"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.
Chương 552
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. "Vậy nên nếu các doanh nghiệp y dược nổi tiếng kể trên không hợp tác với các cô thì Tuấn Triết và Diệc Huyên cũng sẽ không đứng ra quảng cáo cho công ty các cô, bởi vì mức rủi ro rất cao!" Sắc mặt của Hàn Tuyết trở nên khó coi: "Ý anh là sản phẩm của chúng tôi có vấn đề?" Người đại diện cười cợt: "Tự tổng giám đốc Hàn nói chứ không phải chúng tôi nói đâu nhé!" "Sao các người lại như thế được hả? Sản phẩm của chúng tôi không hề có vấn đề gì hết, đã ký hợp đồng rồi, chẳng lẽ các người định đổi ý đột ngột sao?" "Các người làm như thế là phạm pháp! Vi phạm hợp đồng, không có tinh thần thực hiện ước định, chúng tôi có thể kiện và bắt các người bồi thường!", Vu Hân Tuệ phẫn nộ chất vấn. "Giám đốc Vu này, đừng ăn nói lung tung nhé, chúng tôi là người của công chúng, đặt chữ tín lên hàng đầu, cẩn thận tôi kiện cô tội vu khống đấy!" Người đại diện nói bằng giọng điệu xỉa xói, Vu Hân Tuệ không thể kìm nén được cơn tức: "Các người thật trơ tráo!" "Hừ, một giám đốc quèn cũng dám chửi mắng bọn tôi, cô có tư cách gì hả!" Từ Diệc Huyên đang ăn nho, cô ta cứ thế quả nho trong tay đi, đứng lên chỉ thẳng vào Vu Hân Tuệ và quát tháo. Cô ta là tiểu hoa đán đang nổi, mặc dù chỉ là minh tinh hạng hai, nhưng có rất nhiều tin tức lăng xê, mỗi tháng đều có mấy tin không trùng lặp, độ hot luôn rất cao. Chỉ có điều kỹ thuật diễn của cô ta quá kém, bị mọi người chê là cương thi, còn bị phanh phui tính cách tiểu thư ra ngoài. Tóm lại, trong mắt người bình thường, cô ta chẳng phải hạng tốt lành gì. "Cô Từ, Hân Tuệ là phó tổng giám đốc của công ty tôi, làm phiền cô ăn nói tôn trọng một chút!", sắc mặt của Hàn Tuyết trầm xuống. "Sao thế? Tổng giám đốc Hàn còn định bênh vực, lấy thế ép tôi hả?" Từ Diệc Huyên nhướng mày lên, trong mắt mang theo sự ghen ghét. Từ nhan sắc cho đến dáng người, từ khí chất cho đến phong thái của Hàn Tuyết đều hơn hẳn cô ta. Nhất là khi thấy Trịnh Tuấn Triết nhiệt tình với Hàn Tuyết như thế, cô ta càng thêm đố kỵ. Trong lòng cô ta biết rất rõ, tiềm lực phát triển của Trịnh Tuấn Triết lớn hơn cô ta nhiều, nếu có thể bám vào hắn ta thì chẳng cần hao tâm tổn trí gì nữa, cứ thế mang "khuôn mặt cương thi" mày đi đóng phim là được. "Hiện tại, tôi yêu cầu giám đốc Vu của cô xin lỗi tôi và Tuấn Triết, những lời nói vừa rồi đã làm tổn thương nghiêm trọng đến tôn nghiêm của tôi rồi!" Từ Diệc Huyên chỉ vào Vu Hân Tuệ, kiêu ngạo nói: "Nếu không xin lỗi, vậy thì tôi sẽ không tham gia hoạt động lần này!" Vu Hân Tuệ tức mà không biết làm sao, Hàn Tuyết sầm mặt lại, lạnh lùng nói: "Cô Từ nhất định phải làm căng như thế sao?"
"Vậy nên nếu các doanh nghiệp y dược nổi tiếng kể trên không hợp tác với các cô thì Tuấn Triết và Diệc Huyên cũng sẽ không đứng ra quảng cáo cho công ty các cô, bởi vì mức rủi ro rất cao!"
Sắc mặt của Hàn Tuyết trở nên khó coi: "Ý anh là sản phẩm của chúng tôi có vấn đề?"
Người đại diện cười cợt: "Tự tổng giám đốc Hàn nói chứ không phải chúng tôi nói đâu nhé!"
"Sao các người lại như thế được hả? Sản phẩm của chúng tôi không hề có vấn đề gì hết, đã ký hợp đồng rồi, chẳng lẽ các người định đổi ý đột ngột sao?"
"Các người làm như thế là phạm pháp! Vi phạm hợp đồng, không có tinh thần thực hiện ước định, chúng tôi có thể kiện và bắt các người bồi thường!", Vu Hân Tuệ phẫn nộ chất vấn.
"Giám đốc Vu này, đừng ăn nói lung tung nhé, chúng tôi là người của công chúng, đặt chữ tín lên hàng đầu, cẩn thận tôi kiện cô tội vu khống đấy!"
Người đại diện nói bằng giọng điệu xỉa xói, Vu Hân Tuệ không thể kìm nén được cơn tức: "Các người thật trơ tráo!"
"Hừ, một giám đốc quèn cũng dám chửi mắng bọn tôi, cô có tư cách gì hả!"
Từ Diệc Huyên đang ăn nho, cô ta cứ thế quả nho trong tay đi, đứng lên chỉ thẳng vào Vu Hân Tuệ và quát tháo.
Cô ta là tiểu hoa đán đang nổi, mặc dù chỉ là minh tinh hạng hai, nhưng có rất nhiều tin tức lăng xê, mỗi tháng đều có mấy tin không trùng lặp, độ hot luôn rất cao.
Chỉ có điều kỹ thuật diễn của cô ta quá kém, bị mọi người chê là cương thi, còn bị phanh phui tính cách tiểu thư ra ngoài.
Tóm lại, trong mắt người bình thường, cô ta chẳng phải hạng tốt lành gì.
"Cô Từ, Hân Tuệ là phó tổng giám đốc của công ty tôi, làm phiền cô ăn nói tôn trọng một chút!", sắc mặt của Hàn Tuyết trầm xuống.
"Sao thế? Tổng giám đốc Hàn còn định bênh vực, lấy thế ép tôi hả?"
Từ Diệc Huyên nhướng mày lên, trong mắt mang theo sự ghen ghét. Từ nhan sắc cho đến dáng người, từ khí chất cho đến phong thái của Hàn Tuyết đều hơn hẳn cô ta.
Nhất là khi thấy Trịnh Tuấn Triết nhiệt tình với Hàn Tuyết như thế, cô ta càng thêm đố kỵ.
Trong lòng cô ta biết rất rõ, tiềm lực phát triển của Trịnh Tuấn Triết lớn hơn cô ta nhiều, nếu có thể bám vào hắn ta thì chẳng cần hao tâm tổn trí gì nữa, cứ thế mang "khuôn mặt cương thi" mày đi đóng phim là được.
"Hiện tại, tôi yêu cầu giám đốc Vu của cô xin lỗi tôi và Tuấn Triết, những lời nói vừa rồi đã làm tổn thương nghiêm trọng đến tôn nghiêm của tôi rồi!"
Từ Diệc Huyên chỉ vào Vu Hân Tuệ, kiêu ngạo nói: "Nếu không xin lỗi, vậy thì tôi sẽ không tham gia hoạt động lần này!"
Vu Hân Tuệ tức mà không biết làm sao, Hàn Tuyết sầm mặt lại, lạnh lùng nói: "Cô Từ nhất định phải làm căng như thế sao?"
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. "Vậy nên nếu các doanh nghiệp y dược nổi tiếng kể trên không hợp tác với các cô thì Tuấn Triết và Diệc Huyên cũng sẽ không đứng ra quảng cáo cho công ty các cô, bởi vì mức rủi ro rất cao!" Sắc mặt của Hàn Tuyết trở nên khó coi: "Ý anh là sản phẩm của chúng tôi có vấn đề?" Người đại diện cười cợt: "Tự tổng giám đốc Hàn nói chứ không phải chúng tôi nói đâu nhé!" "Sao các người lại như thế được hả? Sản phẩm của chúng tôi không hề có vấn đề gì hết, đã ký hợp đồng rồi, chẳng lẽ các người định đổi ý đột ngột sao?" "Các người làm như thế là phạm pháp! Vi phạm hợp đồng, không có tinh thần thực hiện ước định, chúng tôi có thể kiện và bắt các người bồi thường!", Vu Hân Tuệ phẫn nộ chất vấn. "Giám đốc Vu này, đừng ăn nói lung tung nhé, chúng tôi là người của công chúng, đặt chữ tín lên hàng đầu, cẩn thận tôi kiện cô tội vu khống đấy!" Người đại diện nói bằng giọng điệu xỉa xói, Vu Hân Tuệ không thể kìm nén được cơn tức: "Các người thật trơ tráo!" "Hừ, một giám đốc quèn cũng dám chửi mắng bọn tôi, cô có tư cách gì hả!" Từ Diệc Huyên đang ăn nho, cô ta cứ thế quả nho trong tay đi, đứng lên chỉ thẳng vào Vu Hân Tuệ và quát tháo. Cô ta là tiểu hoa đán đang nổi, mặc dù chỉ là minh tinh hạng hai, nhưng có rất nhiều tin tức lăng xê, mỗi tháng đều có mấy tin không trùng lặp, độ hot luôn rất cao. Chỉ có điều kỹ thuật diễn của cô ta quá kém, bị mọi người chê là cương thi, còn bị phanh phui tính cách tiểu thư ra ngoài. Tóm lại, trong mắt người bình thường, cô ta chẳng phải hạng tốt lành gì. "Cô Từ, Hân Tuệ là phó tổng giám đốc của công ty tôi, làm phiền cô ăn nói tôn trọng một chút!", sắc mặt của Hàn Tuyết trầm xuống. "Sao thế? Tổng giám đốc Hàn còn định bênh vực, lấy thế ép tôi hả?" Từ Diệc Huyên nhướng mày lên, trong mắt mang theo sự ghen ghét. Từ nhan sắc cho đến dáng người, từ khí chất cho đến phong thái của Hàn Tuyết đều hơn hẳn cô ta. Nhất là khi thấy Trịnh Tuấn Triết nhiệt tình với Hàn Tuyết như thế, cô ta càng thêm đố kỵ. Trong lòng cô ta biết rất rõ, tiềm lực phát triển của Trịnh Tuấn Triết lớn hơn cô ta nhiều, nếu có thể bám vào hắn ta thì chẳng cần hao tâm tổn trí gì nữa, cứ thế mang "khuôn mặt cương thi" mày đi đóng phim là được. "Hiện tại, tôi yêu cầu giám đốc Vu của cô xin lỗi tôi và Tuấn Triết, những lời nói vừa rồi đã làm tổn thương nghiêm trọng đến tôn nghiêm của tôi rồi!" Từ Diệc Huyên chỉ vào Vu Hân Tuệ, kiêu ngạo nói: "Nếu không xin lỗi, vậy thì tôi sẽ không tham gia hoạt động lần này!" Vu Hân Tuệ tức mà không biết làm sao, Hàn Tuyết sầm mặt lại, lạnh lùng nói: "Cô Từ nhất định phải làm căng như thế sao?"