Tác giả:

Đường Hướng Noãn đứng ở cửa cục Dân chính, ánh mặt trời gay gắt khiến toàn thân cô nóng rát. May là cô có bật ô che nắng, lại đội một chiếc mũ rộng vành thật to, không thì chắc cô sẽ phơi nắng thành dân châu Phi chạy nạn mất. Cô không kiên nhẫn nhìn đồng hồ đeo tay. Đã qua thời gian hẹn được mười phút, nhưng Phương Thần vẫn chưa đến. Đường Hướng Noãn hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy cơn bực bội trong mình đang dâng cao. Cô ghét nhất việc phải chờ đợi, một phút một giây thôi cũng khiến cô khó chịu rồi. Theo cô, một người đến cả thời gian cơ bản nhất cũng không tuân thủ được thì có tư cách gì làm lãng phí không khí của Trái Đất này. Đường Hướng Noãn đeo một chiếc kính râm khá to, vả lại còn thường xuyên quan sát bốn phía xung quanh xem có ai đang theo dõi cô không. Qua chừng năm phút sau, cô vẫn không thấy bóng dáng Phương Thần đâu. Đổi lại là trước kia, chắc chắn cô đã lập tức bỏ đi không nói câu nào. Bất kể là lý do khỉ gió gì, đi muộn chính là đi muộn. Nhưng hôm nay thì khác, hôm…

Chương 44

Hợp Đồng Hào Môn: Boss Nam Thần Quá Khó ChơiTác giả: Tịch MụcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngĐường Hướng Noãn đứng ở cửa cục Dân chính, ánh mặt trời gay gắt khiến toàn thân cô nóng rát. May là cô có bật ô che nắng, lại đội một chiếc mũ rộng vành thật to, không thì chắc cô sẽ phơi nắng thành dân châu Phi chạy nạn mất. Cô không kiên nhẫn nhìn đồng hồ đeo tay. Đã qua thời gian hẹn được mười phút, nhưng Phương Thần vẫn chưa đến. Đường Hướng Noãn hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy cơn bực bội trong mình đang dâng cao. Cô ghét nhất việc phải chờ đợi, một phút một giây thôi cũng khiến cô khó chịu rồi. Theo cô, một người đến cả thời gian cơ bản nhất cũng không tuân thủ được thì có tư cách gì làm lãng phí không khí của Trái Đất này. Đường Hướng Noãn đeo một chiếc kính râm khá to, vả lại còn thường xuyên quan sát bốn phía xung quanh xem có ai đang theo dõi cô không. Qua chừng năm phút sau, cô vẫn không thấy bóng dáng Phương Thần đâu. Đổi lại là trước kia, chắc chắn cô đã lập tức bỏ đi không nói câu nào. Bất kể là lý do khỉ gió gì, đi muộn chính là đi muộn. Nhưng hôm nay thì khác, hôm… Anh vừa mở miệng nói, cô đã phải nuốt ngược trở lại nước miếng đang trực chảy xuống. Cô cảm thấy Nam Diệc Sâm không nói chuyện còn nhìn hợp mắt hơn một chút.Trông thấy tầm mắt của Nam Diệc Sâm đang đảo qua ngực mình, Đường Hướng Noãn vẫn thoải mái để anh nhìn, dù sao thì cô có mặc quần áo, mà mắt anh thì lại không thể nhìn xuyên thấu được!“Cậu Tư, chẳng lẽ anh không biết ngực nhỏ mới là xu hướng thời thượng à?” Đường Hướng Noãn đáp trả.Nam Diệc Sâm nhướn lông mày, đăm chiêu nói: “Cũng đúng, vừa một tay cầm.”“…” Đường Hướng Noãn hoàn toàn hết chỗ nói, sao cô lại ở đây tranh luận với anh mấy chủ đề nhạy cảm như này? Nghĩ rồi Đường Hướng Noãn dứt khoát nằm xuống không quan tâm đến anh nữa.Nam Diệc Sâm không câu nệ chút nào mà ngồi xuống bên cạnh, đưa một quả táo cho cô.Đường Hướng Noãn liếc mắt nhìn anh: “Không ăn.”Nam Diệc Sâm nhếch lông mày: “Ai bảo cho cô ăn, gọt hộ tôi.”Đường Hướng Noãn lườm một cái, muốn ăn thì không tự biết đi gọt à? Đúng là đồ bệnh thiếu gia.Đường Hướng Noãn không động đậy, Nam Diệc Sâm cũng không động đậy.Đường Hướng Noãn nhắm mắt, nhưng mà vẫn cảm nhận được ánh mắt đang dán chặt lên người cô…Được rồi! Phiền phức!Đường Hướng Noãn đột nhiên vùng dậy, rốt cuộc đời trước cô đã thiếu nợ nhà anh cái gì mà sao anh cứ dày vò cô mãi thế?Nam Diệc Sâm dạng đôi chân dài ra, giống như một vị đại ngồi chờ cô gọt táo.Đồ tư bản đáng ghét, chỉ biết bắt nạt quần chúng nhân dân!“Cậu Tư, không phải bình thường anh rất bận à? Sao hôm nay lại rảnh rỗi ở nhà trêu chọc tôi?” Đường Hướng Noãn nghiến răng nghiến lợi, cô ước rằng ngày nào anh cũng bận rộn tối không về nhà, như vậy cô mới có thể chiếm được chiếc giường lớn của anh.“Nhà có vợ đẹp, cho dù bận đến đâu tôi cũng muốn về nhà với vợ.” Nam Diệc Sâm nói rất trôi chảy, ngược lại Đường Hướng Noãn nghe xong thì cảm thấy buồn nôn.Đường Hướng Noãn đưa cho anh quả táo đã gọt xong, sau đó thúc giục: “Được rồi được rồi, anh về nhanh lên, tôi buồn ngủ.”“Sao ngủ sớm vậy?”“Đúng rồi, ngày mai tôi còn có buổi quảng cáo.” Cô rất bận rộn, nào có được như anh, cả ngày trừ ăn chơi nhảy múa ra thì chẳng cần quan tâm thứ gì.Nam Diệc Sâm cắn một miếng táo, dáng vẻ đăm chiêu.Đường Hướng Noãn thấy anh không có ý định rời đi thì thẳng chân đạp một phát: “Anh thích ghế sô pha à? Nếu anh thực sự thích thì chúng ta đổi lại nhé?”Nam Diệc Sâm vẫn không phản ứng, cho đến khi Đường Hướng Noãn đạp thêm một phát nữa anh mới bắt lấy bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn của cô, còn sờ soạn thêm một chút mới nói: “Hay là chúng ta cùng ngủ trên ghế sô pha nhé?”“…” Đường Hướng Noãn dùng sức rút chân lại, trở mình đưa lưng về phía anh: “Lúc đi nhớ tắt điện giúp tôi.”Nam Diệc Sâm hơi cong môi, dáng vẻ lúc tức giận của cô rất đáng yêu, giống như một con mèo nhẹ nhàng gãi lên người anh, không đau không ngứa.Sự nghiệp của Đường Hướng Noãn được thăng hạng nhanh chóng, vai chính của “Phong Vân” về cơ bản đã được quyết định rồi, An Nhiên vẫn thủ vai chính như cũ.Đây là bộ phim đầu tiên của An Nhiên kể từ khi cô từ người mẫu lấn sân sang làm diễn viên, bộ phim đầu tay đã được thủ vai chính, chuyện này làm không ít người trong giới đố kị. Trong nháy mắt lượng fan hâm mộ của cô tăng vọt.Nhưng mà đâu chỉ có mỗi tin tốt này, vở kịch chào mừng năm mới “Phù Hoa Như Mộng” do công ty Tạo Mộng đầu tư đã có thông báo để An Nhiên đi thử vai, biên kịch nổi tiếng Kỳ Vân San, đạo diễn Phương Hoa, nguồn tài nguyên to lớn này, mặc dù vẫn chưa ra mắt nhưng đã rất hot rồi.“Chị An Nhiên, bên ngoài có người tìm chị.” Trợ lý mới Hi Ngữ đến bên Đường Hướng Noãn nói.

Anh vừa mở miệng nói, cô đã phải nuốt ngược trở lại nước miếng đang trực chảy xuống. Cô cảm thấy Nam Diệc Sâm không nói chuyện còn nhìn hợp mắt hơn một chút.

Trông thấy tầm mắt của Nam Diệc Sâm đang đảo qua ngực mình, Đường Hướng Noãn vẫn thoải mái để anh nhìn, dù sao thì cô có mặc quần áo, mà mắt anh thì lại không thể nhìn xuyên thấu được!

“Cậu Tư, chẳng lẽ anh không biết ngực nhỏ mới là xu hướng thời thượng à?” Đường Hướng Noãn đáp trả.

Nam Diệc Sâm nhướn lông mày, đăm chiêu nói: “Cũng đúng, vừa một tay cầm.”

“…” Đường Hướng Noãn hoàn toàn hết chỗ nói, sao cô lại ở đây tranh luận với anh mấy chủ đề nhạy cảm như này? Nghĩ rồi Đường Hướng Noãn dứt khoát nằm xuống không quan tâm đến anh nữa.

Nam Diệc Sâm không câu nệ chút nào mà ngồi xuống bên cạnh, đưa một quả táo cho cô.

Đường Hướng Noãn liếc mắt nhìn anh: “Không ăn.”

Nam Diệc Sâm nhếch lông mày: “Ai bảo cho cô ăn, gọt hộ tôi.”

Đường Hướng Noãn lườm một cái, muốn ăn thì không tự biết đi gọt à? Đúng là đồ bệnh thiếu gia.

Đường Hướng Noãn không động đậy, Nam Diệc Sâm cũng không động đậy.

Đường Hướng Noãn nhắm mắt, nhưng mà vẫn cảm nhận được ánh mắt đang dán chặt lên người cô…

Được rồi! Phiền phức!

Đường Hướng Noãn đột nhiên vùng dậy, rốt cuộc đời trước cô đã thiếu nợ nhà anh cái gì mà sao anh cứ dày vò cô mãi thế?

Nam Diệc Sâm dạng đôi chân dài ra, giống như một vị đại ngồi chờ cô gọt táo.

Đồ tư bản đáng ghét, chỉ biết bắt nạt quần chúng nhân dân!

“Cậu Tư, không phải bình thường anh rất bận à? Sao hôm nay lại rảnh rỗi ở nhà trêu chọc tôi?” Đường Hướng Noãn nghiến răng nghiến lợi, cô ước rằng ngày nào anh cũng bận rộn tối không về nhà, như vậy cô mới có thể chiếm được chiếc giường lớn của anh.

“Nhà có vợ đẹp, cho dù bận đến đâu tôi cũng muốn về nhà với vợ.” Nam Diệc Sâm nói rất trôi chảy, ngược lại Đường Hướng Noãn nghe xong thì cảm thấy buồn nôn.

Đường Hướng Noãn đưa cho anh quả táo đã gọt xong, sau đó thúc giục: “Được rồi được rồi, anh về nhanh lên, tôi buồn ngủ.”

“Sao ngủ sớm vậy?”

“Đúng rồi, ngày mai tôi còn có buổi quảng cáo.” Cô rất bận rộn, nào có được như anh, cả ngày trừ ăn chơi nhảy múa ra thì chẳng cần quan tâm thứ gì.

Nam Diệc Sâm cắn một miếng táo, dáng vẻ đăm chiêu.

Đường Hướng Noãn thấy anh không có ý định rời đi thì thẳng chân đạp một phát: “Anh thích ghế sô pha à? Nếu anh thực sự thích thì chúng ta đổi lại nhé?”

Nam Diệc Sâm vẫn không phản ứng, cho đến khi Đường Hướng Noãn đạp thêm một phát nữa anh mới bắt lấy bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn của cô, còn sờ soạn thêm một chút mới nói: “Hay là chúng ta cùng ngủ trên ghế sô pha nhé?”

“…” Đường Hướng Noãn dùng sức rút chân lại, trở mình đưa lưng về phía anh: “Lúc đi nhớ tắt điện giúp tôi.”

Nam Diệc Sâm hơi cong môi, dáng vẻ lúc tức giận của cô rất đáng yêu, giống như một con mèo nhẹ nhàng gãi lên người anh, không đau không ngứa.

Sự nghiệp của Đường Hướng Noãn được thăng hạng nhanh chóng, vai chính của “Phong Vân” về cơ bản đã được quyết định rồi, An Nhiên vẫn thủ vai chính như cũ.

Đây là bộ phim đầu tiên của An Nhiên kể từ khi cô từ người mẫu lấn sân sang làm diễn viên, bộ phim đầu tay đã được thủ vai chính, chuyện này làm không ít người trong giới đố kị. Trong nháy mắt lượng fan hâm mộ của cô tăng vọt.

Nhưng mà đâu chỉ có mỗi tin tốt này, vở kịch chào mừng năm mới “Phù Hoa Như Mộng” do công ty Tạo Mộng đầu tư đã có thông báo để An Nhiên đi thử vai, biên kịch nổi tiếng Kỳ Vân San, đạo diễn Phương Hoa, nguồn tài nguyên to lớn này, mặc dù vẫn chưa ra mắt nhưng đã rất hot rồi.

“Chị An Nhiên, bên ngoài có người tìm chị.” Trợ lý mới Hi Ngữ đến bên Đường Hướng Noãn nói.

Hợp Đồng Hào Môn: Boss Nam Thần Quá Khó ChơiTác giả: Tịch MụcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngĐường Hướng Noãn đứng ở cửa cục Dân chính, ánh mặt trời gay gắt khiến toàn thân cô nóng rát. May là cô có bật ô che nắng, lại đội một chiếc mũ rộng vành thật to, không thì chắc cô sẽ phơi nắng thành dân châu Phi chạy nạn mất. Cô không kiên nhẫn nhìn đồng hồ đeo tay. Đã qua thời gian hẹn được mười phút, nhưng Phương Thần vẫn chưa đến. Đường Hướng Noãn hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy cơn bực bội trong mình đang dâng cao. Cô ghét nhất việc phải chờ đợi, một phút một giây thôi cũng khiến cô khó chịu rồi. Theo cô, một người đến cả thời gian cơ bản nhất cũng không tuân thủ được thì có tư cách gì làm lãng phí không khí của Trái Đất này. Đường Hướng Noãn đeo một chiếc kính râm khá to, vả lại còn thường xuyên quan sát bốn phía xung quanh xem có ai đang theo dõi cô không. Qua chừng năm phút sau, cô vẫn không thấy bóng dáng Phương Thần đâu. Đổi lại là trước kia, chắc chắn cô đã lập tức bỏ đi không nói câu nào. Bất kể là lý do khỉ gió gì, đi muộn chính là đi muộn. Nhưng hôm nay thì khác, hôm… Anh vừa mở miệng nói, cô đã phải nuốt ngược trở lại nước miếng đang trực chảy xuống. Cô cảm thấy Nam Diệc Sâm không nói chuyện còn nhìn hợp mắt hơn một chút.Trông thấy tầm mắt của Nam Diệc Sâm đang đảo qua ngực mình, Đường Hướng Noãn vẫn thoải mái để anh nhìn, dù sao thì cô có mặc quần áo, mà mắt anh thì lại không thể nhìn xuyên thấu được!“Cậu Tư, chẳng lẽ anh không biết ngực nhỏ mới là xu hướng thời thượng à?” Đường Hướng Noãn đáp trả.Nam Diệc Sâm nhướn lông mày, đăm chiêu nói: “Cũng đúng, vừa một tay cầm.”“…” Đường Hướng Noãn hoàn toàn hết chỗ nói, sao cô lại ở đây tranh luận với anh mấy chủ đề nhạy cảm như này? Nghĩ rồi Đường Hướng Noãn dứt khoát nằm xuống không quan tâm đến anh nữa.Nam Diệc Sâm không câu nệ chút nào mà ngồi xuống bên cạnh, đưa một quả táo cho cô.Đường Hướng Noãn liếc mắt nhìn anh: “Không ăn.”Nam Diệc Sâm nhếch lông mày: “Ai bảo cho cô ăn, gọt hộ tôi.”Đường Hướng Noãn lườm một cái, muốn ăn thì không tự biết đi gọt à? Đúng là đồ bệnh thiếu gia.Đường Hướng Noãn không động đậy, Nam Diệc Sâm cũng không động đậy.Đường Hướng Noãn nhắm mắt, nhưng mà vẫn cảm nhận được ánh mắt đang dán chặt lên người cô…Được rồi! Phiền phức!Đường Hướng Noãn đột nhiên vùng dậy, rốt cuộc đời trước cô đã thiếu nợ nhà anh cái gì mà sao anh cứ dày vò cô mãi thế?Nam Diệc Sâm dạng đôi chân dài ra, giống như một vị đại ngồi chờ cô gọt táo.Đồ tư bản đáng ghét, chỉ biết bắt nạt quần chúng nhân dân!“Cậu Tư, không phải bình thường anh rất bận à? Sao hôm nay lại rảnh rỗi ở nhà trêu chọc tôi?” Đường Hướng Noãn nghiến răng nghiến lợi, cô ước rằng ngày nào anh cũng bận rộn tối không về nhà, như vậy cô mới có thể chiếm được chiếc giường lớn của anh.“Nhà có vợ đẹp, cho dù bận đến đâu tôi cũng muốn về nhà với vợ.” Nam Diệc Sâm nói rất trôi chảy, ngược lại Đường Hướng Noãn nghe xong thì cảm thấy buồn nôn.Đường Hướng Noãn đưa cho anh quả táo đã gọt xong, sau đó thúc giục: “Được rồi được rồi, anh về nhanh lên, tôi buồn ngủ.”“Sao ngủ sớm vậy?”“Đúng rồi, ngày mai tôi còn có buổi quảng cáo.” Cô rất bận rộn, nào có được như anh, cả ngày trừ ăn chơi nhảy múa ra thì chẳng cần quan tâm thứ gì.Nam Diệc Sâm cắn một miếng táo, dáng vẻ đăm chiêu.Đường Hướng Noãn thấy anh không có ý định rời đi thì thẳng chân đạp một phát: “Anh thích ghế sô pha à? Nếu anh thực sự thích thì chúng ta đổi lại nhé?”Nam Diệc Sâm vẫn không phản ứng, cho đến khi Đường Hướng Noãn đạp thêm một phát nữa anh mới bắt lấy bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn của cô, còn sờ soạn thêm một chút mới nói: “Hay là chúng ta cùng ngủ trên ghế sô pha nhé?”“…” Đường Hướng Noãn dùng sức rút chân lại, trở mình đưa lưng về phía anh: “Lúc đi nhớ tắt điện giúp tôi.”Nam Diệc Sâm hơi cong môi, dáng vẻ lúc tức giận của cô rất đáng yêu, giống như một con mèo nhẹ nhàng gãi lên người anh, không đau không ngứa.Sự nghiệp của Đường Hướng Noãn được thăng hạng nhanh chóng, vai chính của “Phong Vân” về cơ bản đã được quyết định rồi, An Nhiên vẫn thủ vai chính như cũ.Đây là bộ phim đầu tiên của An Nhiên kể từ khi cô từ người mẫu lấn sân sang làm diễn viên, bộ phim đầu tay đã được thủ vai chính, chuyện này làm không ít người trong giới đố kị. Trong nháy mắt lượng fan hâm mộ của cô tăng vọt.Nhưng mà đâu chỉ có mỗi tin tốt này, vở kịch chào mừng năm mới “Phù Hoa Như Mộng” do công ty Tạo Mộng đầu tư đã có thông báo để An Nhiên đi thử vai, biên kịch nổi tiếng Kỳ Vân San, đạo diễn Phương Hoa, nguồn tài nguyên to lớn này, mặc dù vẫn chưa ra mắt nhưng đã rất hot rồi.“Chị An Nhiên, bên ngoài có người tìm chị.” Trợ lý mới Hi Ngữ đến bên Đường Hướng Noãn nói.

Chương 44