi nhưng Mộ Cố Trì vẫn nhất quyết không cho cô ăn.“Không được, em vừa ốm xong không được ăn kem.”“Nhưng mà…”“Không nhưng gì hết, ngồi ở đây anh đi mua trà sữa cho em uống.”Cố Trì đứng dậy đi mua trà sữa cho Tịch Nhan. Trước khi đi còn không quên dặn cô không được chạy lung tung, Tịch Nhan cũng gật đầu ngồi lướt điện thoại.Mộ Cố Trì vừa đi được một lúc thì các cô gái xúm lại xung quanh cô. Chưa kịp phản ứng đã bị bẹo má. Nhìn khuôn mặt thoã mãn của các cô gái kìa, còn khuôn mặt khó chịu của cô nữa chứ.“Oa dễ thương quá.”“Đúng em bé này dễ thương quá.”“Em gái em bao nhiêu tuổi rồi?”Tịch Nhan khó chịu, dường như sắp khóc đến nơi. Còn bên kia Mộ Cố Trì cũng không may mắn hơn cô là bao.Chỉ đi mua trà sữa thôi mà mấy đứa con gái cứ bu lại xin facebook, số điện thoại các kiểu làm anh khó chịu.“Cút.”Khuôn mặt lạnh như tiền vừa lườm một cái đã khiến mọi người bên cạnh lạnh xương sống. Không hổ là người thừa kế của Mộ gia, khí thế áp đảo như Mộ lão phu nhân.“Các người làm gì vậy?”Thấy một đám người bu vào chỗ Tịch Nhan, Mộ Cố Trì khó chịu, bứt rứt trong lòng. Thấy Cố Trì, Tịch Nhan đứng dậy nước mắt nhạt nhoà chạy vào lòng anh.“Cố Trì, em sợ.”Mộ Cố Trì ôm lấy Tịch Nhan vào lòng, tay vỗ nhẹ lưng cô dỗ dành. Ánh mắt sắc bén nhìn đám người kia, mấy cô gái cũng không dám lại gần.Tịch Nhan nức nở, ánh mắt anh chuyển vào người cô lại dịu dàng đến khó tả.“Không sao có anh ở đây.”“Không sao có anh ở đây.”Thấy má của Tịch Nhan đỏ ửng Cố Trì đau xót không thôi. Khuôn mặt anh buồn bã, nhẹ nhàng xoa xoa hai bên má của cô.“Đau.”“Được rồi không sao nữa lên đây anh bế.”Mộ Cố Trì đưa ly trà sữa cho Tịch Nhan. Cô cầm lấy leo lên người Cố Trì sột soạt lau nước mắt.“Nào giờ em muốn đi đâu?”“Đi… Đi ăn.”“Được, đi ăn.”Mộ Cố Trì bế Tịch Nhan lên tầng bốn, nơi của các nhà hàng 5 sao sang trọng. Trên đường không tránh bắt gặp những ánh mắt nhìn bọn họ.

Chương 15

“Mệt đến thế sao?”

“Đương nhiên, chơi vui nhưng mệt lắm. Không được, em phải đi ăn kem.”

Cố Trì kéo cô lại đặt xuống ghế không cho cô đi. Tịch Nhan ra vẻ hờn dỗi nhưng Mộ Cố Trì vẫn nhất quyết không cho cô ăn.

“Không được, em vừa ốm xong không được ăn kem.”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng gì hết, ngồi ở đây anh đi mua trà sữa cho em uống.”

Cố Trì đứng dậy đi mua trà sữa cho Tịch Nhan. Trước khi đi còn không quên dặn cô không được chạy lung tung, Tịch Nhan cũng gật đầu ngồi lướt điện thoại.

Mộ Cố Trì vừa đi được một lúc thì các cô gái xúm lại xung quanh cô. Chưa kịp phản ứng đã bị bẹo má. Nhìn khuôn mặt thoã mãn của các cô gái kìa, còn khuôn mặt khó chịu của cô nữa chứ.

“Oa dễ thương quá.”

“Đúng em bé này dễ thương quá.”

“Em gái em bao nhiêu tuổi rồi?”

Tịch Nhan khó chịu, dường như sắp khóc đến nơi. Còn bên kia Mộ Cố Trì cũng không may mắn hơn cô là bao.

Chỉ đi mua trà sữa thôi mà mấy đứa con gái cứ bu lại xin facebook, số điện thoại các kiểu làm anh khó chịu.

“Cút.”

Khuôn mặt lạnh như tiền vừa lườm một cái đã khiến mọi người bên cạnh lạnh xương sống. Không hổ là người thừa kế của Mộ gia, khí thế áp đảo như Mộ lão phu nhân.

“Các người làm gì vậy?”

Thấy một đám người bu vào chỗ Tịch Nhan, Mộ Cố Trì khó chịu, bứt rứt trong lòng. Thấy Cố Trì, Tịch Nhan đứng dậy nước mắt nhạt nhoà chạy vào lòng anh.

“Cố Trì, em sợ.”

Mộ Cố Trì ôm lấy Tịch Nhan vào lòng, tay vỗ nhẹ lưng cô dỗ dành. Ánh mắt sắc bén nhìn đám người kia, mấy cô gái cũng không dám lại gần.

Tịch Nhan nức nở, ánh mắt anh chuyển vào người cô lại dịu dàng đến khó tả.

“Không sao có anh ở đây.”

“Không sao có anh ở đây.”

Thấy má của Tịch Nhan đỏ ửng Cố Trì đau xót không thôi. Khuôn mặt anh buồn bã, nhẹ nhàng xoa xoa hai bên má của cô.

“Đau.”

“Được rồi không sao nữa lên đây anh bế.”

Mộ Cố Trì đưa ly trà sữa cho Tịch Nhan. Cô cầm lấy leo lên người Cố Trì sột soạt lau nước mắt.

“Nào giờ em muốn đi đâu?”

“Đi… Đi ăn.”

“Được, đi ăn.”

Mộ Cố Trì bế Tịch Nhan lên tầng bốn, nơi của các nhà hàng 5 sao sang trọng. Trên đường không tránh bắt gặp những ánh mắt nhìn bọn họ.

Tịch Tiểu Thư Có Người Thương Chưa?Tác giả: LinhTruyện Ngôn TìnhChương 1 Đô Thành năm 2021. “Khốn nạn. Đứa nào, đứa nào khiến Tịch Gia rơi vào tình cảnh thừa sống thiếu chết như thế này?” Tịch Quân đập mạnh tay xuống bàn làm việc của mình. Ông tức giận đến run người, tờ giấy trong tay cũng nhăn nhúm đi. Từ bên ngoài thư kí chạy vào đưa cho ông điện điện thoại từ một bà lão. Ông Tịch khôi phục lại trạng thái mà nhận điện thoại. “Xin chào, Tịch lão gia. Tôi là Tần Ngô…” “Haha hoá ra là Mộ lão phu nhân. Không biết sao tự nhiên hôm nay phượng hoàng lại gọi điện đến nhà chim sẻ thế này?” “Không lòng vòng nữa. Nghe nói công ty của Tịch Gia đang trong bờ vực phá sản. Tôi sẽ giúp Tịch gia hưng thịnh trở lại nhưng với một điều kiện.” Ánh mắt Tịch Quân xa xăm khó đoán. Nụ cười trên môi ông cũng không còn. Ông rất cẩn trọng những lời nói của người trong điện thoại. “Điều kiện gì?” Từ lâu đã nghe nói Mộ Gia hút máu không biết ngừng. Không có lợi nhất quyết họ sẽ không hợp tác, lần này giúp đỡ Tịch Gia thì chắc chắn ông phải trả bằng mạng sống của mình. “Gả… Chương 15“Mệt đến thế sao?”“Đương nhiên, chơi vui nhưng mệt lắm. Không được, em phải đi ăn kem.”Cố Trì kéo cô lại đặt xuống ghế không cho cô đi. Tịch Nhan ra vẻ hờn dỗi nhưng Mộ Cố Trì vẫn nhất quyết không cho cô ăn.“Không được, em vừa ốm xong không được ăn kem.”“Nhưng mà…”“Không nhưng gì hết, ngồi ở đây anh đi mua trà sữa cho em uống.”Cố Trì đứng dậy đi mua trà sữa cho Tịch Nhan. Trước khi đi còn không quên dặn cô không được chạy lung tung, Tịch Nhan cũng gật đầu ngồi lướt điện thoại.Mộ Cố Trì vừa đi được một lúc thì các cô gái xúm lại xung quanh cô. Chưa kịp phản ứng đã bị bẹo má. Nhìn khuôn mặt thoã mãn của các cô gái kìa, còn khuôn mặt khó chịu của cô nữa chứ.“Oa dễ thương quá.”“Đúng em bé này dễ thương quá.”“Em gái em bao nhiêu tuổi rồi?”Tịch Nhan khó chịu, dường như sắp khóc đến nơi. Còn bên kia Mộ Cố Trì cũng không may mắn hơn cô là bao.Chỉ đi mua trà sữa thôi mà mấy đứa con gái cứ bu lại xin facebook, số điện thoại các kiểu làm anh khó chịu.“Cút.”Khuôn mặt lạnh như tiền vừa lườm một cái đã khiến mọi người bên cạnh lạnh xương sống. Không hổ là người thừa kế của Mộ gia, khí thế áp đảo như Mộ lão phu nhân.“Các người làm gì vậy?”Thấy một đám người bu vào chỗ Tịch Nhan, Mộ Cố Trì khó chịu, bứt rứt trong lòng. Thấy Cố Trì, Tịch Nhan đứng dậy nước mắt nhạt nhoà chạy vào lòng anh.“Cố Trì, em sợ.”Mộ Cố Trì ôm lấy Tịch Nhan vào lòng, tay vỗ nhẹ lưng cô dỗ dành. Ánh mắt sắc bén nhìn đám người kia, mấy cô gái cũng không dám lại gần.Tịch Nhan nức nở, ánh mắt anh chuyển vào người cô lại dịu dàng đến khó tả.“Không sao có anh ở đây.”“Không sao có anh ở đây.”Thấy má của Tịch Nhan đỏ ửng Cố Trì đau xót không thôi. Khuôn mặt anh buồn bã, nhẹ nhàng xoa xoa hai bên má của cô.“Đau.”“Được rồi không sao nữa lên đây anh bế.”Mộ Cố Trì đưa ly trà sữa cho Tịch Nhan. Cô cầm lấy leo lên người Cố Trì sột soạt lau nước mắt.“Nào giờ em muốn đi đâu?”“Đi… Đi ăn.”“Được, đi ăn.”Mộ Cố Trì bế Tịch Nhan lên tầng bốn, nơi của các nhà hàng 5 sao sang trọng. Trên đường không tránh bắt gặp những ánh mắt nhìn bọn họ.

Chương 15