Tác giả:

Đường Hướng Noãn đứng ở cửa cục Dân chính, ánh mặt trời gay gắt khiến toàn thân cô nóng rát. May là cô có bật ô che nắng, lại đội một chiếc mũ rộng vành thật to, không thì chắc cô sẽ phơi nắng thành dân châu Phi chạy nạn mất. Cô không kiên nhẫn nhìn đồng hồ đeo tay. Đã qua thời gian hẹn được mười phút, nhưng Phương Thần vẫn chưa đến. Đường Hướng Noãn hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy cơn bực bội trong mình đang dâng cao. Cô ghét nhất việc phải chờ đợi, một phút một giây thôi cũng khiến cô khó chịu rồi. Theo cô, một người đến cả thời gian cơ bản nhất cũng không tuân thủ được thì có tư cách gì làm lãng phí không khí của Trái Đất này. Đường Hướng Noãn đeo một chiếc kính râm khá to, vả lại còn thường xuyên quan sát bốn phía xung quanh xem có ai đang theo dõi cô không. Qua chừng năm phút sau, cô vẫn không thấy bóng dáng Phương Thần đâu. Đổi lại là trước kia, chắc chắn cô đã lập tức bỏ đi không nói câu nào. Bất kể là lý do khỉ gió gì, đi muộn chính là đi muộn. Nhưng hôm nay thì khác, hôm…

Chương 42

Hợp Đồng Hào Môn: Boss Nam Thần Quá Khó ChơiTác giả: Tịch MụcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngĐường Hướng Noãn đứng ở cửa cục Dân chính, ánh mặt trời gay gắt khiến toàn thân cô nóng rát. May là cô có bật ô che nắng, lại đội một chiếc mũ rộng vành thật to, không thì chắc cô sẽ phơi nắng thành dân châu Phi chạy nạn mất. Cô không kiên nhẫn nhìn đồng hồ đeo tay. Đã qua thời gian hẹn được mười phút, nhưng Phương Thần vẫn chưa đến. Đường Hướng Noãn hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy cơn bực bội trong mình đang dâng cao. Cô ghét nhất việc phải chờ đợi, một phút một giây thôi cũng khiến cô khó chịu rồi. Theo cô, một người đến cả thời gian cơ bản nhất cũng không tuân thủ được thì có tư cách gì làm lãng phí không khí của Trái Đất này. Đường Hướng Noãn đeo một chiếc kính râm khá to, vả lại còn thường xuyên quan sát bốn phía xung quanh xem có ai đang theo dõi cô không. Qua chừng năm phút sau, cô vẫn không thấy bóng dáng Phương Thần đâu. Đổi lại là trước kia, chắc chắn cô đã lập tức bỏ đi không nói câu nào. Bất kể là lý do khỉ gió gì, đi muộn chính là đi muộn. Nhưng hôm nay thì khác, hôm… “Xin lỗi, tôi là người thích sạch sẽ, cho nên không thể ưa nổi cái nhà vệ sinh công cộng của anh.” Đường Hướng Noãn dứt khoát quay đầu bước đi, để lại một mình Nam Diệc Sâm đứng nguyên tại chỗ, nghĩ mãi không hiểu.Ý của cô là, anh thích ngủ ở nhà vệ sinh công cộng?Đến khi nghĩ ra rồi thì cô đã đi mất dạng.Mặc dù chỉ ở đây có mỗi một cái giường nhưng lại có vài phòng tắm.Đường Hướng Noãn tắm rửa thư giãn xong, cảm thấy cả người thoải mái hơn không ít. Chỉ có điều, rốt cuộc vẫn là đang ở trong nhà của một người đàn ông, cô không thể thoải mái như ở nhà mình được, đang đắp mặt nạ, bên ngoài đã có người đến gõ cửa.“Hừm, cô còn sống không?” Gần một tiếng đồng hồ chưa thấy cô bước ra, Nam Diệc Sâm có lòng đến hỏi thăm.“Làm sao?” Cô vẫn đang đắp mặt nạ, kéo cửa ra khiến Nam Diệc Sâm sợ hết hồn.Nam Diệc Sâm nhìn Đường Hướng Noãn đắp miếng mặt nạ đen thùi lùi trên mặt, không nhịn được phỉ nhổ nói: “Phụ nữ thật phiền phức!”Đường Hướng Noãn lột mặt nạ ra, nói: “Cậu Tư, sao nay anh rảnh rỗi vậy? Không oanh oanh yến yến với mấy người kia hả?”Sau khi quen biết nhau Đường Hướng Noãn mới nhận ra anh là nhân vật luôn luôn nhận được sự quan tâm của mọi người. Từ trước đến nay cô đều không để ý đến những tay chơi ở thủ đô lắm.Khuôn mặt cô vừa đắp mặt nạ xong thì trắng mịn láng bóng như trứng gà bóc, cô trời sinh đã thế, không cần trang điểm cũng đã xinh đẹp động lòng người.Oanh oanh yến yến?Nam Diệc Sâm nhăn mày, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Thế cô ở bên cạnh tôi là oanh oanh hay yến yến?”“… Giữa tôi và cậu Tư vẫn có khoảng cách.”“Có hả?” Nam Diệc Sâm tiến gần một bước, “Thế nào? Có muốn gần hơn chút nữa không?”Đúng là hết chỗ nói! Đường Hướng Noãn chỉ có thể lườm một cái, trở lại giương bắt đầu thoa kem dưỡng, trời sinh là một chuyện, bảo dưỡng lại là một chuyện khác.Cô hiện tại một phần là kiếm cơm bằng gương mặt, cho nên gương mặt này cần được bảo dưỡng thật tốt.“Quên mất, cô không phải oanh oanh hay yến yến, cô là ấm áp.” Khóe môi Nam Diệc Sâm cong lên rất không đứng đắn, chăm chú nhìn vào từng động tác của cô trong gương.Bình thường không có cô gái nào để mặt mộc với anh, cô gái này lại dám ngang nhiên bày mặt mộc như vậy.Nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của Nam Diệc Sâm phản chiếu trong gương, Đường Hướng Noãn cảm thấy kỳ cục, nhanh chóng làm xong các bước, sau đó đi lướt qua người anh. Mỗi lần nghe thấy những tiếng xưng hô thân mật phát ra từ miệng anh, cô đều cảm thấy kỳ diệu.Nam Diệc Sâm không để bụng lắm, anh đi theo sau cô, nhắc nhở: “Nhà tôi chỉ có một cái giường, ngủ trên giường hay trên ghế sô pha, tự cô chọn đi.”Cô đã mệt mỏi nguyên một ngày rồi, nếu mà ngủ trên ghế sô pha, có chút không cam lòng…“Cậu Tư mời tôi đến nhà mà tôi lại ngủ trên ghế sô pha à? Cậu tiếp đãi khách như thế không khỏi có chút…” Nói chung là cô không muốn ngủ chung giường với anh.Nam Diệc Sâm cũng gật đầu tán thành: “Để khách ngủ trên ghế sô pha đúng thật có chút không hay lắm.”Đường Hướng Noãn đầy chờ mong câu nói tiếp theo của anh, Nam Diệc Sâm lại nói: “Nhưng mà cô không phải là khách, cô là nữ chủ nhân.”Đường Hướng Noãn nghe thấy ba từ này thì ngẩn người ra, cảm thấy có chút kì quái.

“Xin lỗi, tôi là người thích sạch sẽ, cho nên không thể ưa nổi cái nhà vệ sinh công cộng của anh.” Đường Hướng Noãn dứt khoát quay đầu bước đi, để lại một mình Nam Diệc Sâm đứng nguyên tại chỗ, nghĩ mãi không hiểu.

Ý của cô là, anh thích ngủ ở nhà vệ sinh công cộng?

Đến khi nghĩ ra rồi thì cô đã đi mất dạng.

Mặc dù chỉ ở đây có mỗi một cái giường nhưng lại có vài phòng tắm.

Đường Hướng Noãn tắm rửa thư giãn xong, cảm thấy cả người thoải mái hơn không ít. Chỉ có điều, rốt cuộc vẫn là đang ở trong nhà của một người đàn ông, cô không thể thoải mái như ở nhà mình được, đang đắp mặt nạ, bên ngoài đã có người đến gõ cửa.

“Hừm, cô còn sống không?” Gần một tiếng đồng hồ chưa thấy cô bước ra, Nam Diệc Sâm có lòng đến hỏi thăm.

“Làm sao?” Cô vẫn đang đắp mặt nạ, kéo cửa ra khiến Nam Diệc Sâm sợ hết hồn.

Nam Diệc Sâm nhìn Đường Hướng Noãn đắp miếng mặt nạ đen thùi lùi trên mặt, không nhịn được phỉ nhổ nói: “Phụ nữ thật phiền phức!”

Đường Hướng Noãn lột mặt nạ ra, nói: “Cậu Tư, sao nay anh rảnh rỗi vậy? Không oanh oanh yến yến với mấy người kia hả?”

Sau khi quen biết nhau Đường Hướng Noãn mới nhận ra anh là nhân vật luôn luôn nhận được sự quan tâm của mọi người. Từ trước đến nay cô đều không để ý đến những tay chơi ở thủ đô lắm.

Khuôn mặt cô vừa đắp mặt nạ xong thì trắng mịn láng bóng như trứng gà bóc, cô trời sinh đã thế, không cần trang điểm cũng đã xinh đẹp động lòng người.

Oanh oanh yến yến?

Nam Diệc Sâm nhăn mày, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Thế cô ở bên cạnh tôi là oanh oanh hay yến yến?”

“… Giữa tôi và cậu Tư vẫn có khoảng cách.”

“Có hả?” Nam Diệc Sâm tiến gần một bước, “Thế nào? Có muốn gần hơn chút nữa không?”

Đúng là hết chỗ nói! Đường Hướng Noãn chỉ có thể lườm một cái, trở lại giương bắt đầu thoa kem dưỡng, trời sinh là một chuyện, bảo dưỡng lại là một chuyện khác.

Cô hiện tại một phần là kiếm cơm bằng gương mặt, cho nên gương mặt này cần được bảo dưỡng thật tốt.

“Quên mất, cô không phải oanh oanh hay yến yến, cô là ấm áp.” Khóe môi Nam Diệc Sâm cong lên rất không đứng đắn, chăm chú nhìn vào từng động tác của cô trong gương.

Bình thường không có cô gái nào để mặt mộc với anh, cô gái này lại dám ngang nhiên bày mặt mộc như vậy.

Nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của Nam Diệc Sâm phản chiếu trong gương, Đường Hướng Noãn cảm thấy kỳ cục, nhanh chóng làm xong các bước, sau đó đi lướt qua người anh. Mỗi lần nghe thấy những tiếng xưng hô thân mật phát ra từ miệng anh, cô đều cảm thấy kỳ diệu.

Nam Diệc Sâm không để bụng lắm, anh đi theo sau cô, nhắc nhở: “Nhà tôi chỉ có một cái giường, ngủ trên giường hay trên ghế sô pha, tự cô chọn đi.”

Cô đã mệt mỏi nguyên một ngày rồi, nếu mà ngủ trên ghế sô pha, có chút không cam lòng…

“Cậu Tư mời tôi đến nhà mà tôi lại ngủ trên ghế sô pha à? Cậu tiếp đãi khách như thế không khỏi có chút…” Nói chung là cô không muốn ngủ chung giường với anh.

Nam Diệc Sâm cũng gật đầu tán thành: “Để khách ngủ trên ghế sô pha đúng thật có chút không hay lắm.”

Đường Hướng Noãn đầy chờ mong câu nói tiếp theo của anh, Nam Diệc Sâm lại nói: “Nhưng mà cô không phải là khách, cô là nữ chủ nhân.”

Đường Hướng Noãn nghe thấy ba từ này thì ngẩn người ra, cảm thấy có chút kì quái.

Hợp Đồng Hào Môn: Boss Nam Thần Quá Khó ChơiTác giả: Tịch MụcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngĐường Hướng Noãn đứng ở cửa cục Dân chính, ánh mặt trời gay gắt khiến toàn thân cô nóng rát. May là cô có bật ô che nắng, lại đội một chiếc mũ rộng vành thật to, không thì chắc cô sẽ phơi nắng thành dân châu Phi chạy nạn mất. Cô không kiên nhẫn nhìn đồng hồ đeo tay. Đã qua thời gian hẹn được mười phút, nhưng Phương Thần vẫn chưa đến. Đường Hướng Noãn hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy cơn bực bội trong mình đang dâng cao. Cô ghét nhất việc phải chờ đợi, một phút một giây thôi cũng khiến cô khó chịu rồi. Theo cô, một người đến cả thời gian cơ bản nhất cũng không tuân thủ được thì có tư cách gì làm lãng phí không khí của Trái Đất này. Đường Hướng Noãn đeo một chiếc kính râm khá to, vả lại còn thường xuyên quan sát bốn phía xung quanh xem có ai đang theo dõi cô không. Qua chừng năm phút sau, cô vẫn không thấy bóng dáng Phương Thần đâu. Đổi lại là trước kia, chắc chắn cô đã lập tức bỏ đi không nói câu nào. Bất kể là lý do khỉ gió gì, đi muộn chính là đi muộn. Nhưng hôm nay thì khác, hôm… “Xin lỗi, tôi là người thích sạch sẽ, cho nên không thể ưa nổi cái nhà vệ sinh công cộng của anh.” Đường Hướng Noãn dứt khoát quay đầu bước đi, để lại một mình Nam Diệc Sâm đứng nguyên tại chỗ, nghĩ mãi không hiểu.Ý của cô là, anh thích ngủ ở nhà vệ sinh công cộng?Đến khi nghĩ ra rồi thì cô đã đi mất dạng.Mặc dù chỉ ở đây có mỗi một cái giường nhưng lại có vài phòng tắm.Đường Hướng Noãn tắm rửa thư giãn xong, cảm thấy cả người thoải mái hơn không ít. Chỉ có điều, rốt cuộc vẫn là đang ở trong nhà của một người đàn ông, cô không thể thoải mái như ở nhà mình được, đang đắp mặt nạ, bên ngoài đã có người đến gõ cửa.“Hừm, cô còn sống không?” Gần một tiếng đồng hồ chưa thấy cô bước ra, Nam Diệc Sâm có lòng đến hỏi thăm.“Làm sao?” Cô vẫn đang đắp mặt nạ, kéo cửa ra khiến Nam Diệc Sâm sợ hết hồn.Nam Diệc Sâm nhìn Đường Hướng Noãn đắp miếng mặt nạ đen thùi lùi trên mặt, không nhịn được phỉ nhổ nói: “Phụ nữ thật phiền phức!”Đường Hướng Noãn lột mặt nạ ra, nói: “Cậu Tư, sao nay anh rảnh rỗi vậy? Không oanh oanh yến yến với mấy người kia hả?”Sau khi quen biết nhau Đường Hướng Noãn mới nhận ra anh là nhân vật luôn luôn nhận được sự quan tâm của mọi người. Từ trước đến nay cô đều không để ý đến những tay chơi ở thủ đô lắm.Khuôn mặt cô vừa đắp mặt nạ xong thì trắng mịn láng bóng như trứng gà bóc, cô trời sinh đã thế, không cần trang điểm cũng đã xinh đẹp động lòng người.Oanh oanh yến yến?Nam Diệc Sâm nhăn mày, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Thế cô ở bên cạnh tôi là oanh oanh hay yến yến?”“… Giữa tôi và cậu Tư vẫn có khoảng cách.”“Có hả?” Nam Diệc Sâm tiến gần một bước, “Thế nào? Có muốn gần hơn chút nữa không?”Đúng là hết chỗ nói! Đường Hướng Noãn chỉ có thể lườm một cái, trở lại giương bắt đầu thoa kem dưỡng, trời sinh là một chuyện, bảo dưỡng lại là một chuyện khác.Cô hiện tại một phần là kiếm cơm bằng gương mặt, cho nên gương mặt này cần được bảo dưỡng thật tốt.“Quên mất, cô không phải oanh oanh hay yến yến, cô là ấm áp.” Khóe môi Nam Diệc Sâm cong lên rất không đứng đắn, chăm chú nhìn vào từng động tác của cô trong gương.Bình thường không có cô gái nào để mặt mộc với anh, cô gái này lại dám ngang nhiên bày mặt mộc như vậy.Nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của Nam Diệc Sâm phản chiếu trong gương, Đường Hướng Noãn cảm thấy kỳ cục, nhanh chóng làm xong các bước, sau đó đi lướt qua người anh. Mỗi lần nghe thấy những tiếng xưng hô thân mật phát ra từ miệng anh, cô đều cảm thấy kỳ diệu.Nam Diệc Sâm không để bụng lắm, anh đi theo sau cô, nhắc nhở: “Nhà tôi chỉ có một cái giường, ngủ trên giường hay trên ghế sô pha, tự cô chọn đi.”Cô đã mệt mỏi nguyên một ngày rồi, nếu mà ngủ trên ghế sô pha, có chút không cam lòng…“Cậu Tư mời tôi đến nhà mà tôi lại ngủ trên ghế sô pha à? Cậu tiếp đãi khách như thế không khỏi có chút…” Nói chung là cô không muốn ngủ chung giường với anh.Nam Diệc Sâm cũng gật đầu tán thành: “Để khách ngủ trên ghế sô pha đúng thật có chút không hay lắm.”Đường Hướng Noãn đầy chờ mong câu nói tiếp theo của anh, Nam Diệc Sâm lại nói: “Nhưng mà cô không phải là khách, cô là nữ chủ nhân.”Đường Hướng Noãn nghe thấy ba từ này thì ngẩn người ra, cảm thấy có chút kì quái.

Chương 42