Đồng Tuyết Lục bị tiếng ve kêu ngoài cửa sổ đánh thức. Khoan đã, cô nhớ rõ trước khi hôn mê, mình đang ở sân trượt tuyết, vào ngày mùa đông sao lại có tiếng ve kêu được nhỉ? Cô khó hiểu mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt là chăn màn thô ráp, trên chiếc bàn gỗ bên cạnh đặc một chiếc phích nước nóng kiểu cũ, và một cái ca sắt tráng men bên trên có in sáu chữ “Phụ nữ đỡ nửa bầu trời”. Đồng Tuyết Lục vẫn đang mơ màng khó hiểu, cửa phòng đột ngột bị người khác mạnh mẽ đẩy ra. Thái Xuân Lan bước vào, nhìn thấy người trên giường vẫn đang nhắm mắt, thì bĩu môi oán giận nói: “Anh nói xem, cô út đã lớn như vậy rồi, sao còn hay gây chuyện như vậy? Còn bày trò thắt cổ tự tử trong nhà, nếu không phải em vào xem thử, bây giờ trong nhà đã xảy ra án mạng rồi.” “Thôi, em bớt tranh cãi đi.” “Vì sao em phải bớt tranh cãi?! Trước kia cho rằng cô ta là em ruột của anh, là em chồng của em, em mới nhường cô ta, hiện giờ đã xác định cô ta không phải con gái nhà họ Đồng, dựa vào đâu em còn phải cung phụng cô ta…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...