"Con không muốn gả!"Một trận khóc hét từ trong phòng bên cạnh truyền đến, làm kinh động đến cô gái đang mê man trên giường run rẩy thân thể tỉnh lại, tiếp đến chính là một trận tiếng động đùng đoàng ném đồ đạc. "Mày, mày đúng là một nha đầu chết tiệt mà! Còn ném đồ đạc, sao mày không đem chính bản thân mày mà quăng ngã? Như vậy người mẹ như tao đây cũng không cần nhọc lòng đến tức giận, tao như thế nào lại sinh ra một đứa phá của như mày a!" Nói xong Lưu Thúy Vân cũng đột nhiên khóc lên. "Số mệnh tôi sao lại khổ như vậy hả, gả phải cho một tên đàn ông không bản lĩnh, lại sinh ra hai đứa con gái, một đứa thì tâm không ở nhà, đứa kia thì lại là một cái bình chứa thuốc hút hết của cải của nhà. Ông trời ơi! Tôi không bằng chết đi cho rồi!"Lưu Thúy Vân ô ô khóc, Giản Phương Phương ở một bên cổ họng cũng nấc lên mấy tiếng rơi lệ, miệng gắt gao ngậm chặt mặc cho mẹ mình khóc lóc thế nào cũng vẫn kiên trì không đồng ý. Giản Mẫn co người lại ở trong góc, cố gắng hết mức để làm cho chính mình…

Chương 32: Chương 32

Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới HộTác giả: Mộ Thất Đoá NhiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Con không muốn gả!"Một trận khóc hét từ trong phòng bên cạnh truyền đến, làm kinh động đến cô gái đang mê man trên giường run rẩy thân thể tỉnh lại, tiếp đến chính là một trận tiếng động đùng đoàng ném đồ đạc. "Mày, mày đúng là một nha đầu chết tiệt mà! Còn ném đồ đạc, sao mày không đem chính bản thân mày mà quăng ngã? Như vậy người mẹ như tao đây cũng không cần nhọc lòng đến tức giận, tao như thế nào lại sinh ra một đứa phá của như mày a!" Nói xong Lưu Thúy Vân cũng đột nhiên khóc lên. "Số mệnh tôi sao lại khổ như vậy hả, gả phải cho một tên đàn ông không bản lĩnh, lại sinh ra hai đứa con gái, một đứa thì tâm không ở nhà, đứa kia thì lại là một cái bình chứa thuốc hút hết của cải của nhà. Ông trời ơi! Tôi không bằng chết đi cho rồi!"Lưu Thúy Vân ô ô khóc, Giản Phương Phương ở một bên cổ họng cũng nấc lên mấy tiếng rơi lệ, miệng gắt gao ngậm chặt mặc cho mẹ mình khóc lóc thế nào cũng vẫn kiên trì không đồng ý. Giản Mẫn co người lại ở trong góc, cố gắng hết mức để làm cho chính mình… Bây giờ sự việc đã đến nước này rồi, tuy rằng vừa nãy Giản Mẫn đã nói ra mấy lời rất hùng hồn nhưng thật ra đến lúc này cô vẫn chưa nghĩ ra bản thân rốt cuộc phải làm sao, là về nhà họ Giản hay lén lén lút lút trốn đi?Lại nghĩ đến thân thể ốm yếu này, sợ rằng chưa đi ra khỏi thôn thì ngất xỉu trên đường, thêm cả thái độ Tưởng Phong lại cứng rắn như vậy, trước mắt lựa chọn duy nhất dường như chỉ có thể chọn là ở lại đây, nhưng mà cô và Tưởng Phong căn bản là không quen biết nhau a, cứ như vậy lần đầu gặp mặt là kết hôn rồi phải làm vợ chồng chung sống với nhau cả đời sao?Giản Mẫn nằm sấp trên giường ngón tay bực bội nắm lấy tấm chăn, thật sự không nghĩ đến bản thân biến thành ma thì thôi đi, lại còn có thể trọng sinh, những điều hư cấu trong tiểu thuyết bây giờ lại trở thành sự thật ở trên người cô hết rồi.Nghĩ đến những cuốn tiểu thuyết trọng sinh xuyên không cô đọc trước đây, vai nữ chính xuyên không trọng sinh thì gả cho người khác hoặc là đang động phòng ở nơi nào đó, hết thảy mọi người đều hài lòng chấp nhận bình tĩnh đối mặt.Lúc đó xem thì không cảm thấy có gì cả, lúc này đến lượt tự mình trải nghiệm một hồi mới biết sự việc đâu có dễ dàng chút nào, vì vậy khoảng cách tiểu thuyết với thực tại thật sự rất lớn.Bây giờ nên làm cách nào a…Aizzz, nếu như là Giản Như Như thât, không biết dưới tình huống này sau khi cô phát hiện ra người mình đã gả vốn dĩ phải là anh rể của mình thì cô sẽ làm như thế nào.Có điều thân thể của cô ấy so với cô hiện tại còn yếu ớt hơn, sợ rằng đến lúc phát hiện ra chưa kịp làm gì thì cô ta đã bị dọa đến choáng váng mất rồi, cũng không giống cô phải đối mặt với tất cả những vấn đề nan giải này, haizz… Nguyên chủ đã rời đi, để lại cục diện rối rắm cho cô,! Thật làm khó nhau mà…Khách khứa bên ngoài ồn ào, trong sân đầy ắp người, Tưởng Phong đi ra khỏi phòng đứng ngay ở cửa hồi lâu quay đầu trở lại xem, cảm nhận được bên trong không có chút động tĩnh nào mới mím môi vươn tay đóng cửa lại.Mẹ tưởng đi ngang qua phòng chính nhìn thấy con trai mặt mũi tối sẫm đi ra liền hỏi: “Sao lại trưng ra khuôn mặt này?” Nói cong còn vươn cổ nhìn xung quanh cửa nghi hoặc hỏi: “Con dâu chọc tức con sao?”“Con không có chuyện gì.” Tưởng Phong lắc đầu, bộ dạng không muốn nói nhiều.Mẹ Tưởng: “Con đó, tính khí thối của con mẹ còn không biết rõ sao.”.

Bây giờ sự việc đã đến nước này rồi, tuy rằng vừa nãy Giản Mẫn đã nói ra mấy lời rất hùng hồn nhưng thật ra đến lúc này cô vẫn chưa nghĩ ra bản thân rốt cuộc phải làm sao, là về nhà họ Giản hay lén lén lút lút trốn đi?Lại nghĩ đến thân thể ốm yếu này, sợ rằng chưa đi ra khỏi thôn thì ngất xỉu trên đường, thêm cả thái độ Tưởng Phong lại cứng rắn như vậy, trước mắt lựa chọn duy nhất dường như chỉ có thể chọn là ở lại đây, nhưng mà cô và Tưởng Phong căn bản là không quen biết nhau a, cứ như vậy lần đầu gặp mặt là kết hôn rồi phải làm vợ chồng chung sống với nhau cả đời sao?Giản Mẫn nằm sấp trên giường ngón tay bực bội nắm lấy tấm chăn, thật sự không nghĩ đến bản thân biến thành ma thì thôi đi, lại còn có thể trọng sinh, những điều hư cấu trong tiểu thuyết bây giờ lại trở thành sự thật ở trên người cô hết rồi.

Nghĩ đến những cuốn tiểu thuyết trọng sinh xuyên không cô đọc trước đây, vai nữ chính xuyên không trọng sinh thì gả cho người khác hoặc là đang động phòng ở nơi nào đó, hết thảy mọi người đều hài lòng chấp nhận bình tĩnh đối mặt.

Lúc đó xem thì không cảm thấy có gì cả, lúc này đến lượt tự mình trải nghiệm một hồi mới biết sự việc đâu có dễ dàng chút nào, vì vậy khoảng cách tiểu thuyết với thực tại thật sự rất lớn.

Bây giờ nên làm cách nào a…Aizzz, nếu như là Giản Như Như thât, không biết dưới tình huống này sau khi cô phát hiện ra người mình đã gả vốn dĩ phải là anh rể của mình thì cô sẽ làm như thế nào.

Có điều thân thể của cô ấy so với cô hiện tại còn yếu ớt hơn, sợ rằng đến lúc phát hiện ra chưa kịp làm gì thì cô ta đã bị dọa đến choáng váng mất rồi, cũng không giống cô phải đối mặt với tất cả những vấn đề nan giải này, haizz… Nguyên chủ đã rời đi, để lại cục diện rối rắm cho cô,! Thật làm khó nhau mà…Khách khứa bên ngoài ồn ào, trong sân đầy ắp người, Tưởng Phong đi ra khỏi phòng đứng ngay ở cửa hồi lâu quay đầu trở lại xem, cảm nhận được bên trong không có chút động tĩnh nào mới mím môi vươn tay đóng cửa lại.

Mẹ tưởng đi ngang qua phòng chính nhìn thấy con trai mặt mũi tối sẫm đi ra liền hỏi: “Sao lại trưng ra khuôn mặt này?” Nói cong còn vươn cổ nhìn xung quanh cửa nghi hoặc hỏi: “Con dâu chọc tức con sao?”“Con không có chuyện gì.

” Tưởng Phong lắc đầu, bộ dạng không muốn nói nhiều.

Mẹ Tưởng: “Con đó, tính khí thối của con mẹ còn không biết rõ sao.

”.

Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới HộTác giả: Mộ Thất Đoá NhiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Con không muốn gả!"Một trận khóc hét từ trong phòng bên cạnh truyền đến, làm kinh động đến cô gái đang mê man trên giường run rẩy thân thể tỉnh lại, tiếp đến chính là một trận tiếng động đùng đoàng ném đồ đạc. "Mày, mày đúng là một nha đầu chết tiệt mà! Còn ném đồ đạc, sao mày không đem chính bản thân mày mà quăng ngã? Như vậy người mẹ như tao đây cũng không cần nhọc lòng đến tức giận, tao như thế nào lại sinh ra một đứa phá của như mày a!" Nói xong Lưu Thúy Vân cũng đột nhiên khóc lên. "Số mệnh tôi sao lại khổ như vậy hả, gả phải cho một tên đàn ông không bản lĩnh, lại sinh ra hai đứa con gái, một đứa thì tâm không ở nhà, đứa kia thì lại là một cái bình chứa thuốc hút hết của cải của nhà. Ông trời ơi! Tôi không bằng chết đi cho rồi!"Lưu Thúy Vân ô ô khóc, Giản Phương Phương ở một bên cổ họng cũng nấc lên mấy tiếng rơi lệ, miệng gắt gao ngậm chặt mặc cho mẹ mình khóc lóc thế nào cũng vẫn kiên trì không đồng ý. Giản Mẫn co người lại ở trong góc, cố gắng hết mức để làm cho chính mình… Bây giờ sự việc đã đến nước này rồi, tuy rằng vừa nãy Giản Mẫn đã nói ra mấy lời rất hùng hồn nhưng thật ra đến lúc này cô vẫn chưa nghĩ ra bản thân rốt cuộc phải làm sao, là về nhà họ Giản hay lén lén lút lút trốn đi?Lại nghĩ đến thân thể ốm yếu này, sợ rằng chưa đi ra khỏi thôn thì ngất xỉu trên đường, thêm cả thái độ Tưởng Phong lại cứng rắn như vậy, trước mắt lựa chọn duy nhất dường như chỉ có thể chọn là ở lại đây, nhưng mà cô và Tưởng Phong căn bản là không quen biết nhau a, cứ như vậy lần đầu gặp mặt là kết hôn rồi phải làm vợ chồng chung sống với nhau cả đời sao?Giản Mẫn nằm sấp trên giường ngón tay bực bội nắm lấy tấm chăn, thật sự không nghĩ đến bản thân biến thành ma thì thôi đi, lại còn có thể trọng sinh, những điều hư cấu trong tiểu thuyết bây giờ lại trở thành sự thật ở trên người cô hết rồi.Nghĩ đến những cuốn tiểu thuyết trọng sinh xuyên không cô đọc trước đây, vai nữ chính xuyên không trọng sinh thì gả cho người khác hoặc là đang động phòng ở nơi nào đó, hết thảy mọi người đều hài lòng chấp nhận bình tĩnh đối mặt.Lúc đó xem thì không cảm thấy có gì cả, lúc này đến lượt tự mình trải nghiệm một hồi mới biết sự việc đâu có dễ dàng chút nào, vì vậy khoảng cách tiểu thuyết với thực tại thật sự rất lớn.Bây giờ nên làm cách nào a…Aizzz, nếu như là Giản Như Như thât, không biết dưới tình huống này sau khi cô phát hiện ra người mình đã gả vốn dĩ phải là anh rể của mình thì cô sẽ làm như thế nào.Có điều thân thể của cô ấy so với cô hiện tại còn yếu ớt hơn, sợ rằng đến lúc phát hiện ra chưa kịp làm gì thì cô ta đã bị dọa đến choáng váng mất rồi, cũng không giống cô phải đối mặt với tất cả những vấn đề nan giải này, haizz… Nguyên chủ đã rời đi, để lại cục diện rối rắm cho cô,! Thật làm khó nhau mà…Khách khứa bên ngoài ồn ào, trong sân đầy ắp người, Tưởng Phong đi ra khỏi phòng đứng ngay ở cửa hồi lâu quay đầu trở lại xem, cảm nhận được bên trong không có chút động tĩnh nào mới mím môi vươn tay đóng cửa lại.Mẹ tưởng đi ngang qua phòng chính nhìn thấy con trai mặt mũi tối sẫm đi ra liền hỏi: “Sao lại trưng ra khuôn mặt này?” Nói cong còn vươn cổ nhìn xung quanh cửa nghi hoặc hỏi: “Con dâu chọc tức con sao?”“Con không có chuyện gì.” Tưởng Phong lắc đầu, bộ dạng không muốn nói nhiều.Mẹ Tưởng: “Con đó, tính khí thối của con mẹ còn không biết rõ sao.”.

Chương 32: Chương 32