Một đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại…

Chương 106

Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 106: Tâm của Dương Họa Y hoàr nguội lạnh rồi Người nói chuyện ly hôn trước là người không muốn ly hôn anh, sa cũng là cô (?), người ép cô cầu xin anh cũng là anh không ly hôr Bây giờ anh lại nhẹ nhàng nói ra chuyện ly hôn, anh xem cô là gì? Đồ chơi sao? Khốn nạn? Trước giờ tôi chưa bao giờ nói mình là người tốt.” Anh nhẹ Sao vậy. Đừng nói là bây giọng hỏi giờ yêu tôi rồi, không muốn ly hôn? “Mỗi người ở nhà họ Nhan d tư cách chất vấn tôi, nhưng Cô đỏ mắt \c, nhìn bộ dạng đáng thương này thật làm người khác đau lòng Anh nheo mắt, tiến gần đến môi cô, nhưng không hôn xuống, chỉ dừng lại ở đó, nhìn thằng cô, nói: “Dương Họa Y. cô có biết không? Nhìn dáng vẻ bây giờ của cô như thề đã yêu tôi rồi vậy, yêu đến không thể kiềm chế Cô chớp mắt, nước mắt lăn dài trên gò má Cô kiêt hân lên, chủ động môi mình vào môi anh Không ngờ người luôn bị động trước chuyện này lại làm ra hành động như vậy, Nhan Từ Khuynh sửng sốt vài giây, có điều cũng chỉ là vài giây, ani đồi khách thành chủ, sau đó mạ đè cô lên bức tường lạnh lẽo, hoa xa lạ trên người anÏ Mùi nướ làm cô rất bi ai, cô nhìn người đàn ông đang tàn sát bừa bãi trên người cô, thật muốn vào lúc này anh giải thích một câu, thật sự anh không làm gì cả, ©hi là gặp dịp thì chơi, xã giao mà thé Nhưng anh không nói, cái gì c không nói ê Họa Y như bị dao ở dữ dội, như vừa tỉnh từ cơn mơ. Đầy anh ra nhặt chiếc áo sơ mi trê quả nhiên, trên áo có những vết son cùng màu Một giây này, có thể người ta vực thẳm d*c v*ng rơ đang tù hồ băng Hai mắt Dương Họa Y đỏ bừng, cô dùng sức đầy anh ra, khóc lóc nói “Lãm Quân anh thật bẩn.” Chạm vào người khác rồi lại chạm Vào cô, thật kinh tởm. Thật sự rất kính tởm…. Anh xem cô là gì, đồ chơi sao? “Tôi bẩn?” Động tác của anh dừng lại, d*c v*ng trong mắt tiêu tan, chỉ còn lại tỉ lạnh lẽo: “Cô cho rắng Hạ Huy Thành thì sạch sẽ sao?” “Đúng, anh ấy còn sạch sẽ hơn anh trăm lần, hơn vạn lần!” “Người phụ nữ ngu ngốc, Hạ Huy Thành thích chơi những đồ cấm ky, khẩu vị còn nặng hơn tôi.” Nhan Từ Khuynh chế nhạo nói bên tai cô: “Nhiều nhất $eni tôi cũng chỉ chơi phụ nữ, còn anh ta thích chơi các em gái. Dương Họa Y không suy nghĩ quá lâu xem rốt cuộc anh muốn ám chỉ cái gì, chẳng qua cô cảm thấy nói như vậy Vượt qua lẽ thường, khiến người ta cảm thầy buồn nôn Cô chán ghét nhìn anh: “Nhan Từ Khuynh, chửi bới người khác như vậy thật sự không có gì hay đâu “Dương Họa Y, cô tốt thật ấy.” Anh híp mất, hơi thở nguy hiểm thoáng chốc tràn ngập cả căn phòng: “Cô đừng quên, rốt cuộc cô là người phụ nữ của ai, khi đó cô đã đồng ý với tôi €huyện gì, cô quên hết rồi sao?” Ảnh mắt của anh 1g ng ng u ám, động t trên tay cũng dùng thêm sức muốn lưu lại dấu ấn thuộc về mình trên thân thể người phụ nữ này Không chút tình cảm lại chạm đến Sự tuyệt vọng cực hạn của Dương Họa Y: “Không muốn! Tôi không muốn! Nhan Từ Khuynh anh đừng chạm vào tôi!” Thời điểm không hề rung động, l*m t*nh kiểu này, cö chỉ có thể nói với chính mình, đây chỉ là việc trao đổi lợi Nhưng bây giờ, cô đã rung động l*m t*nh mà không có tình cảm chỉ càng khiến cho lòng cô càng lúc càng đau đớn. Dương Họa Y không nhịn được khóc thành tiếng: “Tôi không muốn bàn tay bần thiu đã chạm vào người phụ nữ khác của anh lại chạm vào tôi!” Cô giấy giụa, rồi khóc, anh hôn lên khuôn mặt đều là những giọt nước mắt mặn chát của cô. Nhan Từ Khuynh ngẩng đầu nhìn cô, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, Giả bộ khinh miệt mà trào phúng nói thành dáng vẻ nhỏ bé đáng yêu này cho ai nhìn vậy? Dương Họa Y, mới vừa rồi, không phải cô còn dính sát tới đòi ôm ấp yêu thương sao?” à tôi không biết tự trọng, là tôi không biết tự tự trọng không được sao?” Là cô không biết tự trọng, biết rõ là thứ không thuộc về mình, nhưng vận không nhịn được mà rung động với anh Lời cô nói làm cho thân thể anh cứng đờ.

Chương 106:

 

Tâm của Dương Họa Y hoàr nguội lạnh rồi Người nói chuyện ly hôn trước là người không muốn ly hôn anh, sa cũng là cô (?), người ép cô cầu xin anh cũng là anh không ly hôr Bây giờ anh lại nhẹ nhàng nói ra chuyện ly hôn, anh xem cô là gì? Đồ chơi sao?

 

Khốn nạn? Trước giờ tôi chưa bao giờ nói mình là người tốt.”

 

Anh nhẹ Sao vậy. Đừng nói là bây giọng hỏi giờ yêu tôi rồi, không muốn ly hôn?

 

“Mỗi người ở nhà họ Nhan d tư cách chất vấn tôi, nhưng Cô đỏ mắt \c, nhìn bộ dạng đáng thương này thật làm người khác đau lòng Anh nheo mắt, tiến gần đến môi cô, nhưng không hôn xuống, chỉ dừng lại ở đó, nhìn thằng cô, nói: “Dương Họa Y.

 

cô có biết không? Nhìn dáng vẻ bây giờ của cô như thề đã yêu tôi rồi vậy, yêu đến không thể kiềm chế Cô chớp mắt, nước mắt lăn dài trên gò má Cô kiêt hân lên, chủ động môi mình vào môi anh Không ngờ người luôn bị động trước chuyện này lại làm ra hành động như vậy, Nhan Từ Khuynh sửng sốt vài giây, có điều cũng chỉ là vài giây, ani đồi khách thành chủ, sau đó mạ đè cô lên bức tường lạnh lẽo, hoa xa lạ trên người anÏ Mùi nướ làm cô rất bi ai, cô nhìn người đàn ông đang tàn sát bừa bãi trên người cô, thật muốn vào lúc này anh giải thích một câu, thật sự anh không làm gì cả, ©hi là gặp dịp thì chơi, xã giao mà thé Nhưng anh không nói, cái gì c không nói ê Họa Y như bị dao ở dữ dội, như vừa tỉnh từ cơn mơ. Đầy anh ra nhặt chiếc áo sơ mi trê quả nhiên, trên áo có những vết son cùng màu Một giây này, có thể người ta vực thẳm d*c v*ng rơ đang tù hồ băng Hai mắt Dương Họa Y đỏ bừng, cô dùng sức đầy anh ra, khóc lóc nói “Lãm Quân anh thật bẩn.”

 

Chạm vào người khác rồi lại chạm Vào cô, thật kinh tởm. Thật sự rất kính tởm…. Anh xem cô là gì, đồ chơi sao?

 

“Tôi bẩn?” Động tác của anh dừng lại, d*c v*ng trong mắt tiêu tan, chỉ còn lại tỉ lạnh lẽo: “Cô cho rắng Hạ Huy Thành thì sạch sẽ sao?”

 

“Đúng, anh ấy còn sạch sẽ hơn anh trăm lần, hơn vạn lần!”

 

“Người phụ nữ ngu ngốc, Hạ Huy Thành thích chơi những đồ cấm ky, khẩu vị còn nặng hơn tôi.”

 

Nhan Từ Khuynh chế nhạo nói bên tai cô: “Nhiều nhất $eni tôi cũng chỉ chơi phụ nữ, còn anh ta thích chơi các em gái.

 

Dương Họa Y không suy nghĩ quá lâu xem rốt cuộc anh muốn ám chỉ cái gì, chẳng qua cô cảm thấy nói như vậy Vượt qua lẽ thường, khiến người ta cảm thầy buồn nôn Cô chán ghét nhìn anh: “Nhan Từ Khuynh, chửi bới người khác như vậy thật sự không có gì hay đâu “Dương Họa Y, cô tốt thật ấy.”

 

Anh híp mất, hơi thở nguy hiểm thoáng chốc tràn ngập cả căn phòng: “Cô đừng quên, rốt cuộc cô là người phụ nữ của ai, khi đó cô đã đồng ý với tôi €huyện gì, cô quên hết rồi sao?”

 

Ảnh mắt của anh 1g ng ng u ám, động t trên tay cũng dùng thêm sức muốn lưu lại dấu ấn thuộc về mình trên thân thể người phụ nữ này Không chút tình cảm lại chạm đến Sự tuyệt vọng cực hạn của Dương Họa Y: “Không muốn! Tôi không muốn!

 

Nhan Từ Khuynh anh đừng chạm vào tôi!”

 

Thời điểm không hề rung động, l*m t*nh kiểu này, cö chỉ có thể nói với chính mình, đây chỉ là việc trao đổi lợi Nhưng bây giờ, cô đã rung động l*m t*nh mà không có tình cảm chỉ càng khiến cho lòng cô càng lúc càng đau đớn.

 

Dương Họa Y không nhịn được khóc thành tiếng: “Tôi không muốn bàn tay bần thiu đã chạm vào người phụ nữ khác của anh lại chạm vào tôi!”

 

Cô giấy giụa, rồi khóc, anh hôn lên khuôn mặt đều là những giọt nước mắt mặn chát của cô.

 

Nhan Từ Khuynh ngẩng đầu nhìn cô, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, Giả bộ khinh miệt mà trào phúng nói thành dáng vẻ nhỏ bé đáng yêu này cho ai nhìn vậy? Dương Họa Y, mới vừa rồi, không phải cô còn dính sát tới đòi ôm ấp yêu thương sao?”

 

à tôi không biết tự trọng, là tôi không biết tự tự trọng không được sao?”

 

Là cô không biết tự trọng, biết rõ là thứ không thuộc về mình, nhưng vận không nhịn được mà rung động với anh Lời cô nói làm cho thân thể anh cứng đờ.

Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 106: Tâm của Dương Họa Y hoàr nguội lạnh rồi Người nói chuyện ly hôn trước là người không muốn ly hôn anh, sa cũng là cô (?), người ép cô cầu xin anh cũng là anh không ly hôr Bây giờ anh lại nhẹ nhàng nói ra chuyện ly hôn, anh xem cô là gì? Đồ chơi sao? Khốn nạn? Trước giờ tôi chưa bao giờ nói mình là người tốt.” Anh nhẹ Sao vậy. Đừng nói là bây giọng hỏi giờ yêu tôi rồi, không muốn ly hôn? “Mỗi người ở nhà họ Nhan d tư cách chất vấn tôi, nhưng Cô đỏ mắt \c, nhìn bộ dạng đáng thương này thật làm người khác đau lòng Anh nheo mắt, tiến gần đến môi cô, nhưng không hôn xuống, chỉ dừng lại ở đó, nhìn thằng cô, nói: “Dương Họa Y. cô có biết không? Nhìn dáng vẻ bây giờ của cô như thề đã yêu tôi rồi vậy, yêu đến không thể kiềm chế Cô chớp mắt, nước mắt lăn dài trên gò má Cô kiêt hân lên, chủ động môi mình vào môi anh Không ngờ người luôn bị động trước chuyện này lại làm ra hành động như vậy, Nhan Từ Khuynh sửng sốt vài giây, có điều cũng chỉ là vài giây, ani đồi khách thành chủ, sau đó mạ đè cô lên bức tường lạnh lẽo, hoa xa lạ trên người anÏ Mùi nướ làm cô rất bi ai, cô nhìn người đàn ông đang tàn sát bừa bãi trên người cô, thật muốn vào lúc này anh giải thích một câu, thật sự anh không làm gì cả, ©hi là gặp dịp thì chơi, xã giao mà thé Nhưng anh không nói, cái gì c không nói ê Họa Y như bị dao ở dữ dội, như vừa tỉnh từ cơn mơ. Đầy anh ra nhặt chiếc áo sơ mi trê quả nhiên, trên áo có những vết son cùng màu Một giây này, có thể người ta vực thẳm d*c v*ng rơ đang tù hồ băng Hai mắt Dương Họa Y đỏ bừng, cô dùng sức đầy anh ra, khóc lóc nói “Lãm Quân anh thật bẩn.” Chạm vào người khác rồi lại chạm Vào cô, thật kinh tởm. Thật sự rất kính tởm…. Anh xem cô là gì, đồ chơi sao? “Tôi bẩn?” Động tác của anh dừng lại, d*c v*ng trong mắt tiêu tan, chỉ còn lại tỉ lạnh lẽo: “Cô cho rắng Hạ Huy Thành thì sạch sẽ sao?” “Đúng, anh ấy còn sạch sẽ hơn anh trăm lần, hơn vạn lần!” “Người phụ nữ ngu ngốc, Hạ Huy Thành thích chơi những đồ cấm ky, khẩu vị còn nặng hơn tôi.” Nhan Từ Khuynh chế nhạo nói bên tai cô: “Nhiều nhất $eni tôi cũng chỉ chơi phụ nữ, còn anh ta thích chơi các em gái. Dương Họa Y không suy nghĩ quá lâu xem rốt cuộc anh muốn ám chỉ cái gì, chẳng qua cô cảm thấy nói như vậy Vượt qua lẽ thường, khiến người ta cảm thầy buồn nôn Cô chán ghét nhìn anh: “Nhan Từ Khuynh, chửi bới người khác như vậy thật sự không có gì hay đâu “Dương Họa Y, cô tốt thật ấy.” Anh híp mất, hơi thở nguy hiểm thoáng chốc tràn ngập cả căn phòng: “Cô đừng quên, rốt cuộc cô là người phụ nữ của ai, khi đó cô đã đồng ý với tôi €huyện gì, cô quên hết rồi sao?” Ảnh mắt của anh 1g ng ng u ám, động t trên tay cũng dùng thêm sức muốn lưu lại dấu ấn thuộc về mình trên thân thể người phụ nữ này Không chút tình cảm lại chạm đến Sự tuyệt vọng cực hạn của Dương Họa Y: “Không muốn! Tôi không muốn! Nhan Từ Khuynh anh đừng chạm vào tôi!” Thời điểm không hề rung động, l*m t*nh kiểu này, cö chỉ có thể nói với chính mình, đây chỉ là việc trao đổi lợi Nhưng bây giờ, cô đã rung động l*m t*nh mà không có tình cảm chỉ càng khiến cho lòng cô càng lúc càng đau đớn. Dương Họa Y không nhịn được khóc thành tiếng: “Tôi không muốn bàn tay bần thiu đã chạm vào người phụ nữ khác của anh lại chạm vào tôi!” Cô giấy giụa, rồi khóc, anh hôn lên khuôn mặt đều là những giọt nước mắt mặn chát của cô. Nhan Từ Khuynh ngẩng đầu nhìn cô, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, Giả bộ khinh miệt mà trào phúng nói thành dáng vẻ nhỏ bé đáng yêu này cho ai nhìn vậy? Dương Họa Y, mới vừa rồi, không phải cô còn dính sát tới đòi ôm ấp yêu thương sao?” à tôi không biết tự trọng, là tôi không biết tự tự trọng không được sao?” Là cô không biết tự trọng, biết rõ là thứ không thuộc về mình, nhưng vận không nhịn được mà rung động với anh Lời cô nói làm cho thân thể anh cứng đờ.

Chương 106