Một đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại…
Chương 126
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 126: “Nhan Từ Khuynh, là ai? Là ai làm! Là ai hại tôi!” Dương Họa Y vội vàng lắc tay anh. Nhưng anh lại dùng một tay ném cô xuống đất, anh nhìn cô từ trên cao như đang nhìn một thứ rác rưởi thấp kém: “Dương Họa Y, cô thật rẻ mạt.” Anh cho rằng, ít ra cô sẽ nói thật với anh. Nhưng cô lại đùn đẩy cho người khác, nói người khác hãm hại cô. Hãm hại? Ha, đây quả thật là truyện cười lớn nhất trên đời. Trong video, cô tự mình gọi taxi, tự mình tới khách sạn. Hạ Huy Thành cũng không cần hỏi bất kỳ ai đã tìm được số phòng của cô. Đây mà là hãm hại ư? Đây rõ ràng là một cuộc hẹn hò mà cả hai bên đều tình nguyện. Rõ ràng cô có uống rượu, thần chí hơi mơ hồ nhưng chắc chắn không thể say đến nỗi ngay cả người đàn ông đang ôm mình là ai cô cũng không biết. Trong căn phòng đó, hai người họ hôn nhau, ôm nhau, c** q**n áo… Mọi chuyện đều tự nhiên đến vậy mà Dương Họa Y vẫn có mặt mũi nói có người hãm hại cô? “Là ai? Nhan Từ Khuynh, rốt cuộc là ai nói với anh? Rốt cuộc là ai?” Dương Họa Y cầm tay anh, trong mắt tràn đầy nước mắt: “Người đó bỏ thuốc tôi, là người đó giăng bẫy tôi.” Một cái tát tát lên mặt cô. “Bốp” một tiếng, vang dội chói tai. “Dương Họa Y, cô thật không biết xấu hổ.” Vẻ mặt anh dữ tợn, rất muốn b*p ch*t người phụ nữ trước mặt này. Nhưng anh ngại bẩn, ngay cả đụng vào cô một chút thôi anh đã cảm thấy ghê tởm rồi. Anh lấy USB ra, ném xuống trước mặt có. Dương Họa Y run rẩy nhặt USB lên, nắm chặt trong lòng bàn tay. Quả nhiên là có người cố ý giăng bẫy… Cô không biết trong USB này có chứa gì, nhưng cô biết, đó chắc chắn là chứng cứ ‘thiết thực”, khiến cô hết đường chối cãi. “Anh chẳng tin tưởng tôi chút nào sao?” Cô nhìn anh với đôi mắt đẫm nước mắt, mang theo một tia hy vọng cuối cùng. Mà anh lại hời hợt phá hủy tia hy vọng cuối cùng ấy của cô: “Cô xứng đáng để tôi tin tưởng sao?” Trái tim cô, đã hoàn toàn nguội lạnh. Lý trí nói cho cô biết, chuyện này không thể để lâu, nếu không, nhà họ Hạ và nhà họ Dường sẽ đều bị ảnh hưởng. Cô chỉ có thể mệt mỏi giải thích với anh: “Lan Châu uống say nên tôi tới quán bar đón cô ấy. Có ba người đàn ông đã bỏ thuốc tôi…” Cô cắn chặt môi dưới, bỏ xuống tự tôn nói với anh: “Hạ Huy Thành không chạm Vào tôi.” “Không chạm vào cô? Là tôi mù hay là cô mù rồi?” Nhan Từ Khuynh cười mỉa, quăng mấy tấm hình vào mặt cô. Trong hình, cô và Hạ Huy Thành không một mảnh vải ôm chặt nhau. Hạ Huy Thành hôn khắp cơ thể cô, cô say mê nhắm đôi mắt lại…
Chương 126:
“Nhan Từ Khuynh, là ai? Là ai làm! Là ai hại tôi!” Dương Họa Y vội vàng lắc tay anh.
Nhưng anh lại dùng một tay ném cô xuống đất, anh nhìn cô từ trên cao như đang nhìn một thứ rác rưởi thấp kém: “Dương Họa Y, cô thật rẻ mạt.”
Anh cho rằng, ít ra cô sẽ nói thật với anh.
Nhưng cô lại đùn đẩy cho người khác, nói người khác hãm hại cô.
Hãm hại?
Ha, đây quả thật là truyện cười lớn nhất trên đời.
Trong video, cô tự mình gọi taxi, tự mình tới khách sạn.
Hạ Huy Thành cũng không cần hỏi bất kỳ ai đã tìm được số phòng của cô. Đây mà là hãm hại ư? Đây rõ ràng là một cuộc hẹn hò mà cả hai bên đều tình nguyện.
Rõ ràng cô có uống rượu, thần chí hơi mơ hồ nhưng chắc chắn không thể say đến nỗi ngay cả người đàn ông đang ôm mình là ai cô cũng không biết.
Trong căn phòng đó, hai người họ hôn nhau, ôm nhau, c** q**n áo… Mọi chuyện đều tự nhiên đến vậy mà Dương Họa Y vẫn có mặt mũi nói có người hãm hại cô?
“Là ai? Nhan Từ Khuynh, rốt cuộc là ai nói với anh? Rốt cuộc là ai?” Dương Họa Y cầm tay anh, trong mắt tràn đầy nước mắt: “Người đó bỏ thuốc tôi, là người đó giăng bẫy tôi.”
Một cái tát tát lên mặt cô.
“Bốp” một tiếng, vang dội chói tai.
“Dương Họa Y, cô thật không biết xấu hổ.” Vẻ mặt anh dữ tợn, rất muốn b*p ch*t người phụ nữ trước mặt này.
Nhưng anh ngại bẩn, ngay cả đụng vào cô một chút thôi anh đã cảm thấy ghê tởm rồi.
Anh lấy USB ra, ném xuống trước mặt có.
Dương Họa Y run rẩy nhặt USB lên, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Quả nhiên là có người cố ý giăng bẫy…
Cô không biết trong USB này có chứa gì, nhưng cô biết, đó chắc chắn là chứng cứ ‘thiết thực”, khiến cô hết đường chối cãi.
“Anh chẳng tin tưởng tôi chút nào sao?” Cô nhìn anh với đôi mắt đẫm nước mắt, mang theo một tia hy vọng cuối cùng.
Mà anh lại hời hợt phá hủy tia hy vọng cuối cùng ấy của cô: “Cô xứng đáng để tôi tin tưởng sao?”
Trái tim cô, đã hoàn toàn nguội lạnh.
Lý trí nói cho cô biết, chuyện này không thể để lâu, nếu không, nhà họ Hạ và nhà họ Dường sẽ đều bị ảnh hưởng. Cô chỉ có thể mệt mỏi giải thích với anh: “Lan Châu uống say nên tôi tới quán bar đón cô ấy. Có ba người đàn ông đã bỏ thuốc tôi…”
Cô cắn chặt môi dưới, bỏ xuống tự tôn nói với anh: “Hạ Huy Thành không chạm Vào tôi.”
“Không chạm vào cô? Là tôi mù hay là cô mù rồi?” Nhan Từ Khuynh cười mỉa, quăng mấy tấm hình vào mặt cô.
Trong hình, cô và Hạ Huy Thành không một mảnh vải ôm chặt nhau. Hạ Huy Thành hôn khắp cơ thể cô, cô say mê nhắm đôi mắt lại…
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 126: “Nhan Từ Khuynh, là ai? Là ai làm! Là ai hại tôi!” Dương Họa Y vội vàng lắc tay anh. Nhưng anh lại dùng một tay ném cô xuống đất, anh nhìn cô từ trên cao như đang nhìn một thứ rác rưởi thấp kém: “Dương Họa Y, cô thật rẻ mạt.” Anh cho rằng, ít ra cô sẽ nói thật với anh. Nhưng cô lại đùn đẩy cho người khác, nói người khác hãm hại cô. Hãm hại? Ha, đây quả thật là truyện cười lớn nhất trên đời. Trong video, cô tự mình gọi taxi, tự mình tới khách sạn. Hạ Huy Thành cũng không cần hỏi bất kỳ ai đã tìm được số phòng của cô. Đây mà là hãm hại ư? Đây rõ ràng là một cuộc hẹn hò mà cả hai bên đều tình nguyện. Rõ ràng cô có uống rượu, thần chí hơi mơ hồ nhưng chắc chắn không thể say đến nỗi ngay cả người đàn ông đang ôm mình là ai cô cũng không biết. Trong căn phòng đó, hai người họ hôn nhau, ôm nhau, c** q**n áo… Mọi chuyện đều tự nhiên đến vậy mà Dương Họa Y vẫn có mặt mũi nói có người hãm hại cô? “Là ai? Nhan Từ Khuynh, rốt cuộc là ai nói với anh? Rốt cuộc là ai?” Dương Họa Y cầm tay anh, trong mắt tràn đầy nước mắt: “Người đó bỏ thuốc tôi, là người đó giăng bẫy tôi.” Một cái tát tát lên mặt cô. “Bốp” một tiếng, vang dội chói tai. “Dương Họa Y, cô thật không biết xấu hổ.” Vẻ mặt anh dữ tợn, rất muốn b*p ch*t người phụ nữ trước mặt này. Nhưng anh ngại bẩn, ngay cả đụng vào cô một chút thôi anh đã cảm thấy ghê tởm rồi. Anh lấy USB ra, ném xuống trước mặt có. Dương Họa Y run rẩy nhặt USB lên, nắm chặt trong lòng bàn tay. Quả nhiên là có người cố ý giăng bẫy… Cô không biết trong USB này có chứa gì, nhưng cô biết, đó chắc chắn là chứng cứ ‘thiết thực”, khiến cô hết đường chối cãi. “Anh chẳng tin tưởng tôi chút nào sao?” Cô nhìn anh với đôi mắt đẫm nước mắt, mang theo một tia hy vọng cuối cùng. Mà anh lại hời hợt phá hủy tia hy vọng cuối cùng ấy của cô: “Cô xứng đáng để tôi tin tưởng sao?” Trái tim cô, đã hoàn toàn nguội lạnh. Lý trí nói cho cô biết, chuyện này không thể để lâu, nếu không, nhà họ Hạ và nhà họ Dường sẽ đều bị ảnh hưởng. Cô chỉ có thể mệt mỏi giải thích với anh: “Lan Châu uống say nên tôi tới quán bar đón cô ấy. Có ba người đàn ông đã bỏ thuốc tôi…” Cô cắn chặt môi dưới, bỏ xuống tự tôn nói với anh: “Hạ Huy Thành không chạm Vào tôi.” “Không chạm vào cô? Là tôi mù hay là cô mù rồi?” Nhan Từ Khuynh cười mỉa, quăng mấy tấm hình vào mặt cô. Trong hình, cô và Hạ Huy Thành không một mảnh vải ôm chặt nhau. Hạ Huy Thành hôn khắp cơ thể cô, cô say mê nhắm đôi mắt lại…