"Con không muốn gả!"Một trận khóc hét từ trong phòng bên cạnh truyền đến, làm kinh động đến cô gái đang mê man trên giường run rẩy thân thể tỉnh lại, tiếp đến chính là một trận tiếng động đùng đoàng ném đồ đạc. "Mày, mày đúng là một nha đầu chết tiệt mà! Còn ném đồ đạc, sao mày không đem chính bản thân mày mà quăng ngã? Như vậy người mẹ như tao đây cũng không cần nhọc lòng đến tức giận, tao như thế nào lại sinh ra một đứa phá của như mày a!" Nói xong Lưu Thúy Vân cũng đột nhiên khóc lên. "Số mệnh tôi sao lại khổ như vậy hả, gả phải cho một tên đàn ông không bản lĩnh, lại sinh ra hai đứa con gái, một đứa thì tâm không ở nhà, đứa kia thì lại là một cái bình chứa thuốc hút hết của cải của nhà. Ông trời ơi! Tôi không bằng chết đi cho rồi!"Lưu Thúy Vân ô ô khóc, Giản Phương Phương ở một bên cổ họng cũng nấc lên mấy tiếng rơi lệ, miệng gắt gao ngậm chặt mặc cho mẹ mình khóc lóc thế nào cũng vẫn kiên trì không đồng ý. Giản Mẫn co người lại ở trong góc, cố gắng hết mức để làm cho chính mình…

Chương 42: Chương 42

Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới HộTác giả: Mộ Thất Đoá NhiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Con không muốn gả!"Một trận khóc hét từ trong phòng bên cạnh truyền đến, làm kinh động đến cô gái đang mê man trên giường run rẩy thân thể tỉnh lại, tiếp đến chính là một trận tiếng động đùng đoàng ném đồ đạc. "Mày, mày đúng là một nha đầu chết tiệt mà! Còn ném đồ đạc, sao mày không đem chính bản thân mày mà quăng ngã? Như vậy người mẹ như tao đây cũng không cần nhọc lòng đến tức giận, tao như thế nào lại sinh ra một đứa phá của như mày a!" Nói xong Lưu Thúy Vân cũng đột nhiên khóc lên. "Số mệnh tôi sao lại khổ như vậy hả, gả phải cho một tên đàn ông không bản lĩnh, lại sinh ra hai đứa con gái, một đứa thì tâm không ở nhà, đứa kia thì lại là một cái bình chứa thuốc hút hết của cải của nhà. Ông trời ơi! Tôi không bằng chết đi cho rồi!"Lưu Thúy Vân ô ô khóc, Giản Phương Phương ở một bên cổ họng cũng nấc lên mấy tiếng rơi lệ, miệng gắt gao ngậm chặt mặc cho mẹ mình khóc lóc thế nào cũng vẫn kiên trì không đồng ý. Giản Mẫn co người lại ở trong góc, cố gắng hết mức để làm cho chính mình… Mẹ Tưởng là người nhanh nhẹn, đã quyết định thì sẽ không do dự, lúc này đã đem Giản Như Như xem như con dâu mà đối đãi.“Cảm ơn mẹ đã thông cảm.” Nhận được sự đồng tình của mẹ thì xem như trong nhà này gần như đều đồng ý rồi, Tưởng Phong đã không còn lo lắng nữa mà đi đến phòng bếp bưng cơm canh trên bàn nhanh chóng trở về phòng mình.Giản Như Như đang đứng ngồi không yên, lòng bàn tay đều lo lắng đến đổ mồ hôi, nhìn thấy Tưởng Phong đi vào lập tức đứng dậy đi qua, dọa đến Tưởng Phong phải vội vàng bưng bát canh né sang một bên: “Cẩn thận canh nóng.”“Thật xin lỗi, tôi có chút nôn nóng.” Giản Như Như lúc này mới chú ý đến anh đang bưng đồ, nếu anh không nhanh tránh đi bây giờ chắc cô đã đụng đổ bát canh rồi.“Qua đây ăn cơm đi.” Tưởng Phong đặt đồ ăn trên bàn bên cạnh giường, vừa múc canh vừa hỏi: “Dạ dày còn đau không?”Giản Như Như bước tới lắc đầu: “Không đau nữa.” Anh không hỏi cô thì cô cũng quên mất chuyện này rồi.“Mẹ..”Tưởng Phong đưa canh về phía cô: “Dạ dày không khỏe thì uống bát canh trước đi.”“Cảm ơn.” Giản Như Như ngồi xuống vừa uống canh vừa lén lút nhìn Tưởng Phong cầm một cái bánh màn thầu lớn ăn, màn thầu kia gần bằng mặt cô thế mà anh lại có thể một lần giải quyết hai ba cái, cô vừa mới uống một ít canh anh đã ăn ba cái màn thầu, tốc độ này xứng đáng là quân nhân.Thói quen làm quân nhân nhiều năm khiến cho Tưởng Phong ăn một cách nhanh chóng, ngẩng đầu nhìn thấy Giản Như Như uống canh một cách nho nhã, ánh mắt như cũ không giấu giếm nhìn người trong lòng hoảng sợ.Giản Như Như lúc này cảm thấy bản thân uống canh cũng không biết phải uống như thế nào, cuối cùng dứt khoát đặt bát canh xuống không uống nữa.Tưởng Phong liếc mắt một cái nhăn mặt: “Sao không uống hết?”“Uống không nổi nữa.” Canh là canh cá, cô đã quen với đồ ăn mỹ thực* (đồ ăn ngon) của hiện đại thật sự cảm thấy có chút tanh.“Vậy ăn màn thầu đi.” Tưởng Phong lấy một cái màn thầu to đưa đến trong tay Giản Như Như, Giản Như Như nắm màn thầu nhìn xung quanh, cuối cùng chọn phần nhọn của màn thầu cắn một miếng.Màn thầu lớn làm thủ công không có hại, ăn vào còn có một vị ngọt tươi mát, mùi vị này một chút không giống với vị hóa chất được thêm vào ở kiếp trước.Nhìn thấy cô gái nhỏ nheo mắt trên mặt mãn nguyện đến hai má trắng non nớt phồng lên, xem ra còn có vẻ mềm mại hơn so với màn thầu lớn màu trắng Tưởng Phong liền nhìn chăm chú một lúc lâu, ngón tay rục rịch, cuối cùng không thể chịu được véo một cái..

Mẹ Tưởng là người nhanh nhẹn, đã quyết định thì sẽ không do dự, lúc này đã đem Giản Như Như xem như con dâu mà đối đãi.

“Cảm ơn mẹ đã thông cảm.

” Nhận được sự đồng tình của mẹ thì xem như trong nhà này gần như đều đồng ý rồi, Tưởng Phong đã không còn lo lắng nữa mà đi đến phòng bếp bưng cơm canh trên bàn nhanh chóng trở về phòng mình.

Giản Như Như đang đứng ngồi không yên, lòng bàn tay đều lo lắng đến đổ mồ hôi, nhìn thấy Tưởng Phong đi vào lập tức đứng dậy đi qua, dọa đến Tưởng Phong phải vội vàng bưng bát canh né sang một bên: “Cẩn thận canh nóng.

”“Thật xin lỗi, tôi có chút nôn nóng.

” Giản Như Như lúc này mới chú ý đến anh đang bưng đồ, nếu anh không nhanh tránh đi bây giờ chắc cô đã đụng đổ bát canh rồi.

“Qua đây ăn cơm đi.

” Tưởng Phong đặt đồ ăn trên bàn bên cạnh giường, vừa múc canh vừa hỏi: “Dạ dày còn đau không?”Giản Như Như bước tới lắc đầu: “Không đau nữa.

” Anh không hỏi cô thì cô cũng quên mất chuyện này rồi.

“Mẹ.

.

”Tưởng Phong đưa canh về phía cô: “Dạ dày không khỏe thì uống bát canh trước đi.

”“Cảm ơn.

” Giản Như Như ngồi xuống vừa uống canh vừa lén lút nhìn Tưởng Phong cầm một cái bánh màn thầu lớn ăn, màn thầu kia gần bằng mặt cô thế mà anh lại có thể một lần giải quyết hai ba cái, cô vừa mới uống một ít canh anh đã ăn ba cái màn thầu, tốc độ này xứng đáng là quân nhân.

Thói quen làm quân nhân nhiều năm khiến cho Tưởng Phong ăn một cách nhanh chóng, ngẩng đầu nhìn thấy Giản Như Như uống canh một cách nho nhã, ánh mắt như cũ không giấu giếm nhìn người trong lòng hoảng sợ.

Giản Như Như lúc này cảm thấy bản thân uống canh cũng không biết phải uống như thế nào, cuối cùng dứt khoát đặt bát canh xuống không uống nữa.

Tưởng Phong liếc mắt một cái nhăn mặt: “Sao không uống hết?”“Uống không nổi nữa.

” Canh là canh cá, cô đã quen với đồ ăn mỹ thực* (đồ ăn ngon) của hiện đại thật sự cảm thấy có chút tanh.

“Vậy ăn màn thầu đi.

” Tưởng Phong lấy một cái màn thầu to đưa đến trong tay Giản Như Như, Giản Như Như nắm màn thầu nhìn xung quanh, cuối cùng chọn phần nhọn của màn thầu cắn một miếng.

Màn thầu lớn làm thủ công không có hại, ăn vào còn có một vị ngọt tươi mát, mùi vị này một chút không giống với vị hóa chất được thêm vào ở kiếp trước.

Nhìn thấy cô gái nhỏ nheo mắt trên mặt mãn nguyện đến hai má trắng non nớt phồng lên, xem ra còn có vẻ mềm mại hơn so với màn thầu lớn màu trắng Tưởng Phong liền nhìn chăm chú một lúc lâu, ngón tay rục rịch, cuối cùng không thể chịu được véo một cái.

.

Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới HộTác giả: Mộ Thất Đoá NhiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Con không muốn gả!"Một trận khóc hét từ trong phòng bên cạnh truyền đến, làm kinh động đến cô gái đang mê man trên giường run rẩy thân thể tỉnh lại, tiếp đến chính là một trận tiếng động đùng đoàng ném đồ đạc. "Mày, mày đúng là một nha đầu chết tiệt mà! Còn ném đồ đạc, sao mày không đem chính bản thân mày mà quăng ngã? Như vậy người mẹ như tao đây cũng không cần nhọc lòng đến tức giận, tao như thế nào lại sinh ra một đứa phá của như mày a!" Nói xong Lưu Thúy Vân cũng đột nhiên khóc lên. "Số mệnh tôi sao lại khổ như vậy hả, gả phải cho một tên đàn ông không bản lĩnh, lại sinh ra hai đứa con gái, một đứa thì tâm không ở nhà, đứa kia thì lại là một cái bình chứa thuốc hút hết của cải của nhà. Ông trời ơi! Tôi không bằng chết đi cho rồi!"Lưu Thúy Vân ô ô khóc, Giản Phương Phương ở một bên cổ họng cũng nấc lên mấy tiếng rơi lệ, miệng gắt gao ngậm chặt mặc cho mẹ mình khóc lóc thế nào cũng vẫn kiên trì không đồng ý. Giản Mẫn co người lại ở trong góc, cố gắng hết mức để làm cho chính mình… Mẹ Tưởng là người nhanh nhẹn, đã quyết định thì sẽ không do dự, lúc này đã đem Giản Như Như xem như con dâu mà đối đãi.“Cảm ơn mẹ đã thông cảm.” Nhận được sự đồng tình của mẹ thì xem như trong nhà này gần như đều đồng ý rồi, Tưởng Phong đã không còn lo lắng nữa mà đi đến phòng bếp bưng cơm canh trên bàn nhanh chóng trở về phòng mình.Giản Như Như đang đứng ngồi không yên, lòng bàn tay đều lo lắng đến đổ mồ hôi, nhìn thấy Tưởng Phong đi vào lập tức đứng dậy đi qua, dọa đến Tưởng Phong phải vội vàng bưng bát canh né sang một bên: “Cẩn thận canh nóng.”“Thật xin lỗi, tôi có chút nôn nóng.” Giản Như Như lúc này mới chú ý đến anh đang bưng đồ, nếu anh không nhanh tránh đi bây giờ chắc cô đã đụng đổ bát canh rồi.“Qua đây ăn cơm đi.” Tưởng Phong đặt đồ ăn trên bàn bên cạnh giường, vừa múc canh vừa hỏi: “Dạ dày còn đau không?”Giản Như Như bước tới lắc đầu: “Không đau nữa.” Anh không hỏi cô thì cô cũng quên mất chuyện này rồi.“Mẹ..”Tưởng Phong đưa canh về phía cô: “Dạ dày không khỏe thì uống bát canh trước đi.”“Cảm ơn.” Giản Như Như ngồi xuống vừa uống canh vừa lén lút nhìn Tưởng Phong cầm một cái bánh màn thầu lớn ăn, màn thầu kia gần bằng mặt cô thế mà anh lại có thể một lần giải quyết hai ba cái, cô vừa mới uống một ít canh anh đã ăn ba cái màn thầu, tốc độ này xứng đáng là quân nhân.Thói quen làm quân nhân nhiều năm khiến cho Tưởng Phong ăn một cách nhanh chóng, ngẩng đầu nhìn thấy Giản Như Như uống canh một cách nho nhã, ánh mắt như cũ không giấu giếm nhìn người trong lòng hoảng sợ.Giản Như Như lúc này cảm thấy bản thân uống canh cũng không biết phải uống như thế nào, cuối cùng dứt khoát đặt bát canh xuống không uống nữa.Tưởng Phong liếc mắt một cái nhăn mặt: “Sao không uống hết?”“Uống không nổi nữa.” Canh là canh cá, cô đã quen với đồ ăn mỹ thực* (đồ ăn ngon) của hiện đại thật sự cảm thấy có chút tanh.“Vậy ăn màn thầu đi.” Tưởng Phong lấy một cái màn thầu to đưa đến trong tay Giản Như Như, Giản Như Như nắm màn thầu nhìn xung quanh, cuối cùng chọn phần nhọn của màn thầu cắn một miếng.Màn thầu lớn làm thủ công không có hại, ăn vào còn có một vị ngọt tươi mát, mùi vị này một chút không giống với vị hóa chất được thêm vào ở kiếp trước.Nhìn thấy cô gái nhỏ nheo mắt trên mặt mãn nguyện đến hai má trắng non nớt phồng lên, xem ra còn có vẻ mềm mại hơn so với màn thầu lớn màu trắng Tưởng Phong liền nhìn chăm chú một lúc lâu, ngón tay rục rịch, cuối cùng không thể chịu được véo một cái..

Chương 42: Chương 42