"Con không muốn gả!"Một trận khóc hét từ trong phòng bên cạnh truyền đến, làm kinh động đến cô gái đang mê man trên giường run rẩy thân thể tỉnh lại, tiếp đến chính là một trận tiếng động đùng đoàng ném đồ đạc. "Mày, mày đúng là một nha đầu chết tiệt mà! Còn ném đồ đạc, sao mày không đem chính bản thân mày mà quăng ngã? Như vậy người mẹ như tao đây cũng không cần nhọc lòng đến tức giận, tao như thế nào lại sinh ra một đứa phá của như mày a!" Nói xong Lưu Thúy Vân cũng đột nhiên khóc lên. "Số mệnh tôi sao lại khổ như vậy hả, gả phải cho một tên đàn ông không bản lĩnh, lại sinh ra hai đứa con gái, một đứa thì tâm không ở nhà, đứa kia thì lại là một cái bình chứa thuốc hút hết của cải của nhà. Ông trời ơi! Tôi không bằng chết đi cho rồi!"Lưu Thúy Vân ô ô khóc, Giản Phương Phương ở một bên cổ họng cũng nấc lên mấy tiếng rơi lệ, miệng gắt gao ngậm chặt mặc cho mẹ mình khóc lóc thế nào cũng vẫn kiên trì không đồng ý. Giản Mẫn co người lại ở trong góc, cố gắng hết mức để làm cho chính mình…
Chương 48: Chương 48
Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới HộTác giả: Mộ Thất Đoá NhiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Con không muốn gả!"Một trận khóc hét từ trong phòng bên cạnh truyền đến, làm kinh động đến cô gái đang mê man trên giường run rẩy thân thể tỉnh lại, tiếp đến chính là một trận tiếng động đùng đoàng ném đồ đạc. "Mày, mày đúng là một nha đầu chết tiệt mà! Còn ném đồ đạc, sao mày không đem chính bản thân mày mà quăng ngã? Như vậy người mẹ như tao đây cũng không cần nhọc lòng đến tức giận, tao như thế nào lại sinh ra một đứa phá của như mày a!" Nói xong Lưu Thúy Vân cũng đột nhiên khóc lên. "Số mệnh tôi sao lại khổ như vậy hả, gả phải cho một tên đàn ông không bản lĩnh, lại sinh ra hai đứa con gái, một đứa thì tâm không ở nhà, đứa kia thì lại là một cái bình chứa thuốc hút hết của cải của nhà. Ông trời ơi! Tôi không bằng chết đi cho rồi!"Lưu Thúy Vân ô ô khóc, Giản Phương Phương ở một bên cổ họng cũng nấc lên mấy tiếng rơi lệ, miệng gắt gao ngậm chặt mặc cho mẹ mình khóc lóc thế nào cũng vẫn kiên trì không đồng ý. Giản Mẫn co người lại ở trong góc, cố gắng hết mức để làm cho chính mình… Trái tim Giản Như Như đập thình thịch, bỗng nhiên nghĩ tới đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ."Lạnh không?" Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến giọng nói, Giản Như Như đang xuất thần hoàn hồn: "A, vẫn ổn." Bàn chân trong chăn giật giật, kỳ thật chăn trên giường rất dày, nhưng thân thể cô không đủ ấm, đã nằm nửa ngày chân vẫn lạnh lẽo.Sau đó bên cạnh phát ra động tĩnh, chăn trên người động đậy, một cánh tay vươn tới đem Giản Như Như ôm vào lòng: "Lạnh thì dựa vào anh.”Thân thể Giản Như Như cứng đờ không nhúc nhích, hô hấp bất tri bất giác nhẹ đi.Dường như cảm giác được sự khẩn trương của cô, Tưởng Phong trong ở bóng tối nói: "Đừng sợ, anh chỉ ôm, không làm gì cả.” Nói xong hai chân Giản Như Như bỗng nhiên bị kẹp lấy, bàn chân lạnh lẽo dán chặt vào bụng bắp chân người anh."Sao chân lại lạnh như vậy?""A, là không đủ ấm." Giản Như Như xấu hổ đỏ mặt, muốn thu chân lại, nhưng lại luyến tiếc ấm áp, hơn nữa còn đang bị kẹp rắn chắc! "Anh đủ ấm." Tưởng Phong nói.À! Nói như thế thì cô biết tiếp lời thế nào đây, chẳng lẽ lại hướng anh dựng ngón tay cái?"Sau này ngủ đều ôm em, như vậy sẽ không lạnh nữa.""À."Cả người Tưởng Phong quả thật rất ấm áp, Giản Như Như cảm thấy cả người mình đều bị ấm áp vây quanh, mùa đông giống như ôm một cái lò sưởi, thoải mái chết đi được, càng thêm luyến tiếc.Cuối cùng ngẫm lại dù sao cũng là vợ chồng, người đàn ông của mình sao có thể có ý không tốt, cô liền an tâm nằm trong lòng Tưởng Phong híp mắt, tay cũng không thành thật đặt lên người anh.“Đừng nhúc nhích!” Tưởng Phong trốn tránh lưng rụt lại né tránh tay cô, Giản Như Như bất mãn: "Làm sao vậy?" Dựa vào cái gì anh có thể ôm, còn cô thì không thể sờ?Tưởng Phong: "! " Trầm mặc một hồi, chủ động giữ tay Giản Như Như đặt lên thắt lưng mình, Giản Như rì rầm vài tiếng tay còn cố ý di chuyển không ngừng trên thắt lưng.Tưởng Phong cắn răng chịu đựng, chốc lát sau liền cảm giác quần áo của mình bị xốc lên, một bàn tay nhỏ bé mềm mại như bông dán lên làn da nóng bỏng của mình.Giản Như Như s* s**ng lung tung trên thắt lưng anh, cảm giác được đường cong eo rắn chắc cùng cơ bắp phồng lên dưới tay, không cần nhìn cũng biết là tám khối cơ bụng, nhưng phía trên có một số chỗ hình như không được trơn nhẵn, giống như có vết sẹo."Trên người anh có vết thương sao?" Giản Như Như tò mò hỏi.Tưởng Phong nhắm mắt ừ một tiếng, Giản Như Như không nghe ra người không thích hợp, tay vẫn không thành thật sờ một hồi, quả nhiên sờ được vài vết sẹo lồi lõm..
Trái tim Giản Như Như đập thình thịch, bỗng nhiên nghĩ tới đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ.
"Lạnh không?" Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến giọng nói, Giản Như Như đang xuất thần hoàn hồn: "A, vẫn ổn.
" Bàn chân trong chăn giật giật, kỳ thật chăn trên giường rất dày, nhưng thân thể cô không đủ ấm, đã nằm nửa ngày chân vẫn lạnh lẽo.
Sau đó bên cạnh phát ra động tĩnh, chăn trên người động đậy, một cánh tay vươn tới đem Giản Như Như ôm vào lòng: "Lạnh thì dựa vào anh.
”Thân thể Giản Như Như cứng đờ không nhúc nhích, hô hấp bất tri bất giác nhẹ đi.
Dường như cảm giác được sự khẩn trương của cô, Tưởng Phong trong ở bóng tối nói: "Đừng sợ, anh chỉ ôm, không làm gì cả.
” Nói xong hai chân Giản Như Như bỗng nhiên bị kẹp lấy, bàn chân lạnh lẽo dán chặt vào bụng bắp chân người anh.
"Sao chân lại lạnh như vậy?""A, là không đủ ấm.
" Giản Như Như xấu hổ đỏ mặt, muốn thu chân lại, nhưng lại luyến tiếc ấm áp, hơn nữa còn đang bị kẹp rắn chắc! "Anh đủ ấm.
" Tưởng Phong nói.
À! Nói như thế thì cô biết tiếp lời thế nào đây, chẳng lẽ lại hướng anh dựng ngón tay cái?"Sau này ngủ đều ôm em, như vậy sẽ không lạnh nữa.
""À.
"Cả người Tưởng Phong quả thật rất ấm áp, Giản Như Như cảm thấy cả người mình đều bị ấm áp vây quanh, mùa đông giống như ôm một cái lò sưởi, thoải mái chết đi được, càng thêm luyến tiếc.
Cuối cùng ngẫm lại dù sao cũng là vợ chồng, người đàn ông của mình sao có thể có ý không tốt, cô liền an tâm nằm trong lòng Tưởng Phong híp mắt, tay cũng không thành thật đặt lên người anh.
“Đừng nhúc nhích!” Tưởng Phong trốn tránh lưng rụt lại né tránh tay cô, Giản Như Như bất mãn: "Làm sao vậy?" Dựa vào cái gì anh có thể ôm, còn cô thì không thể sờ?Tưởng Phong: "! " Trầm mặc một hồi, chủ động giữ tay Giản Như Như đặt lên thắt lưng mình, Giản Như rì rầm vài tiếng tay còn cố ý di chuyển không ngừng trên thắt lưng.
Tưởng Phong cắn răng chịu đựng, chốc lát sau liền cảm giác quần áo của mình bị xốc lên, một bàn tay nhỏ bé mềm mại như bông dán lên làn da nóng bỏng của mình.
Giản Như Như s* s**ng lung tung trên thắt lưng anh, cảm giác được đường cong eo rắn chắc cùng cơ bắp phồng lên dưới tay, không cần nhìn cũng biết là tám khối cơ bụng, nhưng phía trên có một số chỗ hình như không được trơn nhẵn, giống như có vết sẹo.
"Trên người anh có vết thương sao?" Giản Như Như tò mò hỏi.
Tưởng Phong nhắm mắt ừ một tiếng, Giản Như Như không nghe ra người không thích hợp, tay vẫn không thành thật sờ một hồi, quả nhiên sờ được vài vết sẹo lồi lõm.
.
Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới HộTác giả: Mộ Thất Đoá NhiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Con không muốn gả!"Một trận khóc hét từ trong phòng bên cạnh truyền đến, làm kinh động đến cô gái đang mê man trên giường run rẩy thân thể tỉnh lại, tiếp đến chính là một trận tiếng động đùng đoàng ném đồ đạc. "Mày, mày đúng là một nha đầu chết tiệt mà! Còn ném đồ đạc, sao mày không đem chính bản thân mày mà quăng ngã? Như vậy người mẹ như tao đây cũng không cần nhọc lòng đến tức giận, tao như thế nào lại sinh ra một đứa phá của như mày a!" Nói xong Lưu Thúy Vân cũng đột nhiên khóc lên. "Số mệnh tôi sao lại khổ như vậy hả, gả phải cho một tên đàn ông không bản lĩnh, lại sinh ra hai đứa con gái, một đứa thì tâm không ở nhà, đứa kia thì lại là một cái bình chứa thuốc hút hết của cải của nhà. Ông trời ơi! Tôi không bằng chết đi cho rồi!"Lưu Thúy Vân ô ô khóc, Giản Phương Phương ở một bên cổ họng cũng nấc lên mấy tiếng rơi lệ, miệng gắt gao ngậm chặt mặc cho mẹ mình khóc lóc thế nào cũng vẫn kiên trì không đồng ý. Giản Mẫn co người lại ở trong góc, cố gắng hết mức để làm cho chính mình… Trái tim Giản Như Như đập thình thịch, bỗng nhiên nghĩ tới đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ."Lạnh không?" Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến giọng nói, Giản Như Như đang xuất thần hoàn hồn: "A, vẫn ổn." Bàn chân trong chăn giật giật, kỳ thật chăn trên giường rất dày, nhưng thân thể cô không đủ ấm, đã nằm nửa ngày chân vẫn lạnh lẽo.Sau đó bên cạnh phát ra động tĩnh, chăn trên người động đậy, một cánh tay vươn tới đem Giản Như Như ôm vào lòng: "Lạnh thì dựa vào anh.”Thân thể Giản Như Như cứng đờ không nhúc nhích, hô hấp bất tri bất giác nhẹ đi.Dường như cảm giác được sự khẩn trương của cô, Tưởng Phong trong ở bóng tối nói: "Đừng sợ, anh chỉ ôm, không làm gì cả.” Nói xong hai chân Giản Như Như bỗng nhiên bị kẹp lấy, bàn chân lạnh lẽo dán chặt vào bụng bắp chân người anh."Sao chân lại lạnh như vậy?""A, là không đủ ấm." Giản Như Như xấu hổ đỏ mặt, muốn thu chân lại, nhưng lại luyến tiếc ấm áp, hơn nữa còn đang bị kẹp rắn chắc! "Anh đủ ấm." Tưởng Phong nói.À! Nói như thế thì cô biết tiếp lời thế nào đây, chẳng lẽ lại hướng anh dựng ngón tay cái?"Sau này ngủ đều ôm em, như vậy sẽ không lạnh nữa.""À."Cả người Tưởng Phong quả thật rất ấm áp, Giản Như Như cảm thấy cả người mình đều bị ấm áp vây quanh, mùa đông giống như ôm một cái lò sưởi, thoải mái chết đi được, càng thêm luyến tiếc.Cuối cùng ngẫm lại dù sao cũng là vợ chồng, người đàn ông của mình sao có thể có ý không tốt, cô liền an tâm nằm trong lòng Tưởng Phong híp mắt, tay cũng không thành thật đặt lên người anh.“Đừng nhúc nhích!” Tưởng Phong trốn tránh lưng rụt lại né tránh tay cô, Giản Như Như bất mãn: "Làm sao vậy?" Dựa vào cái gì anh có thể ôm, còn cô thì không thể sờ?Tưởng Phong: "! " Trầm mặc một hồi, chủ động giữ tay Giản Như Như đặt lên thắt lưng mình, Giản Như rì rầm vài tiếng tay còn cố ý di chuyển không ngừng trên thắt lưng.Tưởng Phong cắn răng chịu đựng, chốc lát sau liền cảm giác quần áo của mình bị xốc lên, một bàn tay nhỏ bé mềm mại như bông dán lên làn da nóng bỏng của mình.Giản Như Như s* s**ng lung tung trên thắt lưng anh, cảm giác được đường cong eo rắn chắc cùng cơ bắp phồng lên dưới tay, không cần nhìn cũng biết là tám khối cơ bụng, nhưng phía trên có một số chỗ hình như không được trơn nhẵn, giống như có vết sẹo."Trên người anh có vết thương sao?" Giản Như Như tò mò hỏi.Tưởng Phong nhắm mắt ừ một tiếng, Giản Như Như không nghe ra người không thích hợp, tay vẫn không thành thật sờ một hồi, quả nhiên sờ được vài vết sẹo lồi lõm..