Một đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại…
Chương 112
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 112: Trước đây sao cô lại không phát hiện sự dịu dàng của anh có bao nhiêu giả dối, bây giờ nhìn lại, biểu cảm của anh lạnh lùng cứng rắn, bản thân còn lún sâu không lối thoát. “Vậy cô nói xem, làm sao mới tính là thú vị?” Tay anh luồn vào vạt áo cô, làm bộ muốn c** q**n áo: “Cô mang thai thật à?” “Không có.” Cô giữ chặt tay anh. Ánh mắt anh quét khắp mặt cô, chú ý từng biểu cảm của cô. “Thật sự không mang thai?” “Anh đã không tin tôi, còn hỏi tôi làm gì. Anh nhẫn nại giải thích: “Theo như tính cách hồ đồ này của cô, tôi đoán, rốt cuộc có mang thai hay không, hiện tại cô cũng không thể trả lời chính xác.” Dương Họa Y siết chặt nắm đấm, đúng vậy, thật sự cô không thể chắc chắn, nhưng cô không muốn thừa nhận. Nhan Từ Khuynh, người đàn ông này, thật sự chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn thấu cô. Nghĩ đến việc bản thân như biến thành con rối mặc người điều khiển, bị anh đưa vào cạm bẫy dịu dàng, nhưng anh chỉ đứng ngoài lạnh lùng xem kịch, lòng cô đau nhói. Cô tức tối nói: “Đúng vậy, tôi không chắc rốt cuộc bản thân có mang thai không. Nhưng có một chuyện khác, tôi vô cùng chắc chắn.” Nhìn chằm chằm mắt anh, cô nói từng câu từng từ: “Cứ cho là thật sự mang thai rồi, tôi cũng sẽ không sinh đứa bé này.” Vốn Nhan Từ Khuynh không phải người tính tình dễ chịu, anh bị chọc giận: “Việc này không tới lượt cô quyết định, nếu thật sự mang thai, cô không muốn cũng phải sinh.” Anh giữ chặt tay cô, thô bạo kéo cô đi. Cô không thể tránh thoát: “Anh đưa tôi đi đâu?” Anh lạnh giọng: “Bệnh viện!” Theo quy trình xét nghiệm máu, đợi kết quả. Không biết Nhan Từ Khuynh nói gì với bác sĩ, lúc kết luận, vậy mà bác sĩ lại bảo Nhan Từ Khuynh vào một mình. Dương Họa Y tức đến giậm chân, Nhan Từ Khuynh vĩnh viễn ngang ngạnh như vậy, dù cho cô có mang thai hay không thì vẫn là thân thể của cô, anh dựa vào đâu không cho cô nghe? Không biết bác sĩ nói gì với anh, lúc anh đi ra, sắc mặt anh rất khó chịu. Nhìn sắc mặt anh, cô hừ khẽ. Dương Họa Y chau mày đi đến trước mặt anh, hỏi: “Có phải tôi không mang thai, chỉ là đau dạ dày thôi đúng không?” Anh không nói, im lặng nhìn cô. “Anh nói đi, rốt cuộc tôi có mang thai không?” “Cô hy vọng không mang thai đến như vậy?” Ánh mắt của anh sắc bén đáng sợ, khí thế bức người.
Chương 112:
Trước đây sao cô lại không phát hiện sự dịu dàng của anh có bao nhiêu giả dối, bây giờ nhìn lại, biểu cảm của anh lạnh lùng cứng rắn, bản thân còn lún sâu không lối thoát.
“Vậy cô nói xem, làm sao mới tính là thú vị?” Tay anh luồn vào vạt áo cô, làm bộ muốn c** q**n áo: “Cô mang thai thật à?”
“Không có.”
Cô giữ chặt tay anh.
Ánh mắt anh quét khắp mặt cô, chú ý từng biểu cảm của cô.
“Thật sự không mang thai?”
“Anh đã không tin tôi, còn hỏi tôi làm gì.
Anh nhẫn nại giải thích: “Theo như tính cách hồ đồ này của cô, tôi đoán, rốt cuộc có mang thai hay không, hiện tại cô cũng không thể trả lời chính xác.”
Dương Họa Y siết chặt nắm đấm, đúng vậy, thật sự cô không thể chắc chắn, nhưng cô không muốn thừa nhận.
Nhan Từ Khuynh, người đàn ông này, thật sự chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn thấu cô.
Nghĩ đến việc bản thân như biến thành con rối mặc người điều khiển, bị anh đưa vào cạm bẫy dịu dàng, nhưng anh chỉ đứng ngoài lạnh lùng xem kịch, lòng cô đau nhói.
Cô tức tối nói: “Đúng vậy, tôi không chắc rốt cuộc bản thân có mang thai không.
Nhưng có một chuyện khác, tôi vô cùng chắc chắn.”
Nhìn chằm chằm mắt anh, cô nói từng câu từng từ: “Cứ cho là thật sự mang thai rồi, tôi cũng sẽ không sinh đứa bé này.”
Vốn Nhan Từ Khuynh không phải người tính tình dễ chịu, anh bị chọc giận: “Việc này không tới lượt cô quyết định, nếu thật sự mang thai, cô không muốn cũng phải sinh.”
Anh giữ chặt tay cô, thô bạo kéo cô đi.
Cô không thể tránh thoát: “Anh đưa tôi đi đâu?”
Anh lạnh giọng: “Bệnh viện!”
Theo quy trình xét nghiệm máu, đợi kết quả.
Không biết Nhan Từ Khuynh nói gì với bác sĩ, lúc kết luận, vậy mà bác sĩ lại bảo Nhan Từ Khuynh vào một mình.
Dương Họa Y tức đến giậm chân, Nhan Từ Khuynh vĩnh viễn ngang ngạnh như vậy, dù cho cô có mang thai hay không thì vẫn là thân thể của cô, anh dựa vào đâu không cho cô nghe?
Không biết bác sĩ nói gì với anh, lúc anh đi ra, sắc mặt anh rất khó chịu.
Nhìn sắc mặt anh, cô hừ khẽ. Dương Họa Y chau mày đi đến trước mặt anh, hỏi: “Có phải tôi không mang thai, chỉ là đau dạ dày thôi đúng không?”
Anh không nói, im lặng nhìn cô.
“Anh nói đi, rốt cuộc tôi có mang thai không?”
“Cô hy vọng không mang thai đến như vậy?”
Ánh mắt của anh sắc bén đáng sợ, khí thế bức người.
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 112: Trước đây sao cô lại không phát hiện sự dịu dàng của anh có bao nhiêu giả dối, bây giờ nhìn lại, biểu cảm của anh lạnh lùng cứng rắn, bản thân còn lún sâu không lối thoát. “Vậy cô nói xem, làm sao mới tính là thú vị?” Tay anh luồn vào vạt áo cô, làm bộ muốn c** q**n áo: “Cô mang thai thật à?” “Không có.” Cô giữ chặt tay anh. Ánh mắt anh quét khắp mặt cô, chú ý từng biểu cảm của cô. “Thật sự không mang thai?” “Anh đã không tin tôi, còn hỏi tôi làm gì. Anh nhẫn nại giải thích: “Theo như tính cách hồ đồ này của cô, tôi đoán, rốt cuộc có mang thai hay không, hiện tại cô cũng không thể trả lời chính xác.” Dương Họa Y siết chặt nắm đấm, đúng vậy, thật sự cô không thể chắc chắn, nhưng cô không muốn thừa nhận. Nhan Từ Khuynh, người đàn ông này, thật sự chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn thấu cô. Nghĩ đến việc bản thân như biến thành con rối mặc người điều khiển, bị anh đưa vào cạm bẫy dịu dàng, nhưng anh chỉ đứng ngoài lạnh lùng xem kịch, lòng cô đau nhói. Cô tức tối nói: “Đúng vậy, tôi không chắc rốt cuộc bản thân có mang thai không. Nhưng có một chuyện khác, tôi vô cùng chắc chắn.” Nhìn chằm chằm mắt anh, cô nói từng câu từng từ: “Cứ cho là thật sự mang thai rồi, tôi cũng sẽ không sinh đứa bé này.” Vốn Nhan Từ Khuynh không phải người tính tình dễ chịu, anh bị chọc giận: “Việc này không tới lượt cô quyết định, nếu thật sự mang thai, cô không muốn cũng phải sinh.” Anh giữ chặt tay cô, thô bạo kéo cô đi. Cô không thể tránh thoát: “Anh đưa tôi đi đâu?” Anh lạnh giọng: “Bệnh viện!” Theo quy trình xét nghiệm máu, đợi kết quả. Không biết Nhan Từ Khuynh nói gì với bác sĩ, lúc kết luận, vậy mà bác sĩ lại bảo Nhan Từ Khuynh vào một mình. Dương Họa Y tức đến giậm chân, Nhan Từ Khuynh vĩnh viễn ngang ngạnh như vậy, dù cho cô có mang thai hay không thì vẫn là thân thể của cô, anh dựa vào đâu không cho cô nghe? Không biết bác sĩ nói gì với anh, lúc anh đi ra, sắc mặt anh rất khó chịu. Nhìn sắc mặt anh, cô hừ khẽ. Dương Họa Y chau mày đi đến trước mặt anh, hỏi: “Có phải tôi không mang thai, chỉ là đau dạ dày thôi đúng không?” Anh không nói, im lặng nhìn cô. “Anh nói đi, rốt cuộc tôi có mang thai không?” “Cô hy vọng không mang thai đến như vậy?” Ánh mắt của anh sắc bén đáng sợ, khí thế bức người.