*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhìn hai ngọn nến hình số 3 và 0 cắm trên bánh kem, Tiêu Kha Ái nghĩ ngợi một lúc rồi lấy hai ngọn nến này ra, thay vào bằng số 1 và số 8, lấy bật lửa đốt nến lên rồi ngồi xuống đất. Cuộc đời thật sự trôi qua trong nháy mắt, cô chắp tay trước ngực, chớp mắt đã từ 29 bước lên 30, đôi khi cô cảm thấy ngày mình 18 tuổi tựa như mới chỉ hôm qua. Trước khi ước nguyện, Tiêu Kha Ái nhắm mắt, lẩm bẩm một mình. “Điều ước đầu tiên đương nhiên là phất lên sau một đêm, nhưng mà nguyện vọng này ba mươi năm nay chưa thực hiện được, vậy lấy lùi làm tiến, cầu cái khác?” Nói rồi, Tiêu Kha Ái mở mắt ra, ngửa đầu nói với trần nhà: “Hy vọng năm nay có thể thoát khỏi cô đơn.” Sau đó, cô thổi mạnh một hơi làm tắt ngọn nến số 18. —ongggg Một tiếng động rất nhỏ, nhưng trong khung cảnh cực kỳ yên tĩnh này lại ong ong vào tai cô. Tiêu Kha Ái bịt tai lại. “… Lại nữa.” Gần đây không biết…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...