Từ nhỏ Lam Thanh đã không giống tất cả huynh đệ tỷ muội. Tỷ tỷ muội muội có đồ mới mặc, nàng không có; Ca ca đệ đệ có bánh đường ăn, nàng cũng không có; tiếng đọc sách lanh lảnh trong Thư đường cũng chỉ thiếu thanh âm trong sáng của nàng, tiền sảnh hòa thuận vui vẻ chỉ có nàng là bị đóng cửa cự tuyệt Trong Nhậm phủ to lớn như vậy dường như chỉ có nàng là người ngoài. Người trong phủ thường lén lút nói xấu sau lưng, nói nương của nàng là người phụ nữ ph*ng đ*ng, bụng to rồi mới vào phủ. Lúc trước nàng sẽ tranh cãi vài câu, nhưng truyền đến tai mẫu thân thì luôn đổi thành nàng gây sự vô cớ, không tránh khỏi bị bỏ đói vài bữa. Ngày tháng lâu dần làm nàng hiểu rõ, nên cái gì cũng nhịn, cần gì phải để bản thân mình chịu tội. Chỉ cần người khác không nói trước mặt nàng thì nàng sẽ giả câm giả điếc. Phụ thân không cho nàng đọc sách thì nàng sẽ không đọc, mẫu thân không muốn cho nàng ra vào tiền sảnh thì nàng sẽ không đi, ngược lại an ổn trốn trong Tây Thiên viện của mình, cuộc sống cũng rất…
Tác giả: