"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.
Chương 600
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Diệp Chấn Hà cau mày, nói: “Mau nói chuyện này là thế nào?” “Hiện tại vẫn chưa rõ tình hình cụ thể, nghe nói cậu chủ dùng vũ khí đánh gẫy răng cháu của Viên Tùng Quân phó cục trưởng phân cục đường sắt...” Diệp Hiền nói lại một lượt những gì mà mình nghe ngóng được, tất cả mọi người nghe vậy đều tỏ vẻ khinh thường ra mặt, người còn chưa thấy đâu đã gây chuyện được ngay. Nào phải là cậu lớn của nhà này về, mà là đứa chỉ giỏi gây chuyện quay về thì có. “Hừ, cái thứ chỉ biết gây chuyện, cái ngữ này quay về thì có tác dụng gì cơ chứ!”, bà cụ Thẩm lạnh lùng lên tiếng. “Bà dì nói đúng ạ, còn chưa về tới nhà, đã gây chuyện rồi, thật đúng đồ gây hoạ!”, người phụ nữ xinh đẹp này tên Thẩm Man Vân, người rất được lòng bà cụ Thẩm. “Hừ, dùng vũ khí đánh người, tôi thấy cũng phải ngồi tù nửa năm, tránh sau này trở về nhà không coi ai ra gì!” Người đàn ông trung niên này chính là em trai út của Thẩm Thiên Quỳnh – Thẩm Quảng Binh, người giữ vị trí cao trong sản nghiệp nhà họ Diệp. Mấy người cùng hùa nhau châm chọc, đều là người bên nhà Thẩm Thiên Quỳnh, còn mấy người phụ nữ bên nhà họ Diệp mặc dù cũng tức ra mặt. Nhưng không nói ra, dù gì Diệp Phàm cũng là người nhà họ Diệp, có gây ra chuyện đi nữa thì cũng vẫn là người một nhà. Diệp Chấn Hà nghe mấy lời châm chọc này nhưng cũng tỏ ra vô cảm, dường như người đang bị nói không phải cháu nội ông ta. Nhà họ Diệp bây giờ sóng gió liên miên. Bên ngoài thì có em trai ruột của ông cụ – Diệp Chấn Đình, cũng muốn tranh quyền làm chủ gia tộc. Bên trong thì có Thẩm Thiên Quỳnh đứng đầu người nhà họ Thẩm, cũng muốn đứng ra khống chế ông cụ nắm mọi quyền hành trong nhà họ Diệp. Thế nhưng, cũng vì Diệp Chấn Đình, nên Thẩm Thiên Quỳnh người đứng đầu nhà họ Thẩm mới không dám quá tự phụ. Mọi chuyện này xảy ra cũng chỉ vì bởi bên nhánh nhà ông cụ giờ chỉ còn lại đúng hai người đàn ông! Đúng lúc này, mọi tiếng xì xào bàn tán chợt im bặt khi thấy Chu Tình từ bên ngoài đi vào. Người bên nhà họ Thẩm nhìn thấy Chu Tình, ai nấy cũng cau mày, ánh mắt có vài phần kiêng nể. “Bố, mẹ...”, Chu Tình đi tới, điềm đạm cúi chào. “Hừ, Chu Tình, chuyện con trai lớn của con là thế nào?” “Vừa mới về tới thủ đô đã gây ra chuyện rồi, loại người như vậy làm sao có thể điều hành nhà họ Diệp!”, Thẩm Thiên Quỳnh lạnh lùng nói, không thèm giữ chút thể diện cho con dâu. Chu Tình cũng không để ý, đáp lại: “Mẹ, việc này mẹ không cần phải nhọc lòng, Tiểu Phàm sẽ bình an trở về!” “Hừ!” Thẩm Thiên Quỳnh ừ hử một tiếng: “Cái thứ rác rưởi chuyên gây chuyện ấy thì không chèo chống được nhà họ Diệp, cho dù nó có là cháu đích tôn đi nữa!” “Sẽ không làm mẹ thất vọng đâu ạ!” Thái độ bình thản của Chu Tình đã khiến Thẩm Thiên Quỳnh cảm thấy bực bội trong lòng, vì bà cụ có cảm giác như đánh vào bị bông, không có tác dụng gì. Sống tới ngần này tuổi, nên bà cụ cũng rất biết điều chỉnh cảm xúc, mặt bà cụ sẽ không bao giờ biến sắc kể cả núi Thái Sơn có đổ ngay trước mắt.
Diệp Chấn Hà cau mày, nói: “Mau nói chuyện này là thế nào?”
“Hiện tại vẫn chưa rõ tình hình cụ thể, nghe nói cậu chủ dùng vũ khí đánh gẫy răng cháu của Viên Tùng Quân phó cục trưởng phân cục đường sắt...”
Diệp Hiền nói lại một lượt những gì mà mình nghe ngóng được, tất cả mọi người nghe vậy đều tỏ vẻ khinh thường ra mặt, người còn chưa thấy đâu đã gây chuyện được ngay.
Nào phải là cậu lớn của nhà này về, mà là đứa chỉ giỏi gây chuyện quay về thì có.
“Hừ, cái thứ chỉ biết gây chuyện, cái ngữ này quay về thì có tác dụng gì cơ chứ!”, bà cụ Thẩm lạnh lùng lên tiếng.
“Bà dì nói đúng ạ, còn chưa về tới nhà, đã gây chuyện rồi, thật đúng đồ gây hoạ!”, người phụ nữ xinh đẹp này tên Thẩm Man Vân, người rất được lòng bà cụ Thẩm.
“Hừ, dùng vũ khí đánh người, tôi thấy cũng phải ngồi tù nửa năm, tránh sau này trở về nhà không coi ai ra gì!”
Người đàn ông trung niên này chính là em trai út của Thẩm Thiên Quỳnh – Thẩm Quảng Binh, người giữ vị trí cao trong sản nghiệp nhà họ Diệp.
Mấy người cùng hùa nhau châm chọc, đều là người bên nhà Thẩm Thiên Quỳnh, còn mấy người phụ nữ bên nhà họ Diệp mặc dù cũng tức ra mặt.
Nhưng không nói ra, dù gì Diệp Phàm cũng là người nhà họ Diệp, có gây ra chuyện đi nữa thì cũng vẫn là người một nhà.
Diệp Chấn Hà nghe mấy lời châm chọc này nhưng cũng tỏ ra vô cảm, dường như người đang bị nói không phải cháu nội ông ta.
Nhà họ Diệp bây giờ sóng gió liên miên.
Bên ngoài thì có em trai ruột của ông cụ – Diệp Chấn Đình, cũng muốn tranh quyền làm chủ gia tộc.
Bên trong thì có Thẩm Thiên Quỳnh đứng đầu người nhà họ Thẩm, cũng muốn đứng ra khống chế ông cụ nắm mọi quyền hành trong nhà họ Diệp.
Thế nhưng, cũng vì Diệp Chấn Đình, nên Thẩm Thiên Quỳnh người đứng đầu nhà họ Thẩm mới không dám quá tự phụ.
Mọi chuyện này xảy ra cũng chỉ vì bởi bên nhánh nhà ông cụ giờ chỉ còn lại đúng hai người đàn ông!
Đúng lúc này, mọi tiếng xì xào bàn tán chợt im bặt khi thấy Chu Tình từ bên ngoài đi vào.
Người bên nhà họ Thẩm nhìn thấy Chu Tình, ai nấy cũng cau mày, ánh mắt có vài phần kiêng nể.
“Bố, mẹ...”, Chu Tình đi tới, điềm đạm cúi chào.
“Hừ, Chu Tình, chuyện con trai lớn của con là thế nào?”
“Vừa mới về tới thủ đô đã gây ra chuyện rồi, loại người như vậy làm sao có thể điều hành nhà họ Diệp!”, Thẩm Thiên Quỳnh lạnh lùng nói, không thèm giữ chút thể diện cho con dâu.
Chu Tình cũng không để ý, đáp lại: “Mẹ, việc này mẹ không cần phải nhọc lòng, Tiểu Phàm sẽ bình an trở về!”
“Hừ!”
Thẩm Thiên Quỳnh ừ hử một tiếng: “Cái thứ rác rưởi chuyên gây chuyện ấy thì không chèo chống được nhà họ Diệp, cho dù nó có là cháu đích tôn đi nữa!”
“Sẽ không làm mẹ thất vọng đâu ạ!”
Thái độ bình thản của Chu Tình đã khiến Thẩm Thiên Quỳnh cảm thấy bực bội trong lòng, vì bà cụ có cảm giác như đánh vào bị bông, không có tác dụng gì.
Sống tới ngần này tuổi, nên bà cụ cũng rất biết điều chỉnh cảm xúc, mặt bà cụ sẽ không bao giờ biến sắc kể cả núi Thái Sơn có đổ ngay trước mắt.
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Diệp Chấn Hà cau mày, nói: “Mau nói chuyện này là thế nào?” “Hiện tại vẫn chưa rõ tình hình cụ thể, nghe nói cậu chủ dùng vũ khí đánh gẫy răng cháu của Viên Tùng Quân phó cục trưởng phân cục đường sắt...” Diệp Hiền nói lại một lượt những gì mà mình nghe ngóng được, tất cả mọi người nghe vậy đều tỏ vẻ khinh thường ra mặt, người còn chưa thấy đâu đã gây chuyện được ngay. Nào phải là cậu lớn của nhà này về, mà là đứa chỉ giỏi gây chuyện quay về thì có. “Hừ, cái thứ chỉ biết gây chuyện, cái ngữ này quay về thì có tác dụng gì cơ chứ!”, bà cụ Thẩm lạnh lùng lên tiếng. “Bà dì nói đúng ạ, còn chưa về tới nhà, đã gây chuyện rồi, thật đúng đồ gây hoạ!”, người phụ nữ xinh đẹp này tên Thẩm Man Vân, người rất được lòng bà cụ Thẩm. “Hừ, dùng vũ khí đánh người, tôi thấy cũng phải ngồi tù nửa năm, tránh sau này trở về nhà không coi ai ra gì!” Người đàn ông trung niên này chính là em trai út của Thẩm Thiên Quỳnh – Thẩm Quảng Binh, người giữ vị trí cao trong sản nghiệp nhà họ Diệp. Mấy người cùng hùa nhau châm chọc, đều là người bên nhà Thẩm Thiên Quỳnh, còn mấy người phụ nữ bên nhà họ Diệp mặc dù cũng tức ra mặt. Nhưng không nói ra, dù gì Diệp Phàm cũng là người nhà họ Diệp, có gây ra chuyện đi nữa thì cũng vẫn là người một nhà. Diệp Chấn Hà nghe mấy lời châm chọc này nhưng cũng tỏ ra vô cảm, dường như người đang bị nói không phải cháu nội ông ta. Nhà họ Diệp bây giờ sóng gió liên miên. Bên ngoài thì có em trai ruột của ông cụ – Diệp Chấn Đình, cũng muốn tranh quyền làm chủ gia tộc. Bên trong thì có Thẩm Thiên Quỳnh đứng đầu người nhà họ Thẩm, cũng muốn đứng ra khống chế ông cụ nắm mọi quyền hành trong nhà họ Diệp. Thế nhưng, cũng vì Diệp Chấn Đình, nên Thẩm Thiên Quỳnh người đứng đầu nhà họ Thẩm mới không dám quá tự phụ. Mọi chuyện này xảy ra cũng chỉ vì bởi bên nhánh nhà ông cụ giờ chỉ còn lại đúng hai người đàn ông! Đúng lúc này, mọi tiếng xì xào bàn tán chợt im bặt khi thấy Chu Tình từ bên ngoài đi vào. Người bên nhà họ Thẩm nhìn thấy Chu Tình, ai nấy cũng cau mày, ánh mắt có vài phần kiêng nể. “Bố, mẹ...”, Chu Tình đi tới, điềm đạm cúi chào. “Hừ, Chu Tình, chuyện con trai lớn của con là thế nào?” “Vừa mới về tới thủ đô đã gây ra chuyện rồi, loại người như vậy làm sao có thể điều hành nhà họ Diệp!”, Thẩm Thiên Quỳnh lạnh lùng nói, không thèm giữ chút thể diện cho con dâu. Chu Tình cũng không để ý, đáp lại: “Mẹ, việc này mẹ không cần phải nhọc lòng, Tiểu Phàm sẽ bình an trở về!” “Hừ!” Thẩm Thiên Quỳnh ừ hử một tiếng: “Cái thứ rác rưởi chuyên gây chuyện ấy thì không chèo chống được nhà họ Diệp, cho dù nó có là cháu đích tôn đi nữa!” “Sẽ không làm mẹ thất vọng đâu ạ!” Thái độ bình thản của Chu Tình đã khiến Thẩm Thiên Quỳnh cảm thấy bực bội trong lòng, vì bà cụ có cảm giác như đánh vào bị bông, không có tác dụng gì. Sống tới ngần này tuổi, nên bà cụ cũng rất biết điều chỉnh cảm xúc, mặt bà cụ sẽ không bao giờ biến sắc kể cả núi Thái Sơn có đổ ngay trước mắt.