Kỷ Nhiên bị tiếng điện thoại bên tai đánh thức. Đợi đã, điện thoại bàn ở đâu ra vậy? Cậu mơ màng tỉnh lại, thò tay ra muốn nhận, khuỷu tay vừa nhúc nhích thì cảm giác đau đớn truyền đến từ đầu khớp xương đã làm cậu dần tỉnh táo. Kỷ Nhiên mở mắt theo bản năng, con ngươi đen như mực đảo một vòng quanh khung cảnh tối tăm, lông mi run lên theo từng động tác của cậu. Mẹ kiếp, cho dù cậu có đè khuỷu tay ngủ suốt một đêm thì cũng không thể nào đau đến thế chứ? Chuông điện thoại vẫn réo điếc tai, lông mày của cậu nhăn tít lại, mất kiên nhẫn “hừ” một tiếng, vùng vằng nhấc máy. “Xin chào tiên sinh, khách sạn chúng tôi phải trả phòng vào mười hai giờ trưa, xin hỏi ngài có muốn đặt tiếp không?” Cậu trợn mắt nhìn cách bố trí trong phòng, đương nhiên biết rõ mình đang ở khách sạn. Kỷ Nhiên nhắm mắt lại, cậu nhận ra rằng không chỉ khuỷu tay đau mà hai chân còn khó chịu hơn nhiều, từ phần eo trở xuống cứ như bị phế vậy. Cậu đáp: “Có”, còn chưa ngủ đủ đây này. “Vâng thưa tiên sinh. Vậy phiền ngài đến…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...