Một đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại…

Chương 199

Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 199: Viên Vũ biết là con gái út làm sai nhưng cũng không nỡ nhìn con gái khóc đến đáng thương như vậy. Bà võ vỗ lên lưng con gái, dỗ dành cô ta. Nhưng Nhan Từ Khuynh không định bỏ qua cho cô ta một cách dễ dàng nhu vậy. Anh cong môi, cười lạnh: “Đánh thắng rồi mà lại ở đó khóc, vậy người bị cô đánh chắc phải khóc đến mức chết đi sống lại rồi.” Dương Nhã Tuyết  càng khóc dữ dội hơn làm Viên Vũ đau lòng đến chịu không nỗi. Nhưng người đối diện lại là Nhan Từ Khuynh, đến ngay cả tư cách nói chuyện tình cảm bà cũng không có. Nhìn thấy vẻ đau lòng của mẹ, Dương Họa Y giải vây cho em gái: “Nhã Tuyết  không cố tình đẩy tôi đâu, em ấy chỉ không cẩn thận đụng trúng thôi, là do bản thân tôi không đứng vững.” Nhan Từ Khuynh rũ mắt nhìn người phụ nữ trong ngực, cô nói đến mức tha thiết và thành thật đến vậy. “Thật không?” “Đương nhiên là thật rồi, em ấy đâu có lí do gì để ra tay với tôi.” Có thể thấy, cô thật sự rất để ý đến những người nhà này. Nhưng cô không hề mảy may biết được người nhà họ Dường đều xem cô như tảng đá kê chân mà thôi. Dường Hải Thiên chẳng qua chỉ muốn bán cô đi đổi lấy một mối hôn nhân tốt để củng cố sản nghiệp của nhà họ Dường. Còn cái cô em gái đang khóc lóc đáng thương ở trước mặt đã nhìn trúng chồng cô, đang tìm trăm phương ngàn kế để sáp đến gần chồng của cô. Cả cái nhà này, u ám quá rồi. Nhan Từ Khuynh trầm ngâm trong giây lát rồi mới buông một câu nhẹ tênh: “Xem ra là do tôi đã hiểu lầm rồi. Dương Nhã Tuyết  thấy vậy thì vẫn muốn giả vờ thêm một lát nữa, nhưng không đợi cô ta kịp nói gì thì Dương Họa Y đã mở miệng chặn họng trước: “Là do anh hiểu lầm rồi” Anh gật đầu, lùi bước nói: “Phải, được rồi, là lỗi của tôi.” Bầu không khí vốn đang căng thẳng cuối cùng cũng bình thường trở lại. “Cơm cũng đã ăn xong rồi, chúng ta về thôi.” Dương Họa Y nói. Cô hiểu rõ tính cách của em gái mình, không biết lại chuẩn bị nói mấy câu lung tung gì. Nhan Từ Khuynh không dễ qua mặt, nói càng nhiều thì sẽ lại sai càng nhiều. Phòng của cô cũng đã bị dọn dẹp đến trống không rồi, tối nay cũng không thiết phải ở lại để làm gì nữa. “Được, chúng ta đi thôi. Anh buông cô ra khỏi ngực, đi ở bên cạnh cô, cùng cô rời khỏi. Dương Họa Y đang bảo vệ cho Dương Nhã Tuyết  nhưng cô ta lại không hiểu được, chỉ cảm thấy cô cướp lời của cô ta vì không muốn cô ta bắt chuyện với Nhan Từ Khuynh. Một hạt giống oán hận đã lặng lẽ đã đâm chồi nảy lộc trong lòng Dương Nhã Tuyết . Suốt cả quãng đường, Dương Họa Y cũng không nói gì nhiều. Trong đầu cô vẫn luôn nghĩ đến chuyện Nhan Từ Khuynh ăn phần cơm thừa của mình. Nhan Từ Khuynh đưa cô về trang viên Lệ Thuỷ, cô vẫn luôn ngẩn ngơ. Khi vào nhà còn xém chút nữa đã đập đầu vào cánh cửa nữa. Anh phải đưa lòng bàn tay ra ngăn đầu cô lại nên cô mới không bị đụng trúng. Anh vừa mở cửa vừa hỏi cô: “Cửa còn chưa mở mà, rốt cuộc em đang nghĩ gì suốt cả đường vậy?”

Chương 199:

 

Viên Vũ biết là con gái út làm sai nhưng cũng không nỡ nhìn con gái khóc đến đáng thương như vậy.

 

Bà võ vỗ lên lưng con gái, dỗ dành cô ta.

 

Nhưng Nhan Từ Khuynh không định bỏ qua cho cô ta một cách dễ dàng nhu vậy. Anh cong môi, cười lạnh: “Đánh thắng rồi mà lại ở đó khóc, vậy người bị cô đánh chắc phải khóc đến mức chết đi sống lại rồi.”

 

Dương Nhã Tuyết  càng khóc dữ dội hơn làm Viên Vũ đau lòng đến chịu không nỗi. Nhưng người đối diện lại là Nhan Từ Khuynh, đến ngay cả tư cách nói chuyện tình cảm bà cũng không có.

 

Nhìn thấy vẻ đau lòng của mẹ, Dương Họa Y giải vây cho em gái: “Nhã Tuyết  không cố tình đẩy tôi đâu, em ấy chỉ không cẩn thận đụng trúng thôi, là do bản thân tôi không đứng vững.”

 

Nhan Từ Khuynh rũ mắt nhìn người phụ nữ trong ngực, cô nói đến mức tha thiết và thành thật đến vậy.

 

“Thật không?”

 

“Đương nhiên là thật rồi, em ấy đâu có lí do gì để ra tay với tôi.”

 

Có thể thấy, cô thật sự rất để ý đến những người nhà này. Nhưng cô không hề mảy may biết được người nhà họ Dường đều xem cô như tảng đá kê chân mà thôi.

 

Dường Hải Thiên chẳng qua chỉ muốn bán cô đi đổi lấy một mối hôn nhân tốt để củng cố sản nghiệp của nhà họ Dường.

 

Còn cái cô em gái đang khóc lóc đáng thương ở trước mặt đã nhìn trúng chồng cô, đang tìm trăm phương ngàn kế để sáp đến gần chồng của cô.

 

Cả cái nhà này, u ám quá rồi.

 

Nhan Từ Khuynh trầm ngâm trong giây lát rồi mới buông một câu nhẹ tênh: “Xem ra là do tôi đã hiểu lầm rồi.

 

Dương Nhã Tuyết  thấy vậy thì vẫn muốn giả vờ thêm một lát nữa, nhưng không đợi cô ta kịp nói gì thì Dương Họa Y đã mở miệng chặn họng trước: “Là do anh hiểu lầm rồi”

 

Anh gật đầu, lùi bước nói: “Phải, được rồi, là lỗi của tôi.”

 

Bầu không khí vốn đang căng thẳng cuối cùng cũng bình thường trở lại.

 

“Cơm cũng đã ăn xong rồi, chúng ta về thôi.” Dương Họa Y nói.

 

Cô hiểu rõ tính cách của em gái mình, không biết lại chuẩn bị nói mấy câu lung tung gì. Nhan Từ Khuynh không dễ qua mặt, nói càng nhiều thì sẽ lại sai càng nhiều.

 

Phòng của cô cũng đã bị dọn dẹp đến trống không rồi, tối nay cũng không thiết phải ở lại để làm gì nữa.

 

“Được, chúng ta đi thôi. Anh buông cô ra khỏi ngực, đi ở bên cạnh cô, cùng cô rời khỏi.

 

Dương Họa Y đang bảo vệ cho Dương Nhã Tuyết  nhưng cô ta lại không hiểu được, chỉ cảm thấy cô cướp lời của cô ta vì không muốn cô ta bắt chuyện với Nhan Từ Khuynh.

 

Một hạt giống oán hận đã lặng lẽ đã đâm chồi nảy lộc trong lòng Dương Nhã Tuyết .

 

Suốt cả quãng đường, Dương Họa Y cũng không nói gì nhiều. Trong đầu cô vẫn luôn nghĩ đến chuyện Nhan Từ Khuynh ăn phần cơm thừa của mình.

 

Nhan Từ Khuynh đưa cô về trang viên Lệ Thuỷ, cô vẫn luôn ngẩn ngơ. Khi vào nhà còn xém chút nữa đã đập đầu vào cánh cửa nữa.

 

Anh phải đưa lòng bàn tay ra ngăn đầu cô lại nên cô mới không bị đụng trúng.

 

Anh vừa mở cửa vừa hỏi cô: “Cửa còn chưa mở mà, rốt cuộc em đang nghĩ gì suốt cả đường vậy?”

Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 199: Viên Vũ biết là con gái út làm sai nhưng cũng không nỡ nhìn con gái khóc đến đáng thương như vậy. Bà võ vỗ lên lưng con gái, dỗ dành cô ta. Nhưng Nhan Từ Khuynh không định bỏ qua cho cô ta một cách dễ dàng nhu vậy. Anh cong môi, cười lạnh: “Đánh thắng rồi mà lại ở đó khóc, vậy người bị cô đánh chắc phải khóc đến mức chết đi sống lại rồi.” Dương Nhã Tuyết  càng khóc dữ dội hơn làm Viên Vũ đau lòng đến chịu không nỗi. Nhưng người đối diện lại là Nhan Từ Khuynh, đến ngay cả tư cách nói chuyện tình cảm bà cũng không có. Nhìn thấy vẻ đau lòng của mẹ, Dương Họa Y giải vây cho em gái: “Nhã Tuyết  không cố tình đẩy tôi đâu, em ấy chỉ không cẩn thận đụng trúng thôi, là do bản thân tôi không đứng vững.” Nhan Từ Khuynh rũ mắt nhìn người phụ nữ trong ngực, cô nói đến mức tha thiết và thành thật đến vậy. “Thật không?” “Đương nhiên là thật rồi, em ấy đâu có lí do gì để ra tay với tôi.” Có thể thấy, cô thật sự rất để ý đến những người nhà này. Nhưng cô không hề mảy may biết được người nhà họ Dường đều xem cô như tảng đá kê chân mà thôi. Dường Hải Thiên chẳng qua chỉ muốn bán cô đi đổi lấy một mối hôn nhân tốt để củng cố sản nghiệp của nhà họ Dường. Còn cái cô em gái đang khóc lóc đáng thương ở trước mặt đã nhìn trúng chồng cô, đang tìm trăm phương ngàn kế để sáp đến gần chồng của cô. Cả cái nhà này, u ám quá rồi. Nhan Từ Khuynh trầm ngâm trong giây lát rồi mới buông một câu nhẹ tênh: “Xem ra là do tôi đã hiểu lầm rồi. Dương Nhã Tuyết  thấy vậy thì vẫn muốn giả vờ thêm một lát nữa, nhưng không đợi cô ta kịp nói gì thì Dương Họa Y đã mở miệng chặn họng trước: “Là do anh hiểu lầm rồi” Anh gật đầu, lùi bước nói: “Phải, được rồi, là lỗi của tôi.” Bầu không khí vốn đang căng thẳng cuối cùng cũng bình thường trở lại. “Cơm cũng đã ăn xong rồi, chúng ta về thôi.” Dương Họa Y nói. Cô hiểu rõ tính cách của em gái mình, không biết lại chuẩn bị nói mấy câu lung tung gì. Nhan Từ Khuynh không dễ qua mặt, nói càng nhiều thì sẽ lại sai càng nhiều. Phòng của cô cũng đã bị dọn dẹp đến trống không rồi, tối nay cũng không thiết phải ở lại để làm gì nữa. “Được, chúng ta đi thôi. Anh buông cô ra khỏi ngực, đi ở bên cạnh cô, cùng cô rời khỏi. Dương Họa Y đang bảo vệ cho Dương Nhã Tuyết  nhưng cô ta lại không hiểu được, chỉ cảm thấy cô cướp lời của cô ta vì không muốn cô ta bắt chuyện với Nhan Từ Khuynh. Một hạt giống oán hận đã lặng lẽ đã đâm chồi nảy lộc trong lòng Dương Nhã Tuyết . Suốt cả quãng đường, Dương Họa Y cũng không nói gì nhiều. Trong đầu cô vẫn luôn nghĩ đến chuyện Nhan Từ Khuynh ăn phần cơm thừa của mình. Nhan Từ Khuynh đưa cô về trang viên Lệ Thuỷ, cô vẫn luôn ngẩn ngơ. Khi vào nhà còn xém chút nữa đã đập đầu vào cánh cửa nữa. Anh phải đưa lòng bàn tay ra ngăn đầu cô lại nên cô mới không bị đụng trúng. Anh vừa mở cửa vừa hỏi cô: “Cửa còn chưa mở mà, rốt cuộc em đang nghĩ gì suốt cả đường vậy?”

Chương 199