"Con không muốn gả!"Một trận khóc hét từ trong phòng bên cạnh truyền đến, làm kinh động đến cô gái đang mê man trên giường run rẩy thân thể tỉnh lại, tiếp đến chính là một trận tiếng động đùng đoàng ném đồ đạc. "Mày, mày đúng là một nha đầu chết tiệt mà! Còn ném đồ đạc, sao mày không đem chính bản thân mày mà quăng ngã? Như vậy người mẹ như tao đây cũng không cần nhọc lòng đến tức giận, tao như thế nào lại sinh ra một đứa phá của như mày a!" Nói xong Lưu Thúy Vân cũng đột nhiên khóc lên. "Số mệnh tôi sao lại khổ như vậy hả, gả phải cho một tên đàn ông không bản lĩnh, lại sinh ra hai đứa con gái, một đứa thì tâm không ở nhà, đứa kia thì lại là một cái bình chứa thuốc hút hết của cải của nhà. Ông trời ơi! Tôi không bằng chết đi cho rồi!"Lưu Thúy Vân ô ô khóc, Giản Phương Phương ở một bên cổ họng cũng nấc lên mấy tiếng rơi lệ, miệng gắt gao ngậm chặt mặc cho mẹ mình khóc lóc thế nào cũng vẫn kiên trì không đồng ý. Giản Mẫn co người lại ở trong góc, cố gắng hết mức để làm cho chính mình…
Chương 46: Chương 46
Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới HộTác giả: Mộ Thất Đoá NhiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Con không muốn gả!"Một trận khóc hét từ trong phòng bên cạnh truyền đến, làm kinh động đến cô gái đang mê man trên giường run rẩy thân thể tỉnh lại, tiếp đến chính là một trận tiếng động đùng đoàng ném đồ đạc. "Mày, mày đúng là một nha đầu chết tiệt mà! Còn ném đồ đạc, sao mày không đem chính bản thân mày mà quăng ngã? Như vậy người mẹ như tao đây cũng không cần nhọc lòng đến tức giận, tao như thế nào lại sinh ra một đứa phá của như mày a!" Nói xong Lưu Thúy Vân cũng đột nhiên khóc lên. "Số mệnh tôi sao lại khổ như vậy hả, gả phải cho một tên đàn ông không bản lĩnh, lại sinh ra hai đứa con gái, một đứa thì tâm không ở nhà, đứa kia thì lại là một cái bình chứa thuốc hút hết của cải của nhà. Ông trời ơi! Tôi không bằng chết đi cho rồi!"Lưu Thúy Vân ô ô khóc, Giản Phương Phương ở một bên cổ họng cũng nấc lên mấy tiếng rơi lệ, miệng gắt gao ngậm chặt mặc cho mẹ mình khóc lóc thế nào cũng vẫn kiên trì không đồng ý. Giản Mẫn co người lại ở trong góc, cố gắng hết mức để làm cho chính mình… "Đến đây rửa mặt đi." Tưởng Phong đặt chậu xuống, Giản Như Như cầm khăn lông đến rửa mặt Tưởng Phong lại đi ra ngoài thay chậu nước nóng cho cô rửa chân."Cám ơn." Giản Như Như có chút ngượng ngùng, đến nước rửa chân cũng để cho người khác bưng."Em là cô dâu của tôi, chiếu cố em là chuyện nên làm, về sau không được nói cảm ơn." Tưởng Phong xắn tay áo trực tiếp ấn người ngồi xuống giường, lại kéo thêm một cái ghế nhỏ ngồi xuống nắm lấy chân cô.“Không được!”Giản Như Như cả kinh rụt chân trở lại giường: "Em, em tự mình làm là được rồi." Giản Như Như chưa từng nghĩ tới việc để cho người khác giúp mình rửa chân.Tưởng Phong ngẩng đầu, nghiêm mặt nói như thường: "Nghe lời, chờ lát nữa nước lạnh hết rồi." Sau đó nắm lấy cổ chân cô, tay động vài cái liền cởi giày cùng tất ra, lộ ra một đôi chân nhỏ nhắn, làn da trắng như tuyết, nắm trong tay thoạt nhìn cũng không lớn hơn bàn tay của anh là bao, sờ lên trơn nhẵn, mười ngón chân tròn trịa rất đáng yêu.Không nghĩ tới người cô gầy gầy nhưng lại có đôi bàn chân đầy thịt mũm mĩm như vậy.Tưởng Phong nhịn không được nắm trong tay nhéo vài cái, lúc phản ứng lại mới thấy mình làm vậy có chút không bình thường giương mắt ngắm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Giản Như Như.Giản Như Như lần này thật sự xấu hổ, trước kia cô chỉ nghe nói qua luyến túc phích (*chứng cuồng chân, có niềm đam mê đặc biệt với chân của người khác), nhưng chưa từng thấy qua.Kiếp trước chân cô không dễ nhìn chút nào, đời này Giản Như Như bởi vì quanh năm sinh bệnh nằm trên giường cho nên đôi chân cũng vì vậy rất ít xuống đất, phía trên một vết chai cũng không có, toàn bộ nhẵn mịn đến mềm mại.Làn da cô ấy lại trời sinh trắng nõn, đôi chân nhỏ tuy không phải nhỏ xinh tinh tế nhưng lại rất đáng yêu, chỉ là không nghĩ tới Tưởng Phong nhìn đứng đắn như vậy lại có sở thích luyến túc phích này."Khụ khụ." Tưởng Phong không tự nhiên ho khan vài tiếng, rầu rĩ bỏ chân Giản Như Như vào trong nước, nhiệt độ đột nhiên thay đổi làm cô giật mình, hô hấp cũng tăng lên, cuối cùng bất chấp xấu hổ: "A… Nóng quá, a..." Nhịn không được cong đầu ngón chân nhấc ra khỏi nước, lại bị Tưởng Phong một tay đè lại."Nhịn một lúc, nóng một chút càng thoải mái hơn.""Nhưng mà, a...!Nóng quá...!Ô...!Nóng quá..."Mi tâm Tưởng Phong nhịn không được giật giật, thanh âm có vài phần khàn khàn: "Đừng kêu nữa." Lửa đều bị cô gọi ra rồi.Giản Như Như hít một hơi dài cố gắng chịu đựng, kế tiếp Tưởng Phong bắt đầu hất nước ấm hắt lên cổ chân cô, khiến Giản Như Như k*ch th*ch đến nổi da gà: "A nóng quá...!Đừng làm thế...!Ưm...".
"Đến đây rửa mặt đi." Tưởng Phong đặt chậu xuống, Giản Như Như cầm khăn lông đến rửa mặt Tưởng Phong lại đi ra ngoài thay chậu nước nóng cho cô rửa chân."Cám ơn." Giản Như Như có chút ngượng ngùng, đến nước rửa chân cũng để cho người khác bưng."Em là cô dâu của tôi, chiếu cố em là chuyện nên làm, về sau không được nói cảm ơn." Tưởng Phong xắn tay áo trực tiếp ấn người ngồi xuống giường, lại kéo thêm một cái ghế nhỏ ngồi xuống nắm lấy chân cô.“Không được!”Giản Như Như cả kinh rụt chân trở lại giường: "Em, em tự mình làm là được rồi." Giản Như Như chưa từng nghĩ tới việc để cho người khác giúp mình rửa chân.Tưởng Phong ngẩng đầu, nghiêm mặt nói như thường: "Nghe lời, chờ lát nữa nước lạnh hết rồi." Sau đó nắm lấy cổ chân cô, tay động vài cái liền cởi giày cùng tất ra, lộ ra một đôi chân nhỏ nhắn, làn da trắng như tuyết, nắm trong tay thoạt nhìn cũng không lớn hơn bàn tay của anh là bao, sờ lên trơn nhẵn, mười ngón chân tròn trịa rất đáng yêu.Không nghĩ tới người cô gầy gầy nhưng lại có đôi bàn chân đầy thịt mũm mĩm như vậy.
Tưởng Phong nhịn không được nắm trong tay nhéo vài cái, lúc phản ứng lại mới thấy mình làm vậy có chút không bình thường giương mắt ngắm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Giản Như Như.Giản Như Như lần này thật sự xấu hổ, trước kia cô chỉ nghe nói qua luyến túc phích (*chứng cuồng chân, có niềm đam mê đặc biệt với chân của người khác), nhưng chưa từng thấy qua.Kiếp trước chân cô không dễ nhìn chút nào, đời này Giản Như Như bởi vì quanh năm sinh bệnh nằm trên giường cho nên đôi chân cũng vì vậy rất ít xuống đất, phía trên một vết chai cũng không có, toàn bộ nhẵn mịn đến mềm mại.
Làn da cô ấy lại trời sinh trắng nõn, đôi chân nhỏ tuy không phải nhỏ xinh tinh tế nhưng lại rất đáng yêu, chỉ là không nghĩ tới Tưởng Phong nhìn đứng đắn như vậy lại có sở thích luyến túc phích này."Khụ khụ." Tưởng Phong không tự nhiên ho khan vài tiếng, rầu rĩ bỏ chân Giản Như Như vào trong nước, nhiệt độ đột nhiên thay đổi làm cô giật mình, hô hấp cũng tăng lên, cuối cùng bất chấp xấu hổ: "A… Nóng quá, a..." Nhịn không được cong đầu ngón chân nhấc ra khỏi nước, lại bị Tưởng Phong một tay đè lại."Nhịn một lúc, nóng một chút càng thoải mái hơn.""Nhưng mà, a...!Nóng quá...!Ô...!Nóng quá..."Mi tâm Tưởng Phong nhịn không được giật giật, thanh âm có vài phần khàn khàn: "Đừng kêu nữa." Lửa đều bị cô gọi ra rồi.Giản Như Như hít một hơi dài cố gắng chịu đựng, kế tiếp Tưởng Phong bắt đầu hất nước ấm hắt lên cổ chân cô, khiến Giản Như Như k*ch th*ch đến nổi da gà: "A nóng quá...!Đừng làm thế...!Ưm...".
Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới HộTác giả: Mộ Thất Đoá NhiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Con không muốn gả!"Một trận khóc hét từ trong phòng bên cạnh truyền đến, làm kinh động đến cô gái đang mê man trên giường run rẩy thân thể tỉnh lại, tiếp đến chính là một trận tiếng động đùng đoàng ném đồ đạc. "Mày, mày đúng là một nha đầu chết tiệt mà! Còn ném đồ đạc, sao mày không đem chính bản thân mày mà quăng ngã? Như vậy người mẹ như tao đây cũng không cần nhọc lòng đến tức giận, tao như thế nào lại sinh ra một đứa phá của như mày a!" Nói xong Lưu Thúy Vân cũng đột nhiên khóc lên. "Số mệnh tôi sao lại khổ như vậy hả, gả phải cho một tên đàn ông không bản lĩnh, lại sinh ra hai đứa con gái, một đứa thì tâm không ở nhà, đứa kia thì lại là một cái bình chứa thuốc hút hết của cải của nhà. Ông trời ơi! Tôi không bằng chết đi cho rồi!"Lưu Thúy Vân ô ô khóc, Giản Phương Phương ở một bên cổ họng cũng nấc lên mấy tiếng rơi lệ, miệng gắt gao ngậm chặt mặc cho mẹ mình khóc lóc thế nào cũng vẫn kiên trì không đồng ý. Giản Mẫn co người lại ở trong góc, cố gắng hết mức để làm cho chính mình… "Đến đây rửa mặt đi." Tưởng Phong đặt chậu xuống, Giản Như Như cầm khăn lông đến rửa mặt Tưởng Phong lại đi ra ngoài thay chậu nước nóng cho cô rửa chân."Cám ơn." Giản Như Như có chút ngượng ngùng, đến nước rửa chân cũng để cho người khác bưng."Em là cô dâu của tôi, chiếu cố em là chuyện nên làm, về sau không được nói cảm ơn." Tưởng Phong xắn tay áo trực tiếp ấn người ngồi xuống giường, lại kéo thêm một cái ghế nhỏ ngồi xuống nắm lấy chân cô.“Không được!”Giản Như Như cả kinh rụt chân trở lại giường: "Em, em tự mình làm là được rồi." Giản Như Như chưa từng nghĩ tới việc để cho người khác giúp mình rửa chân.Tưởng Phong ngẩng đầu, nghiêm mặt nói như thường: "Nghe lời, chờ lát nữa nước lạnh hết rồi." Sau đó nắm lấy cổ chân cô, tay động vài cái liền cởi giày cùng tất ra, lộ ra một đôi chân nhỏ nhắn, làn da trắng như tuyết, nắm trong tay thoạt nhìn cũng không lớn hơn bàn tay của anh là bao, sờ lên trơn nhẵn, mười ngón chân tròn trịa rất đáng yêu.Không nghĩ tới người cô gầy gầy nhưng lại có đôi bàn chân đầy thịt mũm mĩm như vậy.Tưởng Phong nhịn không được nắm trong tay nhéo vài cái, lúc phản ứng lại mới thấy mình làm vậy có chút không bình thường giương mắt ngắm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Giản Như Như.Giản Như Như lần này thật sự xấu hổ, trước kia cô chỉ nghe nói qua luyến túc phích (*chứng cuồng chân, có niềm đam mê đặc biệt với chân của người khác), nhưng chưa từng thấy qua.Kiếp trước chân cô không dễ nhìn chút nào, đời này Giản Như Như bởi vì quanh năm sinh bệnh nằm trên giường cho nên đôi chân cũng vì vậy rất ít xuống đất, phía trên một vết chai cũng không có, toàn bộ nhẵn mịn đến mềm mại.Làn da cô ấy lại trời sinh trắng nõn, đôi chân nhỏ tuy không phải nhỏ xinh tinh tế nhưng lại rất đáng yêu, chỉ là không nghĩ tới Tưởng Phong nhìn đứng đắn như vậy lại có sở thích luyến túc phích này."Khụ khụ." Tưởng Phong không tự nhiên ho khan vài tiếng, rầu rĩ bỏ chân Giản Như Như vào trong nước, nhiệt độ đột nhiên thay đổi làm cô giật mình, hô hấp cũng tăng lên, cuối cùng bất chấp xấu hổ: "A… Nóng quá, a..." Nhịn không được cong đầu ngón chân nhấc ra khỏi nước, lại bị Tưởng Phong một tay đè lại."Nhịn một lúc, nóng một chút càng thoải mái hơn.""Nhưng mà, a...!Nóng quá...!Ô...!Nóng quá..."Mi tâm Tưởng Phong nhịn không được giật giật, thanh âm có vài phần khàn khàn: "Đừng kêu nữa." Lửa đều bị cô gọi ra rồi.Giản Như Như hít một hơi dài cố gắng chịu đựng, kế tiếp Tưởng Phong bắt đầu hất nước ấm hắt lên cổ chân cô, khiến Giản Như Như k*ch th*ch đến nổi da gà: "A nóng quá...!Đừng làm thế...!Ưm...".