Một đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại…

Chương 153

Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 153: “Được, tôi không nói nữa, vậy đổi lại là anh nói đi. Cô suy nghĩ rất rõ ràng: “Tôi không tin, anh tới Bệnh Viện chỉ vì chăm sóc tôi, nói đi, anh rốt cuộc muốn như thế nào, tôi sẽ phối hợp với anh, giúp anh nhanh chóng chơi đùa một chút.” Lời anh nói, cô vẫn còn nhớ rõ. Khi cô cầu xin anh đừng rút vốn của công ty nhà họ Dường, anh từng nói, đợi anh chơi chán rồi, đương nhiên sẽ kết thúc. Chơi đùa, hai chữ này như một thanh kiếm bén nhọn đâm vào lòng anh, những lời nói lúc trước như bị phản chú mà bắn ngược lại vào người mình. “Em thật sự đừng nói nữa, em càng nói càng không đúng nữa rồi!“ Anh thật sự muốn chăm sóc cô thật tốt, bù đắp lại cho cô mà thôi. Anh giống như người bị thương vậy, bộ dạng vô cùng yếu ớt. Người thực sự bị thương là mình cơ mà, anh ta dựa vào đâu mà tỏ vẻ yếu ớt? Dương Họa Y cắn xuống một cái, bàn tay chỉ dừng ở bên môi của cô kia bị cô tức giận cắn chặt, anh lập tức đứng yên, để tùy cô phát tiết. Mãi cho đến khi chảy máu, trên môi cô còn dính hai giọt máu của anh. Một chút hấp dẫn, một chút bi thương. Nhan Từ Khuynh cũng không hề để ý tới vết thương trên tay mình, chỉ nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Phát tiết đủ rồi? Nếu vẫn chưa đủ, em còn có thể tiếp tục.” Anh đưa một bàn tay khác tới trước mặt cô, vừa thâm tình lại vừa thản nhiên. Chỉ cần cô hả giận, mấy chuyện này có là gì chứ. Cô bực bội đẩy bàn tay đang đặt trước mặt mình của anh ra, nhìn lòng bàn tay đang chảy máu của anh, trong lòng đau xót, nhưng vẫn cố gắng giữ vững cảm xúc của mình, không thể tỏ ra chút yếu ớt mềm lòng nào trước mặt anh: “Nhan Từ Khuynh, anh như vậy thật chẳng thú vị gì hết, tôi không phải trẻ con, không cần bày ra khổ nhục kế này.” “Vậy à” Anh cười tự giễu, hỏi ngược lại cô: “Vậy em nói xem, anh phải làm gì mới được đây?” Cô khẽ nhếch môi: “Tôi sẽ không tha thứ cho anh” Giống hệt những lời ngày đó cô đã nói với Hạ Huy Thành. Cô sẽ không tha thứ. Nhan Từ Khuynh trốn chạy một cách thảm hại. Mấy ngày sau cũng không thấy anh tới Bệnh Viện. Dương Họa Y lại mừng rỡ tự tại. Anh vừa xuất hiện, toàn bộ trái tim của cô sẽ bị anh tác động. Cô muốn khống chế bản thân, lãng quên người đàn ông này từng chút từng chút một. Dương Họa Y biết rằng cơ thể của mình cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng Nhan Từ Khuynh lại không cho cô xuất viện. Cô bị ép ở lại Bệnh Viện suốt một tháng trời. Nhưng cũng may một tháng này trôi qua vô cùng bình lặng, ít nhất không cần phải đối mặt với những chuyện khiến cho người ta đau khổ. Ngày Dương Họa Y xuất viện, Nhan Từ Khuynh đã đích thân đến đón cô. Nhan Từ Khuynh đã đổi một chiếc xe khác màu trắng.

Chương 153:

 

“Được, tôi không nói nữa, vậy đổi lại là anh nói đi.

 

Cô suy nghĩ rất rõ ràng: “Tôi không tin, anh tới Bệnh Viện chỉ vì chăm sóc tôi, nói đi, anh rốt cuộc muốn như thế nào, tôi sẽ phối hợp với anh, giúp anh nhanh chóng chơi đùa một chút.”

 

Lời anh nói, cô vẫn còn nhớ rõ.

 

Khi cô cầu xin anh đừng rút vốn của công ty nhà họ Dường, anh từng nói, đợi anh chơi chán rồi, đương nhiên sẽ kết thúc.

 

Chơi đùa, hai chữ này như một thanh kiếm bén nhọn đâm vào lòng anh, những lời nói lúc trước như bị phản chú mà bắn ngược lại vào người mình.

 

“Em thật sự đừng nói nữa, em càng nói càng không đúng nữa rồi!“ Anh thật sự muốn chăm sóc cô thật tốt, bù đắp lại cho cô mà thôi.

 

Anh giống như người bị thương vậy, bộ dạng vô cùng yếu ớt.

 

Người thực sự bị thương là mình cơ mà, anh ta dựa vào đâu mà tỏ vẻ yếu ớt?

 

Dương Họa Y cắn xuống một cái, bàn tay chỉ dừng ở bên môi của cô kia bị cô tức giận cắn chặt, anh lập tức đứng yên, để tùy cô phát tiết.

 

Mãi cho đến khi chảy máu, trên môi cô còn dính hai giọt máu của anh.

 

Một chút hấp dẫn, một chút bi thương.

 

Nhan Từ Khuynh cũng không hề để ý tới vết thương trên tay mình, chỉ nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Phát tiết đủ rồi?

 

Nếu vẫn chưa đủ, em còn có thể tiếp tục.”

 

Anh đưa một bàn tay khác tới trước mặt cô, vừa thâm tình lại vừa thản nhiên.

 

Chỉ cần cô hả giận, mấy chuyện này có là gì chứ.

 

Cô bực bội đẩy bàn tay đang đặt trước mặt mình của anh ra, nhìn lòng bàn tay đang chảy máu của anh, trong lòng đau xót, nhưng vẫn cố gắng giữ vững cảm xúc của mình, không thể tỏ ra chút yếu ớt mềm lòng nào trước mặt anh: “Nhan Từ Khuynh, anh như vậy thật chẳng thú vị gì hết, tôi không phải trẻ con, không cần bày ra khổ nhục kế này.”

 

“Vậy à” Anh cười tự giễu, hỏi ngược lại cô: “Vậy em nói xem, anh phải làm gì mới được đây?”

 

Cô khẽ nhếch môi: “Tôi sẽ không tha thứ cho anh”

 

Giống hệt những lời ngày đó cô đã nói với Hạ Huy Thành.

 

Cô sẽ không tha thứ.

 

Nhan Từ Khuynh trốn chạy một cách thảm hại.

 

Mấy ngày sau cũng không thấy anh tới Bệnh Viện.

 

Dương Họa Y lại mừng rỡ tự tại. Anh vừa xuất hiện, toàn bộ trái tim của cô sẽ bị anh tác động. Cô muốn khống chế bản thân, lãng quên người đàn ông này từng chút từng chút một.

 

Dương Họa Y biết rằng cơ thể của mình cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng Nhan Từ Khuynh lại không cho cô xuất viện. Cô bị ép ở lại Bệnh Viện suốt một tháng trời.

 

Nhưng cũng may một tháng này trôi qua vô cùng bình lặng, ít nhất không cần phải đối mặt với những chuyện khiến cho người ta đau khổ.

 

Ngày Dương Họa Y xuất viện, Nhan Từ Khuynh đã đích thân đến đón cô.

 

Nhan Từ Khuynh đã đổi một chiếc xe khác màu trắng.

Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 153: “Được, tôi không nói nữa, vậy đổi lại là anh nói đi. Cô suy nghĩ rất rõ ràng: “Tôi không tin, anh tới Bệnh Viện chỉ vì chăm sóc tôi, nói đi, anh rốt cuộc muốn như thế nào, tôi sẽ phối hợp với anh, giúp anh nhanh chóng chơi đùa một chút.” Lời anh nói, cô vẫn còn nhớ rõ. Khi cô cầu xin anh đừng rút vốn của công ty nhà họ Dường, anh từng nói, đợi anh chơi chán rồi, đương nhiên sẽ kết thúc. Chơi đùa, hai chữ này như một thanh kiếm bén nhọn đâm vào lòng anh, những lời nói lúc trước như bị phản chú mà bắn ngược lại vào người mình. “Em thật sự đừng nói nữa, em càng nói càng không đúng nữa rồi!“ Anh thật sự muốn chăm sóc cô thật tốt, bù đắp lại cho cô mà thôi. Anh giống như người bị thương vậy, bộ dạng vô cùng yếu ớt. Người thực sự bị thương là mình cơ mà, anh ta dựa vào đâu mà tỏ vẻ yếu ớt? Dương Họa Y cắn xuống một cái, bàn tay chỉ dừng ở bên môi của cô kia bị cô tức giận cắn chặt, anh lập tức đứng yên, để tùy cô phát tiết. Mãi cho đến khi chảy máu, trên môi cô còn dính hai giọt máu của anh. Một chút hấp dẫn, một chút bi thương. Nhan Từ Khuynh cũng không hề để ý tới vết thương trên tay mình, chỉ nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Phát tiết đủ rồi? Nếu vẫn chưa đủ, em còn có thể tiếp tục.” Anh đưa một bàn tay khác tới trước mặt cô, vừa thâm tình lại vừa thản nhiên. Chỉ cần cô hả giận, mấy chuyện này có là gì chứ. Cô bực bội đẩy bàn tay đang đặt trước mặt mình của anh ra, nhìn lòng bàn tay đang chảy máu của anh, trong lòng đau xót, nhưng vẫn cố gắng giữ vững cảm xúc của mình, không thể tỏ ra chút yếu ớt mềm lòng nào trước mặt anh: “Nhan Từ Khuynh, anh như vậy thật chẳng thú vị gì hết, tôi không phải trẻ con, không cần bày ra khổ nhục kế này.” “Vậy à” Anh cười tự giễu, hỏi ngược lại cô: “Vậy em nói xem, anh phải làm gì mới được đây?” Cô khẽ nhếch môi: “Tôi sẽ không tha thứ cho anh” Giống hệt những lời ngày đó cô đã nói với Hạ Huy Thành. Cô sẽ không tha thứ. Nhan Từ Khuynh trốn chạy một cách thảm hại. Mấy ngày sau cũng không thấy anh tới Bệnh Viện. Dương Họa Y lại mừng rỡ tự tại. Anh vừa xuất hiện, toàn bộ trái tim của cô sẽ bị anh tác động. Cô muốn khống chế bản thân, lãng quên người đàn ông này từng chút từng chút một. Dương Họa Y biết rằng cơ thể của mình cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng Nhan Từ Khuynh lại không cho cô xuất viện. Cô bị ép ở lại Bệnh Viện suốt một tháng trời. Nhưng cũng may một tháng này trôi qua vô cùng bình lặng, ít nhất không cần phải đối mặt với những chuyện khiến cho người ta đau khổ. Ngày Dương Họa Y xuất viện, Nhan Từ Khuynh đã đích thân đến đón cô. Nhan Từ Khuynh đã đổi một chiếc xe khác màu trắng.

Chương 153