Cuối thu năm 2003, tôi học lớp 10, lần đầu tiên nghe đến tên của XX. Cứ gọi cậu ấy là XX đi, đặt tên rất mệt. Nam chính trong câu chuyện yêu thầm vốn dĩ không nên có tên. Cái tên mà không có cách nào lớn tiếng nói ra được, cứ gọi XX là đủ rồi. Trước đợt thi giữa kỳ đầu tiên năm lớp 10, cô gái ngồi bàn sau tôi bỗng để ý một học sinh năng khiếu thể dục, phấn khích kéo tay mấy người chúng tôi đến sân thể dục nhìn cậu ta chạy vòng quanh. Nam sinh kia phát hiện có nữ sinh đang nhìn mình, liền như được tiếp thêm sức lực, chạy vọt liền một trăm mét, đến cả cơ mặt cũng biến dạng. Mặt của cô bạn bỗng lạnh đi, dáng vẻ thất vọng vô cùng. Trở về lớp cô ấy liền tuyên bố bản thân không còn thích cậu bạn kia nữa rồi. Tôi hỏi lý do, cô ấy nói “Cậu không nhìn thấy sao? Lúc cậu ta chạy nhanh, mặt rung lên xấu chết đi được! Mặt cậu ấy đã rung lên đấy!” Đối với cô ấy mà nói, “thích” chẳng qua chỉ là một loại gửi gắm, thiếu nữ mới lớn thường hay mộng mơ vươn đôi cánh bay lượn trên bầu trời, rồi lại tìm…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...