"Con không muốn gả!"Một trận khóc hét từ trong phòng bên cạnh truyền đến, làm kinh động đến cô gái đang mê man trên giường run rẩy thân thể tỉnh lại, tiếp đến chính là một trận tiếng động đùng đoàng ném đồ đạc. "Mày, mày đúng là một nha đầu chết tiệt mà! Còn ném đồ đạc, sao mày không đem chính bản thân mày mà quăng ngã? Như vậy người mẹ như tao đây cũng không cần nhọc lòng đến tức giận, tao như thế nào lại sinh ra một đứa phá của như mày a!" Nói xong Lưu Thúy Vân cũng đột nhiên khóc lên. "Số mệnh tôi sao lại khổ như vậy hả, gả phải cho một tên đàn ông không bản lĩnh, lại sinh ra hai đứa con gái, một đứa thì tâm không ở nhà, đứa kia thì lại là một cái bình chứa thuốc hút hết của cải của nhà. Ông trời ơi! Tôi không bằng chết đi cho rồi!"Lưu Thúy Vân ô ô khóc, Giản Phương Phương ở một bên cổ họng cũng nấc lên mấy tiếng rơi lệ, miệng gắt gao ngậm chặt mặc cho mẹ mình khóc lóc thế nào cũng vẫn kiên trì không đồng ý. Giản Mẫn co người lại ở trong góc, cố gắng hết mức để làm cho chính mình…

Chương 6: Chương 6

Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới HộTác giả: Mộ Thất Đoá NhiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Con không muốn gả!"Một trận khóc hét từ trong phòng bên cạnh truyền đến, làm kinh động đến cô gái đang mê man trên giường run rẩy thân thể tỉnh lại, tiếp đến chính là một trận tiếng động đùng đoàng ném đồ đạc. "Mày, mày đúng là một nha đầu chết tiệt mà! Còn ném đồ đạc, sao mày không đem chính bản thân mày mà quăng ngã? Như vậy người mẹ như tao đây cũng không cần nhọc lòng đến tức giận, tao như thế nào lại sinh ra một đứa phá của như mày a!" Nói xong Lưu Thúy Vân cũng đột nhiên khóc lên. "Số mệnh tôi sao lại khổ như vậy hả, gả phải cho một tên đàn ông không bản lĩnh, lại sinh ra hai đứa con gái, một đứa thì tâm không ở nhà, đứa kia thì lại là một cái bình chứa thuốc hút hết của cải của nhà. Ông trời ơi! Tôi không bằng chết đi cho rồi!"Lưu Thúy Vân ô ô khóc, Giản Phương Phương ở một bên cổ họng cũng nấc lên mấy tiếng rơi lệ, miệng gắt gao ngậm chặt mặc cho mẹ mình khóc lóc thế nào cũng vẫn kiên trì không đồng ý. Giản Mẫn co người lại ở trong góc, cố gắng hết mức để làm cho chính mình… Lưu Thúy Vân đỡ lấy cơ thể gầy yếu nhỏ bé của con gái nhỏ dựa vào đầu giường sau đó lấy nước đút cho cô uống chút nước, sau đó sửa lại góc chăn nói thêm mấy câu rồi lại nhìn người trên giừơng mê man mà ngủ thiếp đi mẹ Lưu mới yên lặng đi ra ngoài đóng cửa lại, vẻ mặt sầu khổ quay đầu.“Ngày này khi nào mới kết thúc, số tôi sao lại khổ như vậy sinh ra một ấm sắc thuốc, mỗi ngày thuốc không rời miệng mà bệnh cũng không thấy khá hơn chỉ thấy nhà lại càng ngày càng nghèo túng, nhìn con bé đau khổ chịu đựng như vậy cũng khiến người khác đau lòng, sớm biết như vậy năm ấy đã không sinh ra! ”“Đủ rồi!” Cha Giản không nhịn được nữa quát lớn một tiếng: “Nói như thế nào cũng là thịt trên người rớt xuống chúng ta là người thân của con gái, đừng nói những lời này nữa để cho con nghe được sẽ tưởng rằng chúng ta muốn ruồng bỏ con.Con thành ra như vậy cũng không phải là do bản thân con bé mong muốn, đều là tại tôi.”Cha Giản đối với con gái nhỏ là thật lòng yêu thương, ông chưa từng trách việc cô con gái này từ nhỏ đã mang bệnh thân thể yếu ớt, chỉ có thể tự trách bản thân ông lúc trước không có bản lĩnh, gia cảnh nghèo nàn.Những năm đó, đất nước lại trong thời kì khó khăn cho nên lúc vợ ông đang mang thai đứa trẻ thường xuyên ăn không đủ no.Đứa nhỏ trong bụng mẹ nhận không đủ dinh dưỡng, cho nên thời điểm sinh ra cũng không đủ tháng, gầy gò nho nhỏ so với bàn tay chỉ lớn hơn một chút, hơi thở cũng rất yếu.Lúc trước ai nhìn thấy đứa nhỏ cũng nói rằng sẽ không thể nuôi sống được, vợ ông cũng đã chuẩn bị tìm chỗ để chôn, vẫn là nhờ mẹ ông đau lòng cháu gái cả đêm không chợp mắt cẩn thận chiếu cố, còn đem tất cả thần linh trên trời tất cầu xin qua mới cứng rắn mà kéo được con bé từ tay Diêm Vương gia trở về.Lưu Thúy Vân không kìm được nước mắt: "Nhưng cứ tiếp tục như vậy thì biết phải làm sao bây giờ? Vợ Thiết Đống trước mắt đang mang thai, mấy tháng sau trong nhà sẽ có thêm người, ăn uống rồi lại quần áo không cần tiền sao? Trong nhà lấy tiền ở đâu ra đây? Lại nói đến con gái nhỏ bây giờ cũng đã mười tám tuổi, nếu ở nhà người khác đều đã đến tuổi nói chuyện hôn nhân, vậy mà con bé ngày nào cũng vậy chỉ cần gió thổi trúng liền ngã bệnh phải uống thuốc, nhà ai sẽ nguyện ý cưới một người bệnh tật không giúp đỡ được gì về nhà mình?".

Lưu Thúy Vân đỡ lấy cơ thể gầy yếu nhỏ bé của con gái nhỏ dựa vào đầu giường sau đó lấy nước đút cho cô uống chút nước, sau đó sửa lại góc chăn nói thêm mấy câu rồi lại nhìn người trên giừơng mê man mà ngủ thiếp đi mẹ Lưu mới yên lặng đi ra ngoài đóng cửa lại, vẻ mặt sầu khổ quay đầu.

“Ngày này khi nào mới kết thúc, số tôi sao lại khổ như vậy sinh ra một ấm sắc thuốc, mỗi ngày thuốc không rời miệng mà bệnh cũng không thấy khá hơn chỉ thấy nhà lại càng ngày càng nghèo túng, nhìn con bé đau khổ chịu đựng như vậy cũng khiến người khác đau lòng, sớm biết như vậy năm ấy đã không sinh ra! ”“Đủ rồi!” Cha Giản không nhịn được nữa quát lớn một tiếng: “Nói như thế nào cũng là thịt trên người rớt xuống chúng ta là người thân của con gái, đừng nói những lời này nữa để cho con nghe được sẽ tưởng rằng chúng ta muốn ruồng bỏ con.

Con thành ra như vậy cũng không phải là do bản thân con bé mong muốn, đều là tại tôi.

”Cha Giản đối với con gái nhỏ là thật lòng yêu thương, ông chưa từng trách việc cô con gái này từ nhỏ đã mang bệnh thân thể yếu ớt, chỉ có thể tự trách bản thân ông lúc trước không có bản lĩnh, gia cảnh nghèo nàn.

Những năm đó, đất nước lại trong thời kì khó khăn cho nên lúc vợ ông đang mang thai đứa trẻ thường xuyên ăn không đủ no.

Đứa nhỏ trong bụng mẹ nhận không đủ dinh dưỡng, cho nên thời điểm sinh ra cũng không đủ tháng, gầy gò nho nhỏ so với bàn tay chỉ lớn hơn một chút, hơi thở cũng rất yếu.

Lúc trước ai nhìn thấy đứa nhỏ cũng nói rằng sẽ không thể nuôi sống được, vợ ông cũng đã chuẩn bị tìm chỗ để chôn, vẫn là nhờ mẹ ông đau lòng cháu gái cả đêm không chợp mắt cẩn thận chiếu cố, còn đem tất cả thần linh trên trời tất cầu xin qua mới cứng rắn mà kéo được con bé từ tay Diêm Vương gia trở về.

Lưu Thúy Vân không kìm được nước mắt: "Nhưng cứ tiếp tục như vậy thì biết phải làm sao bây giờ? Vợ Thiết Đống trước mắt đang mang thai, mấy tháng sau trong nhà sẽ có thêm người, ăn uống rồi lại quần áo không cần tiền sao? Trong nhà lấy tiền ở đâu ra đây? Lại nói đến con gái nhỏ bây giờ cũng đã mười tám tuổi, nếu ở nhà người khác đều đã đến tuổi nói chuyện hôn nhân, vậy mà con bé ngày nào cũng vậy chỉ cần gió thổi trúng liền ngã bệnh phải uống thuốc, nhà ai sẽ nguyện ý cưới một người bệnh tật không giúp đỡ được gì về nhà mình?".

Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới HộTác giả: Mộ Thất Đoá NhiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Con không muốn gả!"Một trận khóc hét từ trong phòng bên cạnh truyền đến, làm kinh động đến cô gái đang mê man trên giường run rẩy thân thể tỉnh lại, tiếp đến chính là một trận tiếng động đùng đoàng ném đồ đạc. "Mày, mày đúng là một nha đầu chết tiệt mà! Còn ném đồ đạc, sao mày không đem chính bản thân mày mà quăng ngã? Như vậy người mẹ như tao đây cũng không cần nhọc lòng đến tức giận, tao như thế nào lại sinh ra một đứa phá của như mày a!" Nói xong Lưu Thúy Vân cũng đột nhiên khóc lên. "Số mệnh tôi sao lại khổ như vậy hả, gả phải cho một tên đàn ông không bản lĩnh, lại sinh ra hai đứa con gái, một đứa thì tâm không ở nhà, đứa kia thì lại là một cái bình chứa thuốc hút hết của cải của nhà. Ông trời ơi! Tôi không bằng chết đi cho rồi!"Lưu Thúy Vân ô ô khóc, Giản Phương Phương ở một bên cổ họng cũng nấc lên mấy tiếng rơi lệ, miệng gắt gao ngậm chặt mặc cho mẹ mình khóc lóc thế nào cũng vẫn kiên trì không đồng ý. Giản Mẫn co người lại ở trong góc, cố gắng hết mức để làm cho chính mình… Lưu Thúy Vân đỡ lấy cơ thể gầy yếu nhỏ bé của con gái nhỏ dựa vào đầu giường sau đó lấy nước đút cho cô uống chút nước, sau đó sửa lại góc chăn nói thêm mấy câu rồi lại nhìn người trên giừơng mê man mà ngủ thiếp đi mẹ Lưu mới yên lặng đi ra ngoài đóng cửa lại, vẻ mặt sầu khổ quay đầu.“Ngày này khi nào mới kết thúc, số tôi sao lại khổ như vậy sinh ra một ấm sắc thuốc, mỗi ngày thuốc không rời miệng mà bệnh cũng không thấy khá hơn chỉ thấy nhà lại càng ngày càng nghèo túng, nhìn con bé đau khổ chịu đựng như vậy cũng khiến người khác đau lòng, sớm biết như vậy năm ấy đã không sinh ra! ”“Đủ rồi!” Cha Giản không nhịn được nữa quát lớn một tiếng: “Nói như thế nào cũng là thịt trên người rớt xuống chúng ta là người thân của con gái, đừng nói những lời này nữa để cho con nghe được sẽ tưởng rằng chúng ta muốn ruồng bỏ con.Con thành ra như vậy cũng không phải là do bản thân con bé mong muốn, đều là tại tôi.”Cha Giản đối với con gái nhỏ là thật lòng yêu thương, ông chưa từng trách việc cô con gái này từ nhỏ đã mang bệnh thân thể yếu ớt, chỉ có thể tự trách bản thân ông lúc trước không có bản lĩnh, gia cảnh nghèo nàn.Những năm đó, đất nước lại trong thời kì khó khăn cho nên lúc vợ ông đang mang thai đứa trẻ thường xuyên ăn không đủ no.Đứa nhỏ trong bụng mẹ nhận không đủ dinh dưỡng, cho nên thời điểm sinh ra cũng không đủ tháng, gầy gò nho nhỏ so với bàn tay chỉ lớn hơn một chút, hơi thở cũng rất yếu.Lúc trước ai nhìn thấy đứa nhỏ cũng nói rằng sẽ không thể nuôi sống được, vợ ông cũng đã chuẩn bị tìm chỗ để chôn, vẫn là nhờ mẹ ông đau lòng cháu gái cả đêm không chợp mắt cẩn thận chiếu cố, còn đem tất cả thần linh trên trời tất cầu xin qua mới cứng rắn mà kéo được con bé từ tay Diêm Vương gia trở về.Lưu Thúy Vân không kìm được nước mắt: "Nhưng cứ tiếp tục như vậy thì biết phải làm sao bây giờ? Vợ Thiết Đống trước mắt đang mang thai, mấy tháng sau trong nhà sẽ có thêm người, ăn uống rồi lại quần áo không cần tiền sao? Trong nhà lấy tiền ở đâu ra đây? Lại nói đến con gái nhỏ bây giờ cũng đã mười tám tuổi, nếu ở nhà người khác đều đã đến tuổi nói chuyện hôn nhân, vậy mà con bé ngày nào cũng vậy chỉ cần gió thổi trúng liền ngã bệnh phải uống thuốc, nhà ai sẽ nguyện ý cưới một người bệnh tật không giúp đỡ được gì về nhà mình?".

Chương 6: Chương 6