Một đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại…
Chương 24: Chương 24
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Cả ba người đàn ông đều ngồi chờ nhưng đến tận ngày hôm sau Dương Họa Y mới tỉnh dậy.Lâu lắm rồi cô mới có thể ngủ một giấc ngon và an toàn đến như vậy.Vì thế tâm trạng của cô đã tốt lên rất nhiều, sức khỏe cũng khá lên không ít.Cô mở cửa phòng định bước ra thì bỗng có tận ba con gấu nằm đổ gục lên chân cô.Dương Họa Y cúi xuống nhìn.Thì ra là ba ông chú này đã ngồi chờ cô cả đêm ở đây.Trên bàn vẫn còn bày thức ăn từ hôm qua vẫn chưa cất.- Chú Vũ...!Chú Hạo...!Chú Lâm...!Cô khẽ lay mấy người này nhưng họ không chịu dậy, vẫn còn say giấc nồng.Đột nhiên Dương Thiên Vũ ôm chặt lấy chân cô, miệng nói nhảm:- Bé con à...!Cháu đừng đi mà...!Ở đây các chú sẽ lo cho cháu đầy đủ...!sẽ nuôi cháu hết đời mà...!Dương Họa Y nhìn kĩ.À thì ra là mơ ngủ.Nhưng cô muốn đi cũng không được vì một bên chân đã bị ôm chặt cứng rồi.Chợt lại thêm một bàn tay nữa ôm chặt nốt bên chân còn lại của cô.- Bảo bối...!Em đừng chia tay với anh được không?...!Anh sai rồi mà...!Bảo bối...!Dương Họa Y thở dài xoa trán.Đường hoàng là đại ca xã hội đen lừng danh lại có một ngày mơ ngủ ôm lấy chân cháu gái rồi van xin người yêu trong mơ đừng bỏ mình đi.Chắc ông chú Dương Thiên Hạo này thất tình hơi nhiều rồi.Lúc này có duy nhất mình Dương Thiên Lâm là thức dậy.Do công việc nên thức khuya dậy sớm đã là thói quen của anh rồi.Đôi mắt ngơ ngác hết nhìn cô lại nhìn hai con người bê tha ở dưới chân cô.- Tiểu Y dậy rồi hả?...!Chuyện gì đang xảy ra đây?...!- Chú dậy đúng lúc lắm! GIúp cháu chụp lại cảnh này rồi gỡ chân ra cho cháu với!- Chờ chú chút...!Dương Thiên Lâm nhanh chóng đứng dậy lấy điện thoại ghi lại khoảnh khắc nghìn năm có một này rồi giúp Dương Họa Y gỡ chân ra khỏi hai đôi tay lực lưỡng kia.- Hình như chú Vũ có máy in nhỉ? Cháu nghịch một chút liệu có việc gì không?- Nếu cháu đụng vào chắc không sao đâu! Cháu định làm gì?- Cháu muốn in mấy tấm ảnh này ra rồi photo thành nhiều cái khác rồi dán khắp nhà!- Ý tưởng hay! Đi! Chú làm cùng cháu!Một lúc sau hai con người kia mới tỉnh dậy.Họ ngơ ngác nhìn quanh ngôi nhà của mình.Mớ ảnh dìm được treo khắp nơi trong nhà rồi ra tận ngoài cửa.Cả hai vội luống cuống đi thu dọn sợ đứa cháu gái yêu dấu nhìn thấy cảnh này.- Chú Vũ với chú Hạo đang làm gì vậy ạ?- À, hai chú đang dọn dẹp ấy mà...!- Hai người vội giấu mấy tấm ảnh ra sau lưng.- Hai chú đang giấu cháu cái gì thế ạ? - Dương Họa Y giả vờ hỏi.- Đâu có...!chú đâu có giấu gì đâu...!- À, cháu có cái này hay lắm nè, hai chú có muốn xem không?- Có...!có chứ...!Dương Họa Y lấy điện thoại ra cho hai người họ xem.Mặt cả hai dần đỏ đến tận mang tai.Trong điện thoại là một chiếc video quay lại cảnh hai người ôm chặt lấy chân cô hết dụi lại nói mớ trông thật buồn cười.- À chú Vũ, xấp giấy trong máy in của chú hết rồi! Cháu định thay giấy mới cho chú nhưng thấy trong nhà hết giấy rồi nên tẹo nữa chú đi mua giúp cháu nhé!- Giấy in...!Không lẽ...!- Là cháu bảo chú Lâm treo giúp cháu đó!Dương Thiên Vũ với Dương Thiên Hạo phải á khẩu trước cô cháu gái nghịch ngợm này.- Tiểu Y thật là...!Chú bảo dán mấy cái này đẹp hơn mà...!Ủa, hai người dậy hồi nào vậy?Dương Thiên Lâm vẫn đang mải mê với công việc treo ảnh này mà không để ý hai ánh mắt sắp sửa muốn giết ngưòi đang dán chặt lên người mình.- Dương...!Thiên...!Lâm...!Mày chết với bọn anh rồi!Sau câu nói đầy sát khí đó là một màn rượt đuổi không hồi kết diễn ra trong căn hộ lớn.- Là do Tiểu Y bày ra mà em có biết gì đâu?- Nhưng rõ ràng mày có thể từ chối nó cơ mà!- Mày cũng là người "góp ý" cho mấy hình ảnh mất thể diện của bọn anh mà!- Ủa sao hai người cứ nhằm vào em là sao vậy? Tiểu Y là người nghĩ ra cái trò này mà sao hai người lại không mắng nó?- Còn dám đổ lỗi lên đầu con bé à? Con bé nó còn nhỏ, nghịch là chuyện bình thường! Còn mày không khuyên can nó thì thôi lại còn tiếp tay cho nó nữa!- Nó còn nhỏ gì nữa hả? Tính ra năm nay con bé đã 25 tuổi rồi! Bé bỏng gì nữa?...!- Mày im đi! Cho dù nó có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa nó vẫn là cháu mình, là tổ tông nhỏ duy nhất của họ Dương.Nếu mày muốn ý kiến nữa thì đi gặp ông bà tổ tiên luôn đi...!Dương Họa Y đứng một góc xem không nhịn được mà bật cười.Đã lâu lắm rồi cô không được cuới một cách đầy vui vẻ và thoải mái như này.Tuy là ba ông chú này chuyên cãi nhau, đánh nhau chỉ vì một đứa cháu nhỏ nhưng lúc nào cũng đem lại cho cô cảm giác vui vẻ, hạnh phúc...!- Mấy chú không dừng là cháu đi treo tiếp đấy nhé!Cuối cùng Dương Họa Y vẫn phải lên tiếng để giải quyết trận chiến này.- Nể tiểu bảo bối bọn anh mới tha cho mày đấy! Lần sau cấm nghịch như vậy nghe chưa?- Em biết rồi!....
Cả ba người đàn ông đều ngồi chờ nhưng đến tận ngày hôm sau Dương Họa Y mới tỉnh dậy.
Lâu lắm rồi cô mới có thể ngủ một giấc ngon và an toàn đến như vậy.
Vì thế tâm trạng của cô đã tốt lên rất nhiều, sức khỏe cũng khá lên không ít.
Cô mở cửa phòng định bước ra thì bỗng có tận ba con gấu nằm đổ gục lên chân cô.
Dương Họa Y cúi xuống nhìn.
Thì ra là ba ông chú này đã ngồi chờ cô cả đêm ở đây.
Trên bàn vẫn còn bày thức ăn từ hôm qua vẫn chưa cất.
- Chú Vũ...!Chú Hạo...!Chú Lâm...!
Cô khẽ lay mấy người này nhưng họ không chịu dậy, vẫn còn say giấc nồng.
Đột nhiên Dương Thiên Vũ ôm chặt lấy chân cô, miệng nói nhảm:
- Bé con à...!Cháu đừng đi mà...!Ở đây các chú sẽ lo cho cháu đầy đủ...!sẽ nuôi cháu hết đời mà...!
Dương Họa Y nhìn kĩ.
À thì ra là mơ ngủ.
Nhưng cô muốn đi cũng không được vì một bên chân đã bị ôm chặt cứng rồi.
Chợt lại thêm một bàn tay nữa ôm chặt nốt bên chân còn lại của cô.
- Bảo bối...!Em đừng chia tay với anh được không?...!Anh sai rồi mà...!Bảo bối...!
Dương Họa Y thở dài xoa trán.
Đường hoàng là đại ca xã hội đen lừng danh lại có một ngày mơ ngủ ôm lấy chân cháu gái rồi van xin người yêu trong mơ đừng bỏ mình đi.
Chắc ông chú Dương Thiên Hạo này thất tình hơi nhiều rồi.
Lúc này có duy nhất mình Dương Thiên Lâm là thức dậy.
Do công việc nên thức khuya dậy sớm đã là thói quen của anh rồi.
Đôi mắt ngơ ngác hết nhìn cô lại nhìn hai con người bê tha ở dưới chân cô.
- Tiểu Y dậy rồi hả?...!Chuyện gì đang xảy ra đây?...!
- Chú dậy đúng lúc lắm! GIúp cháu chụp lại cảnh này rồi gỡ chân ra cho cháu với!
- Chờ chú chút...!
Dương Thiên Lâm nhanh chóng đứng dậy lấy điện thoại ghi lại khoảnh khắc nghìn năm có một này rồi giúp Dương Họa Y gỡ chân ra khỏi hai đôi tay lực lưỡng kia.
- Hình như chú Vũ có máy in nhỉ? Cháu nghịch một chút liệu có việc gì không?
- Nếu cháu đụng vào chắc không sao đâu! Cháu định làm gì?
- Cháu muốn in mấy tấm ảnh này ra rồi photo thành nhiều cái khác rồi dán khắp nhà!
- Ý tưởng hay! Đi! Chú làm cùng cháu!
Một lúc sau hai con người kia mới tỉnh dậy.
Họ ngơ ngác nhìn quanh ngôi nhà của mình.
Mớ ảnh dìm được treo khắp nơi trong nhà rồi ra tận ngoài cửa.
Cả hai vội luống cuống đi thu dọn sợ đứa cháu gái yêu dấu nhìn thấy cảnh này.
- Chú Vũ với chú Hạo đang làm gì vậy ạ?
- À, hai chú đang dọn dẹp ấy mà...!- Hai người vội giấu mấy tấm ảnh ra sau lưng.
- Hai chú đang giấu cháu cái gì thế ạ? - Dương Họa Y giả vờ hỏi.
- Đâu có...!chú đâu có giấu gì đâu...!
- À, cháu có cái này hay lắm nè, hai chú có muốn xem không?
- Có...!có chứ...!
Dương Họa Y lấy điện thoại ra cho hai người họ xem.
Mặt cả hai dần đỏ đến tận mang tai.
Trong điện thoại là một chiếc video quay lại cảnh hai người ôm chặt lấy chân cô hết dụi lại nói mớ trông thật buồn cười.
- À chú Vũ, xấp giấy trong máy in của chú hết rồi! Cháu định thay giấy mới cho chú nhưng thấy trong nhà hết giấy rồi nên tẹo nữa chú đi mua giúp cháu nhé!
- Giấy in...!Không lẽ...!
- Là cháu bảo chú Lâm treo giúp cháu đó!
Dương Thiên Vũ với Dương Thiên Hạo phải á khẩu trước cô cháu gái nghịch ngợm này.
- Tiểu Y thật là...!Chú bảo dán mấy cái này đẹp hơn mà...!Ủa, hai người dậy hồi nào vậy?
Dương Thiên Lâm vẫn đang mải mê với công việc treo ảnh này mà không để ý hai ánh mắt sắp sửa muốn giết ngưòi đang dán chặt lên người mình.
- Dương...!Thiên...!Lâm...!Mày chết với bọn anh rồi!
Sau câu nói đầy sát khí đó là một màn rượt đuổi không hồi kết diễn ra trong căn hộ lớn.
- Là do Tiểu Y bày ra mà em có biết gì đâu?
- Nhưng rõ ràng mày có thể từ chối nó cơ mà!
- Mày cũng là người "góp ý" cho mấy hình ảnh mất thể diện của bọn anh mà!
- Ủa sao hai người cứ nhằm vào em là sao vậy? Tiểu Y là người nghĩ ra cái trò này mà sao hai người lại không mắng nó?
- Còn dám đổ lỗi lên đầu con bé à? Con bé nó còn nhỏ, nghịch là chuyện bình thường! Còn mày không khuyên can nó thì thôi lại còn tiếp tay cho nó nữa!
- Nó còn nhỏ gì nữa hả? Tính ra năm nay con bé đã 25 tuổi rồi! Bé bỏng gì nữa?...!
- Mày im đi! Cho dù nó có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa nó vẫn là cháu mình, là tổ tông nhỏ duy nhất của họ Dương.
Nếu mày muốn ý kiến nữa thì đi gặp ông bà tổ tiên luôn đi...!
Dương Họa Y đứng một góc xem không nhịn được mà bật cười.
Đã lâu lắm rồi cô không được cuới một cách đầy vui vẻ và thoải mái như này.
Tuy là ba ông chú này chuyên cãi nhau, đánh nhau chỉ vì một đứa cháu nhỏ nhưng lúc nào cũng đem lại cho cô cảm giác vui vẻ, hạnh phúc...!
- Mấy chú không dừng là cháu đi treo tiếp đấy nhé!
Cuối cùng Dương Họa Y vẫn phải lên tiếng để giải quyết trận chiến này.
- Nể tiểu bảo bối bọn anh mới tha cho mày đấy! Lần sau cấm nghịch như vậy nghe chưa?
- Em biết rồi!....
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Cả ba người đàn ông đều ngồi chờ nhưng đến tận ngày hôm sau Dương Họa Y mới tỉnh dậy.Lâu lắm rồi cô mới có thể ngủ một giấc ngon và an toàn đến như vậy.Vì thế tâm trạng của cô đã tốt lên rất nhiều, sức khỏe cũng khá lên không ít.Cô mở cửa phòng định bước ra thì bỗng có tận ba con gấu nằm đổ gục lên chân cô.Dương Họa Y cúi xuống nhìn.Thì ra là ba ông chú này đã ngồi chờ cô cả đêm ở đây.Trên bàn vẫn còn bày thức ăn từ hôm qua vẫn chưa cất.- Chú Vũ...!Chú Hạo...!Chú Lâm...!Cô khẽ lay mấy người này nhưng họ không chịu dậy, vẫn còn say giấc nồng.Đột nhiên Dương Thiên Vũ ôm chặt lấy chân cô, miệng nói nhảm:- Bé con à...!Cháu đừng đi mà...!Ở đây các chú sẽ lo cho cháu đầy đủ...!sẽ nuôi cháu hết đời mà...!Dương Họa Y nhìn kĩ.À thì ra là mơ ngủ.Nhưng cô muốn đi cũng không được vì một bên chân đã bị ôm chặt cứng rồi.Chợt lại thêm một bàn tay nữa ôm chặt nốt bên chân còn lại của cô.- Bảo bối...!Em đừng chia tay với anh được không?...!Anh sai rồi mà...!Bảo bối...!Dương Họa Y thở dài xoa trán.Đường hoàng là đại ca xã hội đen lừng danh lại có một ngày mơ ngủ ôm lấy chân cháu gái rồi van xin người yêu trong mơ đừng bỏ mình đi.Chắc ông chú Dương Thiên Hạo này thất tình hơi nhiều rồi.Lúc này có duy nhất mình Dương Thiên Lâm là thức dậy.Do công việc nên thức khuya dậy sớm đã là thói quen của anh rồi.Đôi mắt ngơ ngác hết nhìn cô lại nhìn hai con người bê tha ở dưới chân cô.- Tiểu Y dậy rồi hả?...!Chuyện gì đang xảy ra đây?...!- Chú dậy đúng lúc lắm! GIúp cháu chụp lại cảnh này rồi gỡ chân ra cho cháu với!- Chờ chú chút...!Dương Thiên Lâm nhanh chóng đứng dậy lấy điện thoại ghi lại khoảnh khắc nghìn năm có một này rồi giúp Dương Họa Y gỡ chân ra khỏi hai đôi tay lực lưỡng kia.- Hình như chú Vũ có máy in nhỉ? Cháu nghịch một chút liệu có việc gì không?- Nếu cháu đụng vào chắc không sao đâu! Cháu định làm gì?- Cháu muốn in mấy tấm ảnh này ra rồi photo thành nhiều cái khác rồi dán khắp nhà!- Ý tưởng hay! Đi! Chú làm cùng cháu!Một lúc sau hai con người kia mới tỉnh dậy.Họ ngơ ngác nhìn quanh ngôi nhà của mình.Mớ ảnh dìm được treo khắp nơi trong nhà rồi ra tận ngoài cửa.Cả hai vội luống cuống đi thu dọn sợ đứa cháu gái yêu dấu nhìn thấy cảnh này.- Chú Vũ với chú Hạo đang làm gì vậy ạ?- À, hai chú đang dọn dẹp ấy mà...!- Hai người vội giấu mấy tấm ảnh ra sau lưng.- Hai chú đang giấu cháu cái gì thế ạ? - Dương Họa Y giả vờ hỏi.- Đâu có...!chú đâu có giấu gì đâu...!- À, cháu có cái này hay lắm nè, hai chú có muốn xem không?- Có...!có chứ...!Dương Họa Y lấy điện thoại ra cho hai người họ xem.Mặt cả hai dần đỏ đến tận mang tai.Trong điện thoại là một chiếc video quay lại cảnh hai người ôm chặt lấy chân cô hết dụi lại nói mớ trông thật buồn cười.- À chú Vũ, xấp giấy trong máy in của chú hết rồi! Cháu định thay giấy mới cho chú nhưng thấy trong nhà hết giấy rồi nên tẹo nữa chú đi mua giúp cháu nhé!- Giấy in...!Không lẽ...!- Là cháu bảo chú Lâm treo giúp cháu đó!Dương Thiên Vũ với Dương Thiên Hạo phải á khẩu trước cô cháu gái nghịch ngợm này.- Tiểu Y thật là...!Chú bảo dán mấy cái này đẹp hơn mà...!Ủa, hai người dậy hồi nào vậy?Dương Thiên Lâm vẫn đang mải mê với công việc treo ảnh này mà không để ý hai ánh mắt sắp sửa muốn giết ngưòi đang dán chặt lên người mình.- Dương...!Thiên...!Lâm...!Mày chết với bọn anh rồi!Sau câu nói đầy sát khí đó là một màn rượt đuổi không hồi kết diễn ra trong căn hộ lớn.- Là do Tiểu Y bày ra mà em có biết gì đâu?- Nhưng rõ ràng mày có thể từ chối nó cơ mà!- Mày cũng là người "góp ý" cho mấy hình ảnh mất thể diện của bọn anh mà!- Ủa sao hai người cứ nhằm vào em là sao vậy? Tiểu Y là người nghĩ ra cái trò này mà sao hai người lại không mắng nó?- Còn dám đổ lỗi lên đầu con bé à? Con bé nó còn nhỏ, nghịch là chuyện bình thường! Còn mày không khuyên can nó thì thôi lại còn tiếp tay cho nó nữa!- Nó còn nhỏ gì nữa hả? Tính ra năm nay con bé đã 25 tuổi rồi! Bé bỏng gì nữa?...!- Mày im đi! Cho dù nó có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa nó vẫn là cháu mình, là tổ tông nhỏ duy nhất của họ Dương.Nếu mày muốn ý kiến nữa thì đi gặp ông bà tổ tiên luôn đi...!Dương Họa Y đứng một góc xem không nhịn được mà bật cười.Đã lâu lắm rồi cô không được cuới một cách đầy vui vẻ và thoải mái như này.Tuy là ba ông chú này chuyên cãi nhau, đánh nhau chỉ vì một đứa cháu nhỏ nhưng lúc nào cũng đem lại cho cô cảm giác vui vẻ, hạnh phúc...!- Mấy chú không dừng là cháu đi treo tiếp đấy nhé!Cuối cùng Dương Họa Y vẫn phải lên tiếng để giải quyết trận chiến này.- Nể tiểu bảo bối bọn anh mới tha cho mày đấy! Lần sau cấm nghịch như vậy nghe chưa?- Em biết rồi!....